Phùng Viên Viên kính trà cho Từ Hồng, chính thức hoàn thành nghi lễ bái sư.
Mặc hiên có nhiều gian phòng học, Chu Lăng mười tuổi và Chu Giao bảy tuổi có tiến độ học tập khác nhau nên tách ra học riêng ở hai gian phòng cạnh nhau.
Từ Hồng giao bài học cho Chu Lăng trước, sau đó dẫn Phùng Viên Viên qua phòng học của Chu Giao.
“Tiên sinh, muội muội cùng học với con ạ?”
Nhìn thấy Phùng Viên Viên, gương mặt tuấn tú của Chu Giao nhanh chóng hiện lên vẻ hưng phấn, cảm thấy mình có thêm bạn chơi, học hành sẽ vui hơn.
Từ Hồng liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của nhóc, nghiêm mặt dạy bảo: “Học chung thì thế nào? Khi vào lớp là phải chuyên tâm đọc sách luyện chữ, không thể châu đầu ghé tai nói chuyện phiếm, càng không thể đánh nhau.”
Chu Giao: “Tiên sinh lo lắng quá, con đâu thể nào ra tay với bé gái ạ!”
Nói xong, nhóc cho Phùng Viên Viên nụ cười tươi sáng.
Phùng Viên Viên có vóc dáng tương đương với cậu nhóc, tầm mắt lướt qua cánh tay Chu Giao cũng không to hơn cánh tay bé, không hề lo lắng Chu Giao sẽ bắt nạt được mình.
“Được, trò hãy chọn vị trí ngồi xuống đi.”
Từ Hồng ngồi vào giảng án phía trước, bảo Phùng Viên Viên.
Trong lớp học bày ba dãy bàn bên trái, bên phải và chính giữa, mỗi dãy có năm bàn. Con cháu Chu gia không phong phú, trước mắt chỉ có một mình Chu Giao chiếm bàn học thứ hai ở dãy giữa.
“Muội ngồi đây này.” Chu Giao chỉ vào bàn học bên trái của nhóc, nhiệt tình mời gọi — bàn này gần nhất, dễ dàng nói chuyện.
Phùng Viên Viên lại lờ đi, cầm rương sách Vi Vân chuẩn bị cho mình, ngồi xuống bàn học ngay trước mặt Chu Giao, cách Từ Hồng gần nhất.
Từ Hồng đang lật sách, ngước mắt nhìn xuống.
Phùng Viên Viên lấy ra giấy bút mực trong rương sách, động tác trân quý bày biện từng món một trên bàn.
Bé còn chưa biết phân biệt loại bút lông, nghiên mực và thỏi mực tốt xấu ra sao, ấy mà Vi Vân đã chuẩn bị cho bé giấy Tuyên Thành trơn bóng như ngọc, tản ra hương giấy nhàn nhạt, vừa thấy đã biết ngay thứ tốt quý hiếm.
Phùng Viên Viên rất thích, cũng vô cùng quý trọng.
Rất nhiều con cái gia đình bình dân không có điều kiện và tư cách đến trường tư thục học hành, bé thật may mắn, có thể ngồi trong lớp học sáng sủa, có thể bái một vị tiên sinh thoạt nhìn rất tài giỏi làm thầy.
Chuẩn bị xong, Phùng Viên Viên chờ mong nhìn về phía Từ Hồng.
Từ Hồng thấy được trong mắt cô bé niềm ao ước được học hành, vô cùng đơn thuần, chân thành và tha thiết.
Thời khắc này, Từ Hồng bỗng không còn quan tâm đ ến vụ chậm học vỡ lòng của đồ đệ mới, chỉ cần một người hiếu học, dẫu tóc trắng xoá mới bắt đầu bước vào học đường cũng không hề muộn.
“Chu Giao, trước tiên đọc thuộc lòng bản Thiên Tự Văn từ đầu tới cuối xem nào!”
Chu Giao vẻ mặt đau khổ đứng lên: “Dài vậy ạ? Trước kia tiên sinh chỉ kiểm tra vài đoạn thôi mà?”
Từ Hồng: “Bảo trò đọc thì cứ đọc, đừng cằn nhằn dông dài.”
Chu Giao gãi đầu, nhìn Phùng Viên Viên rồi bắt đầu ngâm nga.
Giọng cậu nhóc rất trong trẻo, đầy nhịp điệu, vài đoạn đầu đều rất lưu loát, từ từ trở nên ngắc ngứ câu nọ xọ câu kia, vẻ mặt Từ Hồng càng ngày càng kém.
“Khi ta giải bài cho Viên Viên, trò hãy thầm học lại cho thuộc, đợi chút ta sẽ kiểm tra lần nữa, chưa thuộc bài thì bị phạt sao chép ba lần.”
Chu Giao:...
Từ Hồng mặc kệ nhóc, nhìn sang Phùng Viên Viên, trước tiên dạy cô bé quá trình biên soạn và nội dung của Thiên Tự Văn.
Phùng Viên Viên nghe cực kỳ nghiêm túc.
“Câu đầu tiên, ‘Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang’, những lời này nghĩa là...”
Biết được ý nghĩa, còn phải học viết.
Từ Hồng đích thân làm mẫu cho Phùng Viên Viên cách cầm bút, cách mài mực và các kiến thức cơ bản khác.
Giờ học sáng nay kéo dài suốt một canh giờ, Phùng Viên Viên đắm chìm trong câu đầu tiên của Thiên Tự Văn, ngâm nga, luyện viết.
Từ khi còn nhỏ Phùng Viên Viên đã bắt đầu phụ giúp việc nhà, sau một năm giặt quần áo may vá, bổ củi nấu cơm, đã luyện được ngón tay linh hoạt, cổ tay có lực.
Hơn nữa với đầu óc thông minh trời sinh, Phùng Viên Viên tự tiến bộ thấy rõ, lần viết cuối cùng không kém hơn Chu Giao là bao!
Từ Hồng như tìm được bảo bối, một tay cầm tờ giấy Phùng Viên Viên luyện chữ, một tay vuốt râu cười khen: “Không tệ, không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy!”
Phùng Viên Viên: “Tiên sinh, có thể dạy cho học trò câu thứ hai không ạ? Sau khi trở về con sẽ tự luyện.”
Từ Hồng cười gật đầu: “Được thôi, nhưng trò hãy nhớ nóng vội thì không thành công, mọi việc nên điều độ, không nên hấp tấp.”
Phùng Viên Viên khiêm tốn ghi nhớ.
Hai thầy trò tiếp tục bài học, Chu Giao chống cằm, dùng ánh mắt xem đứa ngốc mà nhìn chằm chằm Phùng Viên Viên, sao lại có người ham học như vậy?
Ngoài cửa, Vi Vân và Đại công tử Chu Lăng không biết lại đây từ khi nào, yên lặng đứng xem.
Chờ Phùng Viên Viên viết lại câu thứ hai một lần nữa, Từ Hồng chỉ bảo một phen rồi rời lớp trước.
Tiên sinh vừa đi, Chu Giao lập tức kêu lên: “Phùng Viên Viên, trước kia muội thật sự chưa học chữ nào sao?”
Phùng Viên Viên gật đầu.
Chu Giao: “Ta không tin, chắc chắn muội nói dối!”
Phùng Viên Viên không thèm quan tâm nhóc tin hay không, dọn đẹp đồ dùng học tập vào rương sách.
Vi Vân cười tiếp nhận, đưa Phùng Viên Viên về chính viện.
Trước tiên bé vào Đào Nhiên đường, rửa tay rửa mặt, sau đó đến Phượng Nghi đường thỉnh an Công chúa Hoa Dung.
Vi Vân phấn chấn khen Phùng Viên Viên hết lời trước mặt Công chúa Hoa Dung: “Công chúa không thấy đâu, vừa mới bắt đầu Từ phu tử đã không hứng thú nhận Quận chúa, kết quả sau một tiết học, ánh mắt Từ phu tử nhìn Quận chúa còn hài lòng hơn so với nhìn Đại công tử đấy ạ! Công chúa xem này, đây là chữ viết đầu tiên của Quận chúa, còn đây là tờ mới nhất ạ!”
Vi Vân trình cho Công chúa xem hai tờ luyện chữ.
Công chúa Hoa Dung nhìn nhìn, rồi chuyển ánh mắt về phía Phùng Viên Viên.
Phùng Viên Viên được Vi Vân khen đến mức đỏ mặt, cũng không biết chính mình có phải thật sự giỏi giang vậy chăng.
Lúc này, Công chúa Hoa Dung đặt tờ luyện chữ sang một bên, hờ hững nói: “Tốc độ tiến bộ cũng khá, song chữ viết chỉ ở trình độ của một đứa nhỏ bảy tuổi tầm thường, không có gì đáng kiêu ngạo.”
Vi Vân lập tức không cười nổi.
Phùng Viên Viên lại quen với thái độ của Công chúa Hoa Dung nên vẫn rất thản nhiên, không hề nhụt chí hay hổ thẹn gì cả.
Công chúa Hoa Dung: “Dọn cơm đi.”
Cơm trưa vẫn rất thịnh soạn, Phùng Viên Viên mới khỏi bệnh, lại đang tuổi ăn tuổi lớn nên quất một lèo hai chén cơm. Còn phần thức ăn trên bàn, phàm là món nào Công chúa Hoa Dung không hứng thú, Phùng Viên Viên đều ăn gần như sạch sẽ.
Mặc dù bộ điệu ăn uống của cô bé rất lịch sự, nhưng một hơi ăn nhiều như vậy, đặc biệt là con gái, nếu lớn lên trong gia đình danh môn quý tộc, chắc chắn sẽ bị trưởng bối khuyên can phê bình một phen.
Nền giáo dục mà Công chúa Hoa Dung hấp thụ từ nhỏ không cho phép nàng ăn như vậy, theo lý thuyết, nàng cũng không cách gì chấp nhận người bên cạnh ăn uống kiểu đó.
Ấy nhưng Phùng Viên Viên ăn quá ngon lành, thậm chí chén cơm trắng bình thường mà cũng như một món sơn hào hải vị, Công chúa Hoa Dung không nỡ ngăn cản.
Bắt bẻ quá để làm gì?
Giống như Công chúa nàng đây, sinh ra trong gia đình tôn quý bậc nhất, ngôn hành cử chỉ không thể bắt bẻ, kết quả chẳng phải cũng biến thành quân cờ để triều đình trấn an phiên vương biên cương?
Nàng không thể tự bảo vệ mình, vậy có uốn nắn Phùng Viên Viên thành một Quận chúa chân chính thì có tác dụng gì?
Chi bằng cứ để đứa nhỏ này tùy tâm sở dục, làm điều cô bé thích.
Phùng Viên Viên nhận ra Công chúa Hoa Dung đang nhìn mình chăm chú.
Cô bé nhìn viên thịt to bằng quả hạnh đào còn sót lại trong đ ĩa thịt viên tứ hỉ, dừng một chút rồi lấy hết can đảm nói: “Mẹ ơi, thịt viên này thật sự ăn rất ngon, mẹ nếm thử đi ạ?”
Chắc chắn thấy mình ăn quá ngon lành sẽ khiến Công chúa hứng thú.
Ánh mắt cô bé thành khẩn, cứ như nếu Công chúa Hoa Dung bỏ lỡ viên thịt này sẽ là một tổn thất lớn cỡ nào.
Công chúa Hoa Dung bị bộ dạng ngốc ngốc của cô bé chọc cười, ma xui quỷ khiến mà nàng làm như Phùng Viên Viên mong muốn, gắp viên thịt kia vào chén.
Đầu bếp là ngự trù trong cung do phụ hoàng ban cho nàng, đương nhiên cơm nhà do ngự trù nấu nướng phải có hương vị không tầm thường.
Viên thịt tinh tế nhỏ xinh, màu vàng óng, nước sốt đậm đà, cho vào miệng vừa giòn vừa béo.
Đã ăn viên thịt, Công chúa Hoa Dung lại nếm thử chút canh.
“Mẹ thử món cá nấu măng chua đi ạ, thịt cá rất béo, măng cũng thơm đặc biệt, ngon hơn nhiều so với măng con đào trong núi trước kia.”
“Con còn đi đào măng?”
“Vâng ạ, trên núi có rất nhiều rừng trúc, một năm bốn mùa đều có măng tươi để đào. Tuy nhiên, những búp măng ở chân núi đều bị người lớn đào hết, con phải đi sâu vào trong núi mới còn ạ.”
“Một mình vào núi có sợ không?”
“Không ạ, con chỉ đi vào ban ngày.”
Nghe hồi ức thú vị về vụ đi đào măng của Phùng Viên Viên, Công chúa Hoa Dung bất giác ăn một lát cá béo mềm, nhấm nháp vài miếng măng chua.
Vi Vân và Doanh Nguyệt hầu hạ bên cạnh cùng liếc nhau, đều lặng lẽ mỉm cười.
Ăn cơm xong, Công chúa Hoa Dung mới sực nhận ra hôm nay mình khác thường.
Nàng thu hồi nụ cười, bảo Doanh Nguyệt: “Đưa người lại đây đi.”
Doanh Nguyệt lui ra, chỉ lát sau mang theo bốn nha hoàn vào phòng, hai đại nha hoàn và hai tiểu nha hoàn.
Đại nha hoàn tên Họa Bình và Họa Lâu, vốn là nha hoàn nhị đẳng bên cạnh Công chúa Hoa Dung, hiện tại phân cho Phùng Viên Viên làm nha hoàn nhất đẳng.
Tiểu nha hoàn tên Thất Hỉ và Bát Bảo, đều cùng tuổi với Phùng Viên Viên, về sau sẽ làm thư đồng và bạn chơi cùng bé.
Điều này cũng có nghĩa Vi Vân sẽ trở lại bên cạnh Công chúa Hoa Dung, không còn chăm sóc Phùng Viên Viên nữa.
Phùng Viên Viên khá luyến tiếc, cũng may bé không còn xa lạ với phủ Trấn Nam Vương, không cần ỷ lại vào người quen.
“Con cảm tạ mẹ ban thưởng.”
“Được rồi, lui xuống đi. Con hãy về nghỉ ngơi, buổi chiều còn có khóa học, phải dụng tâm.”
Nàng không yêu cầu Phùng Viên Viên phải trở thành hình mẫu hoàn chỉnh của một quý nữ, nhưng những gì cần thiết thì vẫn nên học.
Đối với trách nhiệm này, Phùng Viên Viên tràn ngập chờ mong.
—————
Đào Nhiên đường có phòng sinh hoạt, cũng có thư phòng.
Vốn dĩ bên này không có ai sử dụng, thư phòng chưa được bài trí, nhưng chỉ trong mấy ngày qua, Công chúa Hoa Dung đã sai người nhanh chóng sắp xếp thỏa đáng.
Nàng là Công chúa, kết hôn với một phiên vương chúa tể một phương, muốn làm gì chỉ cần lên tiếng là xong ngay.
Cáo biệt Công chúa Hoa Dung, Phùng Viên Viên lập tức chui vào thư phòng, ngồi trước án thư học cho thành thạo câu thứ hai của Thiên Tự Văn.
Họa Bình đến khuyên nhủ: “Quận chúa hiếu học nhưng nên yêu quý thân thể, nếu mệt nhọc quá độ sẽ khiến Công chúa lo lắng.”
Phùng Viên Viên không ngẩng đầu lên: “Ta không mệt.”
Toàn bộ buổi sáng cô bé chỉ học một canh giờ, nhẹ nhàng cứ như đang chơi, đâu thể nào mệt được.
Hiện tại học giỏi câu thứ hai, ngày mai có thể xin Từ tiên sinh dạy câu thứ ba.
Chu Giao đã học nhiều như vậy, mình học chung với cậu ta nên sớm đuổi kịp tiến độ, cũng có thể giúp Từ tiên sinh bớt việc.
Tiểu quận chúa nhất quyết muốn luyện chữ, Hoa Bình khó xử đưa mắt cầu cứu Họa Lâu.
Họa Lâu ngẫm nghĩ rồi đưa ra biện pháp thỏa hiệp: “Vậy Quận chúa luyện chữ thêm hai khắc, còn hai khắc nữa phải nghỉ trưa, bằng không buổi chiều đi học sẽ không tập trung được.”
Phùng Viên Viên rốt cuộc gật đầu.
Sau khi nghỉ ngơi, Phùng Viên Viên dẫn theo Thất Hỉ và Bát Bảo đi Mặc hiên.
Buổi chiều có hai tiết học, tiết thứ nhất Phùng Viên Viên học toán với hai anh em Chu gia, bé vẫn học cùng Chu Giao.
Tiết thứ hai Phùng Viên Viên học vẽ tranh một mình, anh em Chu gia đến sân luyện võ.
Mấy thế hệ nhà họ Chu đều trấn thủ Nam Cương, tất cả nam nhi trong tộc đều tập võ. Đối với Chu gia, tinh thông võ nghệ có lẽ quan trọng hơn so với đọc sách học lễ nghi.
Mặt trời chiều ngã về tây, Phùng Viên Viên kết thúc chương trình học hôm nay.
“Mệt không?”
Buổi chiều thời tiết mát mẻ, Công chúa Hoa Dung sai nha hoàn dọn ghế mây dưới bóng cây trong sân, vừa nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn vừa hỏi Phùng Viên Viên.
“Không mệt ạ.”
Phùng Viên Viên trả lời một cách thất thần, chủ yếu là vì Công chúa quá đẹp, dẫu chỉ lười nhác dựa vào ghế mây quạt mát nhưng đủ khiến cô bé ngắm nhìn như si như say.
Trước kia Phùng Viên Viên thích cùng trẻ nít trong thôn chạy tới quán trà nghe kể chuyện, trong sách thường miêu tả những nhân vật tài tử giai nhân rất hấp dẫn. Mỗi khi tài tử gặp giai nhân lần đầu tiên đều phải kinh ngạc trước vẻ đẹp của đối phương, những câu từ tán dương tuôn ra không dứt.
Khi đó, Phùng Viên Viên còn cảm thấy kiểu miêu tả đấy là do người kể chuyện thêm thắt, mãi đến lúc gặp được Công chúa Hoa Dung, Phùng Viên Viên mới tin lời miêu tả đó là thật.
Công chúa Hoa Dung có thể nhìn ra Phùng Viên Viên đang thất thần.
Nếu một nam tử nhìn nàng chằm chằm như vậy, chắc hẳn đã bị lôi đi đánh trượng. Thế nhưng đổi thành Phùng Viên Viên với loại thưởng thức đơn thuần thẳng thắn, ngược lại khiến nàng vui vẻ.
“Ta đẹp lắm à?” Công chúa Hoa Dung cười cười.
Phùng Viên Viên đỏ mặt.
Công chúa Hoa Dung nhón một quả nho tím đưa cho cô bé. Chờ Phùng Viên Viên ăn xong, Công chúa dùng mặt quạt nhẹ nhàng nâng lên gương mặt nhỏ nhắn của bé, ngắm nghía một lát rồi nói: “Đợi khi con lớn lên, có lẽ còn đẹp hơn ta.”
Phùng Viên Viên lắc đầu theo bản năng, sao có thể chứ, bé không cách gì tưởng tượng nổi.
Công chúa Hoa Dung cũng không tranh luận về vấn đề này, thời gian sẽ chứng minh hết thảy.
Đương nhiên, với điều kiện là nàng và Phùng Viên Viên đều có thể sống đến khi đó mới được.
Vừa nghĩ đến điểm này, trên hành lang bỗng xuất hiện một bóng dáng thon dài.