Triệu Lăng Phong mặt trầm tư một lúc lâu, rồi bước đến gần Dương Tử Nghiên ngồi xuống. Hắn đưa tay nâng cằm của nàng lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng mặt Dương Tử Nghiên hỏi.
" Ngươi có thể giúp gì được cho bổn vương? Lại nói ngươi không được Dương Thanh Giản yêu thương, nếu ngươi làm nội gián cho ta hắn sẽ không nghi ngờ, đề phòng ngươi?"
Dương Tử Nghiên mặt ngẩn lên nhìn thẳng Triệu Lăng Phong, nàng ngữ khí mạnh mẽ trả lời hắn.
" Nếu ngài đồng ý tha cho ta, ta cam đoan những gì ngài muốn ta sẽ làm được! Chỉ cần một chút đầu óc, ta cũng có thể hoàn thành công việc được giao! Ngài đừng thấy ta tuổi nhỏ mà xem thường!"
Triệu Lăng Phong nhếch môi cười tà mị, làm người nhìn có chút lạnh lẽo. Hắn buông Dương Tử Nghiên ra, rồi đứng dậy xoay người nói tiếp.
" Thành giao! Bổn vương tạm thời sẽ tha mạng cho ngươi, nhưng nếu ngươi không có ích lợi gì, lúc đó đừng trách bổn vương độc ác! Ngươi hãy mặc y phục chỉnh tề lại đi, lần sau ở trước mặt ta còn vô sỉ như thế, ta sẽ chặt tay của ngươi!"
Dương Tử Nghiên mừng như bắt được vàng, tay nàng mặc y phục lên gọn gàng, vội quỳ xuống nói.
" Tạ ơn vương gia tha mạng, tiểu nữ sẽ dốc sức giúp vương gia đối phó với Dương Thanh Giản! Nhất định sẽ không để ngài phải thất vọng!"
" Lục Thất, ngươi đưa nàng ta về đi!" Triệu Lăng Phong ra lệnh cho hộ vệ đưa Dương Tử Nghiên trở về phủ thừa tướng.
Chờ hai người rời đi rồi, Triệu Lăng Phong lại tiếp tục ra lệnh cho Thiên Nham.
"Thiên Nham, ngươi đi theo dõi nữ nhân này cho bổn vương, có vấn đề gì lập tức báo ngay cho ta! Ta muốn xem thử, nữ nhân ngu ngốc này còn có thể giở trò gì?" Hắn ta đa nghi như vậy, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng tin nàng.
" Vương Gia thuộc hạ đã rõ!" Nói xong Thiên Nham cũng đi mất.
Chỉ còn lại Triệu Lăng Phong trong phòng, hắn đưa tay cầm tách trà trên bàn lắc nhẹ. Triệu Lăng Phong vẻ mặt cô đơn, âm lãnh đến rợn người lại tự nói với bản thân.
" Dương Thanh Giản ta đang chờ ngày ngươi xuống địa ngục, hảo hảo bồi mẫu phi ta! Ngươi chắc sẽ bất ngờ lắm, khi nữ nhi của ngươi lại bán đứng ngươi! Ta nhất định sẽ cho ngươi thống khổ hơn mẫu phi ta gấp vạn lần, cứ chờ đó mà xem!"Triệu Lăng Phong nói xong lại nở nụ cười lạnh.
Mẫu phi của hắn chính là Dung phi, một người tài sắc vẹn toàn. Hơn hai mươi năm trước, Dung phi tiến cung với sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tính tình dịu dàng thục đức. Nàng cầm kỳ thi họa hơn người, cho nên đã khiến hoàng đế say đắm.
Hoàng đế hầu như mỗi ngày đều ở Cẩm Tú cung, dành tất cả thời gian sủng hạnh Dung phi, cả hai triền miên quấn lấy nhau không buông. Ít lâu sau đó, Dung phi mang thai đứa trẻ, cũng chính là tứ Vương Triệu Lăng Phong bây giờ.
Điều đó đã làm hoàng hậu không vui, bà ta bất mãn với Dung phi, và quyết tâm phải giải quyết nàng để diệt trừ hậu hoạ. Hoàng hậu lúc đó chính là tỷ tỷ họ hàng của Dương Thanh Giản, và bà ta đã nhờ ông ấy giúp đỡ.
Dương Thanh Giản năm ấy cũng chỉ là một quan tam phẩm nhỏ nhoi, hoàng hậu lúc bấy giờ mới nhờ hắn trợ giúp hãm hại Dung phi. Mà sau khi hoàn thành, bà ấy sẽ giúp ông ta có thêm quyền lực trong cung.
Hôm đó trong cung hoàng thượng tổ chức yến hội, mục đích là để chúc mừng Dung phi hoài thai.
Dung phi ở yến tiệc được một canh giờ, hoàng hậu lấy liền tìm lý do nói với hoàng thượng, bà ấy viện cớ để bắt Dung Phi phải trở về Cẩm Tú Cung nghỉ ngơi.
Chỉ chờ như thế, Dương Thanh Giản đã sắp xếp cho người bỏ mị dược trong lò huân hương ở Cẩm Tú cung. Dung phi vừa trở về cung nghỉ ngơi, mị dược cũng từ từ ngấm vào làm cơ thể nàng nóng rực. Liền sau đó một nam nhân nhẹ nhàng đi vào, tên này cũng là Dương Thanh Giản đưa đến. Mị dược khá mạnh, nên Dung phi đã đánh mất lí trí, nàng ôm lấy nam nhân hôn say mê. Cả hai lăn lộn trên giường.
Nô tỳ của Dung phi tên là Thanh Liễu lúc này đã vội vàng chạy đến đại điện thông báo, khi nàng ta chắc chắn kế hoạch đã thành công. Bởi vì không ai khác, nàng ta cũng do hoàng hậu cài vào Cẩm Tú Cung.
Ở Dung phi và nam nhân đang triền miên, hoàng thượng bất ngờ đạp cửa xông vào. Chứng kiến cảnh tượng hoan lạc đó, hoàng thượng đã tức giận, ông ta điên cuồng rút đao của thị vệ giết chết nam nhân kia ngay lập tức. Nhưng hoàng thượng không nỡ ra tay với Dung phi, nên đã đưa nàng vào lãnh cung.
Ở lãnh cung lạnh lẽo, sáu tháng sau Dung phi cũng đã hạ sinh hài tử. Hoàng thượng biết được, lúc đầu muốn đưa đứa trẻ ra khỏi lãnh cung. Nhưng với lời nói bóng gió của hoàng hậu, hoàng thượng lại tin tưởng đứa trẻ không phải nhi tử của mình, nên đã lạnh lùng bỏ mặc mẫu tử hai người đói khát ở lãnh cung.
Dung phi sau khi sanh hài tử, sức khỏe đã yếu, nàng lại không được ăn uống đầy đủ nên bệnh càng nặng thêm. Còn có sau khi việc dâm loạn của mình bị đồn khắp hậu cung, lại bị hoàng hậu thường xuyên đến sỉ nhục khiêu khích, Dung phi trở nên trầm cảm, ít nói hẳn đi.
Ở Lãnh cung năm năm, bệnh trầm cảm ngày càng nặng hơn, cuối cùng Dung phi đã chọn cách tự kết liễu cuộc đời mình.