Từ khi nàng bị gả đến phủ Trấn Nam Vương, mỗi tháng Chu Ôn chỉ lại đây ba lần, ngoại trừ lúc nàng lâm bệnh thì y mới lá mặt lá trái đến thăm.
Khi lão Vương gia còn sống đã như thế, lão Vương gia qua đời, y vẫn tiếp tục hành động như vậy.
Bá tánh Ninh Châu cười nàng bị Trấn Nam Vương lơ là, lại không biết nàng ước gì Chu Ôn lạnh lùng thêm nữa, không cần tới lần nào mới tốt.
Thu hồi tầm mắt, Công chúa Hoa Dung tiếp tục phe phẩy quạt tròn.
Phùng Viên Viên không thể thất lễ, vừa định đứng lên thì bắt gặp Công chúa Hoa Dung lạnh lùng liếc mình một cái.
Phùng Viên Viên:...
Cha có thể so sánh được với mẹ không?
Tất nhiên không thể, bé được chính Công chúa nhặt về.
“Vương gia.”
Bọn nha hoàn cung kính hành lễ với Chu Ôn.
Chu Ôn mỉm cười, thấy dưới tàng cây chỉ có hai chiếc ghế mây, chàng ta phân phó Vi Vân: “Hãy nâng một chiếc ghế nữa ra đây.”
Vi Vân nhìn về phía chủ tử.
Công chúa Hoa Dung ngầm đồng ý.
Thật ra nàng định bỏ đi vào, nhường cho Chu Ôn ghế mây của mình, nhưng lại lo Phùng Viên Viên đoán được nàng và Chu Ôn bất hòa, không yên tâm ở vương phủ.
Có một số việc, chờ Phùng Viên Viên lớn chút nữa thì sớm hay muộn cũng sẽ biết. Hiện tại, vẫn nên để cô bé làm một đứa trẻ vô sầu vô lo thôi.
Ghế dựa đưa tới, Chu Ôn ngồi bên cạnh Phùng Viên Viên.
“Hôm nay con đi học đường thấy thế nào?”
Chu Ôn uống một hớp trà, cười hỏi Phùng Viên Viên.
Phùng Viên Viên nghĩ thầm, thật ra nếu chỉ xét về nụ cười ấm áp này, Vương gia thật giống cha ruột của mình.
Nhưng nếu không có mẹ Công chúa, từ đâu kiếm ra cha Vương gia?
Phùng Viên Viên mới không bị gương mặt tươi cười của đàn ông đẹp trai dụ dỗ, kiên định đặt Công chúa Hoa Dung ở vị trí thứ nhất
“Tiên sinh đối xử với con rất tốt, chỉ là con mới bắt đầu học chữ nên thua kém Nhị ca rất nhiều ạ.”
Phùng Viên Viên lễ phép đáp.
Chu Ôn: “Không vội, cứ từ từ sẽ đuổi kịp, tiên sinh sẽ giúp con điều chỉnh tiến độ. Con luyện chữ thế nào? Đưa giấy viết cho ta xem.”
Vương gia đã hỏi đến, Họa Bình đi vào Đào Nhiên đường cầm tờ giấy Phùng Viên Viên luyện chữ lại đây.
Chu Ôn nhìn cẩn thận hơn Công chúa Hoa Dung nhiều, chỗ nào nên khen thì khen, phát hiện chỗ nào chưa tốt cũng sẽ chỉ ra.
Phùng Viên Viên rất hiếu học, bất giác biến thành học sinh ngoan ngoãn lúc nào không biết, càng lúc càng ngồi sát vào người Chu Ôn.
Công chúa Hoa Dung nhíu mày.
Chu Ôn giở trò gì thế, nàng nhận nữ nhi, hà tất y phải tận tâm đ ến vậy?
Cố tình những gì Chu Ôn làm đều thuộc vào phạm vi nàng nên phụ trách nhưng lại chẳng đụng vào, cho dù Công chúa Hoa Dung bất mãn nhưng vì tốt cho Phùng Viên Viên nên đành nhịn.
“Rột rột...”
Bụng Phùng Viên Viên kêu vang.
Cô bé thực xấu hổ, Chu Ôn cười, nhìn về phía Công chúa Hoa Dung: “Hiện tại dọn cơm nhé?”
Công chúa Hoa Dung: “... Ừ.”
Phùng Viên Viên đi rửa tay, sau đó ngồi cạnh Công chúa Hoa Dung, đối diện là Chu Ôn.
Hai vợ chồng này cũng lạ, một người mặt lạnh nhưng thiện tâm, nhận bé làm nữ nhi duy nhất, cung cấp ăn mặc và học hành cho bé; người kia thì ôn hòa dễ thân bình dị gần gũi, không hề bày ra cái giá của Vương gia.
Tuy Phùng Viên Viên vẫn chưa thể thương yêu họ giống như cha mẹ sinh ra mình, nhưng ở chung đã thoải mái hơn rất nhiều.
Các nha hoàn bưng đồ ăn lên.
Công chúa Hoa Dung cầm đũa trước.
Chu Ôn hỏi Phùng Viên Viên: “Bình thường con thích ăn gì?”
Phùng Viên Viên: “Ăn gì con đều thích, con không kén ăn ạ.”
Thịt tất nhiên là món bé thèm, nhưng nếu mỗi ngày chỉ ăn bánh khô cháo loãng thì bé cũng thấy đủ.
Chu Ôn cười cười: “Hóa ra cũng giống ta.”
Phùng Viên Viên:...
Bé không kén chọn bởi vì nghèo, còn vị này là Vương gia cao quý, thế mà cũng không kén chọn?
Công chúa Hoa Dung khịt mũi một cái.
Chu Ôn thuận thể nhìn qua, bàn bạc: “Viên Viên là đứa bé đầu tiên của ta, ta định cuối tháng mở tiệc mời bạn bè thân thích ở vương phủ để mọi người đều tới gặp Viên Viên. Không biết ý Công chúa thế nào?”
Chuyện liên quan đến mình, Phùng Viên Viên theo bản năng ngừng đũa.
Công chúa Hoa Dung liếc Chu Ôn một cái.
Ngay từ đầu, nàng có một loại cảm giác Chu Ôn đang muốn giành con với nàng, tranh nhau làm một trưởng bối tốt nhất trong lòng Phùng Viên Viên.
Công chúa Hoa Dung thầm nghĩ: Mình đối xử tốt với Phùng Viên Viên là vì mình mang đứa nhỏ này về nên phải có trách nhiệm; trong khi mình và Chu Ôn chỉ là vợ chồng bề ngoài, đâu có nhu tình mật ý gì, hai bên ai lo phận nấy; Chu Ôn sẵn lòng thừa nhận Phùng Viên Viên ở vương phủ là đã đủ quân tử, hà tất còn mất công khiến cho cả quan dân Ninh Châu đều biết?
Ngại Phùng Viên Viên đang có mặt, Công chúa Hoa Dung chưa mỉa mai, chỉ hỏi: “Vương gia bận rộn công vụ, mở tiệc có thể quá phiền toái không?”
Năm xưa tổ tiên Chu gia có công phò vua, cùng hai vị đại tướng nữa được thụ phong phiên vương khác họ, có quyền giám thị đối với tất cả quan văn và võ tướng ở đất phiên.
Đây là chứng minh Thái Tổ Hoàng đế xem ba vị đại tướng như huynh đệ, quân thần cùng chung hưởng thiên hạ, ấy thế lại tạo ra tai họa ngầm cho nền thống trị giang sơn của con cháu đời sau.
Nói tóm lại, quyền lực trong tay Trấn Nam Vương Chu Ôn rất lớn, cho nên ngày thường đều bận rộn đi sớm về trễ, ít khi nhàn rỗi.
Chu Ôn cười nói: “Ta chỉ đưa ra chủ ý, yến hội đều do Công chúa và đệ muội lo liệu, đâu có mệt gì.”
Lúc này Công chúa Hoa Dung mới nhận ra Chu Ôn thật sự nghiêm túc.
“Vậy quyết định thế đi.”
Công chúa Hoa Dung chỉ có thể đồng ý, quay sang bảo Phùng Viên Viên: “Mấy ngày kế tiếp con chẳng những phải đi học, mỗi ngày còn phải dùng một canh giờ học lễ nghi. Chờ đến cuối tháng mở tiệc, con phải bày ra tư thái của một Quận chúa trong vương phủ.”
Phùng Viên Viên cảm thấy gánh nặng đè trên vai.
Chu Ôn: “Nghe có vẻ khó nhưng thật ra rất đơn giản, con và Công chúa ở chung sớm chiều, chỉ cần học được ba phần thần thái của Công chúa là đủ để ứng đối bất luận loại xã giao nào.”
Công chúa Hoa Dung mới vươn đũa chuẩn bị gắp đồ ăn, nghe vậy tặng Chu Ôn cái lườm sắc bén.
Chu Ôn cụp mắt, khóe môi nhếch lên.
Phùng Viên Viên cũng cúi đầu nén cười.
Ban ngày Công chúa và Vương gia ở chung đều vô cùng khách khí như người xa lạ, nếu không phải trong giấc mộng đêm đó bé tận mắt chứng kiến hai vị nằm bên nhau trên cùng một giường, Phùng Viên Viên cũng không dám tin họ là vợ chồng.
Nhưng một màn vừa nãy thật rất giống người một nhà.
Có lẽ đây là cách thức ở chung của Công chúa và Vương gia. Trên đời này có rất nhiều đôi vợ chồng, không có khả năng mỗi đôi đều giống nhau. Giả sử trong vòng láng giềng của lão Lý, có bà vợ luôn phục tùng chồng trong mọi chuyện, lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ; cũng có bà vợ dám đánh dám mắng chồng, khiến ông chồng sợ tới mức không dám nói chuyện lớn tiếng.
Ăn no, Phùng Viên Viên mang theo nha hoàn của mình cáo lui.
Cô bé vừa đi, Công chúa Hoa Dung không cần tiếp tục diễn kịch với Chu Ôn, lãnh đạm nói: “Vương gia muốn mở tiệc thì tự mình an bài, ta không có hứng thú.”
Chu Ôn: “Thần hiểu được, thần sẽ hoàn toàn giao vụ này cho đệ muội. Công chúa chỉ cần lộ mặt trong buổi tiệc là đủ.”
Công chúa Hoa Dung: “Vậy được.”
Chu Ôn cười cáo lui.
Nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, Chu Ôn ghé sang nhị phòng.
Chu Độ và Kiều thị cũng mới ăn xong cơm chiều, bọn nhỏ lui xuống, hai vợ chồng dắt tay nhau định đi tản bộ trong hoa viên.
Vừa ra cửa thì đụng phải Chu Ôn, Kiều thị vội rút tay ra khỏi bàn tay trượng phu, ngượng đến mức vành tai đỏ ửng.
Chu Độ ngại ngùng nhìn huynh trưởng.
Chu Ôn làm bộ chẳng thấy gì, vẻ mặt như thường hỏi: “Hai người định ra ngoài?”
Chu Độ: “Tùy tiện đi dạo thôi, Đại ca lại đây tìm đệ à?”
Chu Ôn: “Có việc muốn làm phiền đệ muội.”
Kiều thị kinh ngạc nhìn sang.
Chu Ôn đề cập tới vụ cuối tháng mở tiệc.
Kiều thị cười nói: “Chuyện này không thành vấn đề. Chúng ta sẽ chuẩn bị thực đơn giống như lần mở tiệc tất niên năm ngoái được không ạ?”
Chu Ôn gật đầu.
Chu Độ nhíu mày: “Đại ca, huynh đã ba mươi mà còn chưa có thân sinh cốt nhục, mấy năm nay Tào thúc, Hàn thúc đều sốt ruột thay huynh. Hiện tại huynh gióng trống khua chiêng nhận nuôi Viên Viên, chẳng phải như đổ thêm dầu vào đám cháy, càng khiến bọn họ lo lắng hơn?”
Đại ca là chủ soái của hai mươi vạn quân Chu gia, có bốn vị đại tướng phụ tá, đều là lão tướng đi theo phụ vương vào sinh ra tử, vẫn luôn đối đãi với hai anh em như con cháu trong nhà.
Đại ca vẫn chưa có con nối dõi, vài vị lão tướng thúc giục còn mạnh mẽ hơn so với phụ vương khi còn trên đời, thiếu điều muốn trói Đại ca nhét vào giường mỹ nhân.
Chu Ôn: “Ta đã nhận Viên Viên làm dưỡng nữ thì phải cho con bé một danh phận.”
Chu Độ: “Dưỡng nữ mà thôi, đâu có sửa họ đâu ghi tên vào gia phả.”
Chu Ôn: “Ta đã quyết định rồi, không cần nhiều lời. Xin làm phiền đệ muội!”
Gật gật đầu với Kiều thị xong, Chu Ôn xoay người đi luôn.
Chu Độ tức giận đến mức mắt trợn tròn.
Kiều thị chờ anh chồng đi xa mới giật nhẹ tay áo Chu Độ, hai vợ chồng không đi dạo hoa viên nữa, trở về phòng bàn bạc.
“Nàng nói xem, rốt cuộc Đại ca nghĩ cái khỉ gì vậy?”
Đóng cửa cẩn thận, Kiều thị ngồi cạnh Chu Độ, nhỏ giọng thì thầm: “Nếu nói Đại ca ái mộ Công chúa cũng không đúng, bảy năm qua mỗi tháng Đại ca chỉ đến phòng Công chúa ba lần; ngày thường cũng không thấy Đại ca tỏ vẻ thân thiết với Công chúa; có đôi khi hai người tình cờ gặp nhau trong hoa viên đều không dừng lại nói chuyện. Nhưng nếu nói Đại ca không để ý đến Công chúa cũng sai luôn, rõ ràng Đại ca không chịu nạp thiếp, thậm chí nha hoàn thông phòng cũng không có, hiện tại còn tận tâm tận lực đối xử với dưỡng nữ mà Công chúa mang về đến như vậy.”
Chu Độ: “Mấy năm đầu quả thật ta không thể nhìn thấu Đại ca. Hiện tại ấy à, hừ, đúng là Đại ca rất thích Công chúa rồi, trong mắt trong lòng đều không có người phụ nữ thứ hai.”
Kiều thị: “Sao chàng biết được?”
Chu Độ: “Chỉ cảm giác vậy thôi. Vụ này hai chúng ta thầm hiểu rõ là được, đừng truyền ra ngoài. Ta không muốn người ngoài đồn đãi Đại ca trúng mỹ nhân kế của triều đình, nghe quỵ lụy lắm!”
Kiều thị nghĩ đến vẻ đẹp xuất trần của Công chúa Hoa Dung, thầm nhủ được mấy tên đàn ông có thể không quỵ lụy trước mặt Công chúa?
Đừng nói đàn ông, phụ nữ mình đây mà còn cam tâm tình nguyện cúi đầu khom lưng trước mặt Công chúa Hoa Dung, chẳng hề có một chút lòng khiêu khích nào.
Sáng hôm sau, Kiều thị đang chuẩn bị viết thiệp mời, Vi Vân tới.
Vi Vân là đại nha hoàn bên người Công chúa Hoa Dung, Kiều thị cũng theo thói quen mà tôn trọng hơn.
Vi Vân mang đến cái khay đựng một trăm lượng bạc.
“Xưa nay Công chúa không để ý đến chuyện trong nhà, tất cả đều nhờ phu nhân lo liệu, chỉ có thể ra chút bạc biểu lộ tâm ý.”
Kiều thị vội vàng từ chối không nhận, cuối cùng từ chối không thành công.
Vi Vân đi rồi, Kiều thị nhìn những thỏi bạc trắng xóa xếp trên khay, chợt cảm thấy buồn cười.
Vương phủ tổ chức yến tiệc đều dùng chi phí từ quỹ công, trước kia Công chúa Hoa Dung không bao giờ dự tiệc, cũng không thèm để ý bất cứ điều gì. Lần này lại vì Phùng Viên Viên mà đưa bạc đến, rõ ràng vẫn còn coi Vương gia không phải là người một nhà.
———–
Khi phủ Trấn Nam Vương phát thiệp mời, tất cả quan viên văn võ của thành Ninh Châu đều biết đến sự tồn tại của Phùng Viên Viên.
Sáng sớm hôm nay Chu Ôn mới đến quân doanh, đã bị bốn vị đại tướng vây quanh.
Tào Minh Quảng giữ chức vị cao nhất, trực tiếp hỏi: “Vương gia muốn nhận dưỡng nữ? Đứa nhỏ kia có lai lịch thế nào?”
Ngày đó Công chúa Hoa Dung mang Phùng Viên Viên về thành, Phùng Viên Viên đều ngồi trong xe ngựa không lộ mặt, trong thành không ai nhìn thấy. Thủ vệ của vương phủ rất kín miệng, không hề đồn đãi lung tung.
Chu Ôn: “Chỉ là một cô nhi, ta và Công chúa đều cảm thấy cô bé hợp nhãn.”
Tào Minh Quảng nhíu mày: “Công chúa mang về?”
Chu Ôn gật đầu, thật sự muốn giấu giếm cũng không được, ngoại trừ Công chúa Hoa Dung không tham gia buổi tiệc, nhưng nàng nhất định sẽ xuất hiện để chống lưng cho Phùng Viên Viên.
Tào Minh Quảng đã qua năm mươi, võ tướng không thấy già, nhìn chỉ khoảng bốn mươi; thế nhưng lúc này hàng mày ông ta nhíu chặt, vết chân chim nơi khóe mắt trở nên rõ ràng.
Một vị đại tướng khác tên Hàn Dục cũng không cao hứng, nghĩ sao nói vậy: “Vương gia còn trẻ mà sao phải nhận dưỡng nữ? Công chúa nhiều năm vô sinh, Vương gia không bỏ nàng ta là đã cho triều đình đủ mặt mũi. Theo ta thấy, Vương gia sớm nên nạp thiếp, sinh tám, mười đứa con thì đúng hơn.”
Hai đại tướng Trịnh Uy và Trần Văn Sơn tuy trầm mặc, nhưng về vấn đề này cũng đồng ý với cái nhìn của lão huynh đệ.
Chu Ôn: “Chuyện này không liên quan đến Công chúa, là bản thân ta không vội. Thế cục của Ninh Châu rất khó lường, có con nối dõi ngược lại sẽ cản tay cản chân. Huống chi, nếu ta khiến Công chúa chịu ấm ức, chính là tặng không cho triều đình nhược điểm của ta.”
Tào Minh Quảng: “Nhược điểm gì? Sinh con không ra, nàng ta còn có lý sao?”
Chu Ôn: “Ngài đương nhiên đứng về phía ta, nhưng triều đình cũng có thể nói là ta vô dụng không thể làm Công chúa sinh con. Đến lúc đó thánh chỉ vấn tội ban xuống, chẳng phải làm ta bị người trong thiên hạ nhạo báng?”
Tào Minh Quảng không phản bác được.
Chu Ôn: “Con trẻ vô tội, mong chư vị thúc bá thương yêu Viên Viên như nữ nhi ruột thịt của ta.”
Bốn vị đại tướng cộng lại hơn hai trăm tuổi, đương nhiên sẽ không làm khó một cô bé bảy tuổi.
Hoàng hôn buông xuống, Chu Ôn và bốn vị đại tướng lần lượt hồi phủ.