Ban đêm Dương Tử Nghiên còn đang say giấc ngủ, dù vết thương đau nhức, nhưng vì quá mệt mỏi nên nàng ngủ rất sâu.
Cửa phòng lúc này đột nhiên mở ra, một hắc y nhân đeo mặt nạ đi vào, hắn ta bước đến giường ngủ, ôm lấy Dương Tử Nghiên mang đi.
Dương Tử Nghiên còn đang mơ mơ màng màng, nàng đã bị quăng xuống đất một cách thô bạo. Vết thương còn mới lại bị người tàn nhẫn ném xuống đất, nó lại rách toác ra. Dương Tử Nghiên đau đớn mở mắt ra, nàng nhăn mày nước mắt như muốn rơi xuống.
" Đau!"
" Vương gia người đã bắt được!" Hắc y nhân lên tiếng, lúc này một âm thanh khá quen thuộc vang lên.
" Nữ nhân lại gặp nhau rồi! Ngươi làm bổn vương tìm kiếm cực khổ lắm có biết không? Thật không nghĩ đến, ngươi vậy mà lại là con của tên khốn đó!" Triệu Lăng Phong giọng nói mang đầy hàn khí, hắn cao lãnh đứng đó nhìn nàng.
Dương Tử Nghiên lúc này chấn kinh rồi cực điểm, thân thể nàng tự động lùi về sau run rẩy. Triệu Lăng Phong lại tiến đến gần nàng hơn, hắn đưa tay bóp lấy cổ nàng.
" Ngươi cũng thật to gan, dám tiếp cận bổn vương, lại đá ta vào chỗ hiểm, cuối cùng là dám dối gạt ta! Thường những kẻ như vậy, ta sẽ không cho chúng được thấy mặt trời ngày mai! Ngươi có hiểu ý của ta không?" Hắn ta trầm giọng đe doạ.
Dương Tử Nghiên không thở được, nàng đưa tay nắm lấy hai tay của Triệu Lăng Phong, vội vàng cầu xin hắn.
" Vương Gia, xin tha mạng! Ta thật sự không biết nam nhân lúc đó là ngài, nên mới mạo phạm! Xin ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho ta!"
Thủ pháp của Triệu Lăng Phong lại mạnh hơn, hắn ta không phải kẻ biết thương hoa tiếc ngọc. Dương Tử Nghiên mặt trắng bệch cả lên, nàng hai mắt nhắm nghiền lại, cứ như người sắp chết đến nơi rồi.
Triệu Lăng Phong lại nói tiếp.
" Ngươi nghĩ ta sẽ tha cho ngươi sao? Ngươi có biết mọi người gọi ta là đồ máu lạnh vô tình không? Ta sẽ không tha cho bất cứ ai, nhất là nữ nhi của Dương Thanh Giản, ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây! Ngươi nghĩ ở hoàng cung ta là nói giúp ngươi? Ngươi lầm to rồi, ta chính là muốn tự tay hành hạ ngươi, rồi từ từ giết chết ngươi!"
Trong mắt Triệu Lăng Phong lúc này cũng chỉ có căm thù, dường như là hận nàng đến tận xương tủy. Nhưng như vậy cũng không đúng, người mà hắn hận thấu xương, chính là Dương Thanh Giản.
Triệu Lăng Phong hất mạnh tay ra, làm Dương Tử Nghiên ngã lăn xuống đất, vết thương trên người vừa ngưng chảy máu lại toác ra thập phần đau đớn. Dương Tử Nghiên ho khan, nàng sõng soài đau đớn nằm trên đất khó khăn hô hấp, lại cố gắng nhìn Triệu Lăng Phong hỏi.
" Vương Gia, người có thù hận với cha của ta sao? Tại sao lại muốn giết ta đến như vậy, tội của ta nơi nào đáng chết chứ?" Nàng bày ra vẻ mặt vô tội, đôi mắt hơi ẩm ướt hỏi hắn.
Triệu Lăng Phong nở nụ cười tà ác với Dương Tử Nghiên, hắn chậm rãi bước đến chỗ nàng ngồi xuống, rồi mới trả lời.
" Ngươi thật thông minh! Nếu ngươi đã hỏi thì ta cũng trả lời cho ngươi biết, dù sao cũng để cho ngươi được chết rõ ràng hơn một chút! Ta sớm muộn gì cũng sẽ giết Dương Thanh Giản, cho nên ngươi cứ yên tâm chết trước, sau đó cũng sẽ đoàn tụ với phụ thân của ngươi thôi, sẽ không cô đơn đâu!"
" Nhưng trước đó ta sẽ từ từ hành hạ ngươi, cho ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!"
Dương Tử Nghiên từ trên đất chật vật bò dậy, nàng đưa tay nắm lấy vạt áo của Triệu Lăng Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở nói.
" Vương gia, vậy ta với ngài chính là có chung kẻ thù rồi! Ta sẽ giúp ngài diệt trừ Dương Thanh Giản, ngài có thể tha mạng cho ta không? Chỉ cần ngài tha mạng cho ta, ta nhất định sẽ dùng cả tính mạng này giúp ngài!"
Triệu Lăng Phong đưa chân đá Dương Tử Nghiên ra, hắn lạnh lùng đáp.
" Đừng có giở trò lừa gạt ta! Ta sẽ không lại ngu ngốc tin ngươi, cứ ở đó mà chờ chết đi!"
Dương Tử Nghiên không chịu bỏ cuộc, nàng lại khó nhọc bò dậy, hai tay run run tự cởi y phục của chính mình. Chỉ cần giữ lại mạng sống, thì chút thanh danh này có là gì.
Triệu Lăng Phong mặt tức giận đỏ bừng, hắn chưa từng gặp quá nữ nhân nào vô sỉ như nàng.
" Nữ nhân chết tiệt! Ngươi làm trò điên khùng gì đó? Bổn vương không có hứng thú với cơ thể chưa phát triển của ngươi, mau mặc y phục vào ngay cho ta!" Hắn tức giận kêu lên.
Dương Tử Nghiên vẫn tiếp tục cởi ra, nàng bây giờ phải tìm cách cứu bản thân mình.
" Vương Gia, người nhìn xem! Hôm nay ở hoàng cung chính là Dương Tử Ngọc hãm hại ta, ta chỉ là thông minh hơn một chút, tự bảo vệ chính mình, để cho Dương Tử Ngọc trả giá thích đáng! Nhưng đổi lại mười trượng của Dương Tử Ngọc, ta chính là nhận lại roi da của Dương Thanh Giản! Hắn không biết đúng sai còn muốn giết chết ta, nếu không có tổ mẫu, ta có lẽ đã sớm chết rồi! Ta hận hắn, rất hận hắn, ta muốn trả thù!"
" Mười sáu năm bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, ta không muốn tiếp tục chịu đựng nữa! Cầu xin ngài giúp ta, hãy giúp ta thoát khỏi tình cảnh này!"
Dương Tử Nghiên ủy khuất khóc nấc, làn da của nàng sớm đã chằng chịt vết sẹo, có mới có cũ. Nào giống với cơ thể của những nữ nhân khác trong kinh thành, căng mịn tràn đầy cơ chứ.