Phúc Vận Lai

Chương 9: Hội ngắm hoa (trung)



Lưu Nhuận nói đúng vậy, ngày hôm sau Đức Phúc cung quả nhiên phá lệ náo nhiệt, từ sáng sớm tất cả mọi người đã phải kéo thân đến, vẩy nước quét nhà, sửa sang lại, không phải bình thường làm không cẩn thận mà là hôm nay tất cả mọi người phá lệ nhiệt tình hơn. Hoa tươi trong Đức phúc cung giống như gấm, liễu xanh thành hàng, A Phúc lau mồ hôi, thái dương đã lên, không khí mát mẻ tựa hồ trong nháy mắt đều bị ánh mặt trời thiêu nóng, hết thảy đều có vẻ sáng chói rực rỡ hơn, A Phúc và Hạnh Nhi tranh thủ rảnh rỗi tìm chỗ trống vội vàng ăn chút điểm tâm, Lục Doanh đang chải đầu, nhìn thấy A Phúc, vội vàng nói: “A Phúc, lại đây giúp một tay.”

“Vâng!”

A Phúc đi qua, Lục Doanh bảo nàng mở lọ dầu bôi tóc.

A Phúc nhịn không được cười: “Lục Doanh tỷ cũng bận đến choáng váng đầu rồi, tại sao lại không mở lọ trước chứ.”

Lục Doanh một tay giữ tóc, một tay cầm lược, bận không rảnh đáp lời.

Lục Doanh sở trường nhất là chải tóc, không chỉ đứng đầu Đức Phúc cung, mà toàn bộ hoàng cung cũng không có mấy người có thể vượt qua nàng, búi tóc vừa nhanh vừa đẹp, hình thức cũng đa dạng.

“Đến, ta giúp ngươi chải một cái.”

“A, không cần Lục Doanh tỷ, không còn kịp rồi.”

“Không sao, tới kịp, khách cũng phải ăn xong điểm tâm mới đến, bụng đói mà đến, ngắm hoa cũng ngắm không nổi.”

Nàng kéo A Phúc ngồi xuống ghế, ngón tay linh hoạt cởi dây buộc tóc của A Phúc ra.

“Ân, tóc không tồi.” Lục Doanh tự đáy lòng nói: “Mềm dày, còn đen nhánh, đáng tiếc hơi ngắn, bằng không, muốn búi lên căn bản không cần phải dùng búi tóc giả.”

A Phúc cười cười.

Lục Doanh dùng ngón tay tách mái tóc của nàng ra, lưu loát biện lại, từ trong hộp nữ trang của mình lấy ra một đôi dây xanh biếc buộc lên cho nàng.

“A, lộ khuôn mặt trông còn nhỏ hơn nữa.” Lục Doanh nhẹ nhàng nhéo mặt nàng một chút: “Hôm nay nên cố gắng để ý, vội thì vội, nhưng không thể phạm lỗi. Sai một lần……”

A Phúc gật gật đầu: “Ta hiểu, Lục Doanh tỷ.”

“Ngươi rất hiểu chuyện……” Lục Doanh nghĩ nghĩ: “Hôm nay ngươi đi theo ta đi.”

“A?” A Phúc sửng sốt, buổi sáng có người phân phó các nàng hôm nay đứng trong hoa viên hầu hạ, người phòng trà quá bận rộn nên bảo các nàng đến hỗ trợ.

“Ngươi cứ đi theo ta đi.” Lục Doanh gật đầu: “Giúp ta bưng đồ là được, thoải mái hơn.”

Nếu Lục Doanh đã lên tiếng, A Phúc đương nhiên không thể không nghe.

Khương Hạnh Nhi quả nhiên bị gọi đi bê nước trà. A Phúc thầm tính trong lòng, trong hoa viên đã bày khoảng mười án kỷ, đây kỷ hai người, nói cách khác ít nhất có hơn ba mươi người muốn đến uống trà.

Chắc người đến hôm nay không chỉ có mỗi mỹ nhân mới phong đâu?

Lục Doanh đem một cái hộp giao cho A Phúc, nhỏ giọng dặn: “Không cần lên tiếng, không cần lộn xộn, đứng yên là được.”

A Phúc thực khẩn trương.

Biết Thái hậu và nhìn thấy Thái hậu là hai việc khác nhau.

Có người nói trong hậu cung người có địa vị cao nhất là hoàng hậu, A Phúc nghĩ, hoàng hậu không phải lớn nhất.

Lớn nhất, là Thái hậu.

Hoàng hậu còn phải lấy lòng hoàng đế, nhưng Thái hậu lại là nương của hoàng đế. Hoàng hậu có thể sẽ bị phế, nhưng Thái hậu sẽ không.

Ai nặng ai nhẹ, vừa nhìn hiểu ngay.

Hoàng hậu không nhất định có thể trở thành Thái hậu, nhưng địa vị của Thái hậu, trên cơ bản không ai có thể dao động.

Ngọc bội leng keng, làn gió thơm bay nhẹ tới.

A Phúc thập phần muốn ngẩng đầu nhìn Thái hậu đến tột cùng có bộ dáng gì, nhưng vẫn nhớ rõ lời dặn dò của Lục Doanh, không ngẩng đầu lên.

Bất quá nàng tuy rằng cúi đầu, chỉ nhìn thấy một phần nhỏ phía trước mặt, nhưng dư quang vẫn đảo qua, nhìn về phía người đi qua phía trước.

Hoa lá thêu phức tạp tinh tế, làn váy như nước, lướt nhẹ, mà qua.

Mùi hương thản nhiên, không thể nói rõ những rất dễ chịu.

A Phúc biết hương mà Thái hậu dùng, nhất định loại thượng phẩm nhất, tám phần sẽ không phải mùi hoa tầm thường mà mình biết.

Là đàn hương, hay là long tiên? A Phúc cũng không biết nhiều lắm. Nàng ngoan ngoãn đi theo sau Lục Doanh, đi đến phía trước. những mỹ nhân đều đã đến, tốp năm tốp ba đứng trong hoa viên bên hồ, Thái hậu giá lâm, các nàng cùng nhau hành lễ.

“Đều miễn lễ đi, hôm nay thời tiết tốt, hoa nở cũng đẹp, người cũng vui.” Giọng nói của Thái hậu nghe qua trong sáng bình thản, các mỹ nhân cùng nhau nói: “Tạ ơn Thái hậu.”

Cái gọi là tiếng chim oanh véo von, chính là như thế.

Những mỹ nhân này mặc đồ không sai biệt lắm, trong cung hiện tại lưu hành nhất kiểu áo mỏng tay nhỏ cùng váy dài tơ bạc hoa nhỏ, tầng tầng tơ mỏng cuộn sóng giống như hoa văn gợn sóng, lúc đi lại làn váy nhẹ bay, giống nhau một tầng tầng gió nhẹ phất quá mặt hồ tạo nên sóng gợn cành hoa.

Rất đẹp, rất ý nhị.

Váy như vậy, dùng tốn bao nhiêu tơ? Một trượng căn bản không đủ, ba trượng nói không chừng còn miễn cưỡng, đây đều là lụa gấm cống phẩm hạng nhất…… A Phúc thầm tính trong lòng, như vậy một cái váy, đủ cho cả nhà mình ăn một năm? Không chừng còn có thể ăn được vài năm.

Mấy cô nương đó khi ở nhà khẳng định cũng sẽ không mặc xa hoa lãng phí như thế đi? Váy là khi vào cung mới làm.

A Phúc hơi bất bình một chút, bất quá, mặc đồ xinh đẹp, cuộc sống phong quang trước mặt này, A Phúc biết khẳng định không thích hợp với mình.

Nghĩ đến điểm này, những bất bình nho nhỏ đều bình phục.

Thái hậu nói đúng, thật là hoa kiều nhân tiếu, cảnh đẹp ý vui. Hồng nhạt, màu anh đào, vàng nhạt, màu hạnh sắc, Thu Hương sắc, xanh ngọc, hành hoàng, màu tím nhạt…… Nhiều màu sắc như vậy, mỗi cái rõ ràng, sáng lạn lộng lẫy.

A Phúc còn nhìn thấy Liễu phu nhân, nàng cũng đứng một bên. Liễu phu nhân là nữ quan đắc lực bên cạnh Thái hậu, đứng bên khác là Hàn phu nhân. Hai người cũng không quản chuyện hoa cỏ, A Phúc nhớ tới Lưu Nhuận đã từng nhắc tới một vị Đồ phu nhân, chính là cũng không nói gì tiếp.

Thái hậu ngồi xuống chính giữa, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, nghiêng đầu nói: “Tại sao nha đầu A Hinh không tới? Ta không phải bảo nàng cùng nhau tới đây sao? Chẳng lẽ không thành uống nhiều canh ngọt, đem lời của ta nuốt vào trong bụng nên quên luôn rồi chăng?”

Hàn phu nhân đứng bên dưới mỉm cười nói: “Tam công chúa làm sao có thể quên, nhưng là đang hờn dỗi Thái hậu, cho nên không chịu đến.”

“Hờn dỗi?” Thái hậu đến đây hưng trí.

“Tam công chúa nói Thái hậu không phải muốn mời nàng ngắm hoa, là mời các mỹ nhân rồi nhân tiện mời nàng thôi, nàng không muốn vì dính ánh sáng (hưởng ké) người ta mới có thể thưởng danh hoa, cho nên không chịu đến.”

“Ôi a, đứa nhỏ này, nói nàng hiểu chuyện, nàng đổ cho ta làm cho nàng giận dỗi đây mà.”(?? chém) Thái hậu ha ha cười, thoạt nhìn không hề tức giận. A Phúc cũng nghe ra, vị Tam công chúa kia cũng chỉ là đang đùa giỡn làm nũng với Thái hậu mà thôi. Quả nhiên Thái hậu nói: “Hảo hảo, Hàn Cúc, ngươi và Liễu Diệp cùng đi đi, mời Tam công chúa của chúng ta đến ngắm hoa, nói với nàng, là ta mời riêng nàng đến, không phải dính ánh sáng người khác.”

Hàn phu nhân đáp ứng một tiếng, cùng Liễu phu nhân rời đi. Thái hậu bỗng nhiên nghĩ tới, còn nói: “Cố nhi hôm nay thân thể thế nào?”

Hai vị quản sự phu nhân vừa đi, những người khác trả lời cũng không dám tùy tiện.

“Thời tiết tốt như vậy, đừng làm cho hắn ở lì trong phòng, bảo hắn cũng đến đây đi, không ngắm hoa, nghe một chút tiếng gió chim hót cũng được, ngửi mùi hoa cũng tốt.”

Có người lên tiếng trả lời rồi rời đi.

Không quá lâu sau Tam công chúa đến, A Phúc đã nghe danh vị công chúa này từ lâu, nhưng đây mới là lần đầu giáp mặt gặp. Vị công chúa này xác thực có tiến vốn để nàng kiêu ngạo và nhận sủng mà kiêu. Làn da tốt, A Phúc nghĩ đến trước kia đã nghe qua phu như ngưng chi*, nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy có ai có làn da như vậy.

(*) da trắng nõn nà, da như mỡ đông

Làn da của Tam công chúa, tuyệt đối hoàn mỹ không tỳ vết!

Đại khái cũng chỉ có thiên chi kiêu nữ như thế, mới có thể dưỡng ra một thân non mịn kiều quý như vậy. Lại nhìn tiếp, nàng mặt mày như họa mái tóc như mây, cũng có thể gọi là dung mạo bức người, những mỹ nhân mới vào cung tuy có thể so với nàng nhưng da thịt lại kém nàng cực xa. Giống như họa sĩ vẽ tranh, dùng giấy ngọc bản thượng phẩm và giấy hoàng bản, cho dù vẽ giống nhau như đúc, nhưng chênh lệch vẫn là cách biệt một trời.

“A, Tam công chúa, tam thúc giục tứ mới có thể mời đến, thật sự là khách quý.”

“Ai nha, Thái hậu nương nương, con còn nghĩ ngài đã vứt con ra sau đầu rồi, đang ở Ngọc Lam cung thương tâm đó.” Tam công chúa chỉnh đốn trang phục hành lễ, hờn dỗi ngồi dưới chân Thái hậu, xoa bóp người Thái hậu: “Người xem người xem, mắt con đã đỏ rồi, xoa phấn cũng chưa cái trụ. Con cân nhắc a, lúc này đây có nhiều người mới đủ mọi kiểu dáng vào cung, Thái hậu có người làm bạn nói chuyện tâm sự, nhất định không nghĩ đến con ……”

Thái hậu hiển nhiên phi thường hưởng thụ, cười nhéo má của nàng.

Tam công chúa quay đầu nhìn về phía các mỹ nhân đang ngổi bên dưới: “Đây là các mỹ nhân mới phong lần này? Quả nhiên đều là nhân tài xuất chúng.”

Tiếp theo lại có người đến, tuy rằng chưa từng thấy qua, nhưng A Phúc nghĩ, nhất định là người vừa rồi Thái hậu cố ý mời đến. Nhìn trang phục là của hoàng tử, vẫn chưa thành niên. Vô nghĩa, nếu trưởng thành thì tất nhiên không thể ở lại trong hậu cung, trừ phi hắn là thái tử — mà theo A Phúc biết, hiện tại hoàng đế cũng chưa lập thái tử, hoàng hậu qua đời vài năm, trong hậu cung hiện tại chỉ có vài phu nhân, mọi người địa vị ngang nhau ai cũng không đè ép được ai.

A Phúc sợ run một chút.

Đây là nam tử đầu tiên nàng nhìn thấy từ khi tiến cung tới nay — không tính Lưu Nhuận.

Thiếu niên tuổi không lớn, đại khái mười ba mười bốn tuổi, cũng không hơn A Phúc các nàng nhiều lắm. theo sau hắn còn có hai người, một người là thái giám giống Lưu Nhuận, một người mặc trường bào suông cổ tròn đội khăn thư sinh, người này nhìn kiểu gì cũng không thể là thái giám.

(*) chắc là cái áo này

“Cố nhi, hôm nay thời tiết đẹp, lại không quá nóng, vừa vặn gọi ngươi đến đây cùng nhau náo nhiệt.” Thái hậu lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy hiền hoà:“A, tiểu Vi Tố cũng đến đây, vừa vặn, hôm nay người đến đầy đủ hết.”

Hai thiếu niên cùng nhau hành lễ, giọng trong trẻo: “Bái kiến Thái hậu.”

Giọng thiếu niên còn chưa biến âm nghe qua thật sự rất êm tai, Thái hậu cười càng vui mừng.

Tam công chúa đứng lên đi tới, cười khanh khách đi về phía hắn, ôn nhu nói: “Đúng vậy, Cố đệ, hôm nay thời tiết rất đẹp, không nóng. Đến, ngươi ngồi bên này, chúng ta cùng ngồi một chỗ.”

Tam công chúa kéo tay hoàng tử thiếu niên, thân ái nồng nhiệt ngồi xuống.

Cách càng gần hơn, A Phúc cũng nhìn rõ hơn chút.

Vị thiếu niên hoàng tử này, thân hình rất gầy, làn da trắng hơi thiếu huyết sắc, giống như màu trắng của giấu Tuyên Thành thượng đẳng, không phải khí sắc khỏe mạnh mà tuổi thiếu niên nên có. Bào phục màu xanh, làm trên khuôn mặt trắng hiển lộ sắc xanh xao. Nhưng mặt mày hắn đặc biệt đẹp, A Phúc cơ hồ nhìn ngây người, lông mi giống như được vẽ, thản nhiên, lộ thanh nhã. Lông mi rất dài, trong ánh mắt giống che một tầng sương mù, giống nước hồ trên núi sáng sớm mùa thu, rõ ràng nước trong suốt thấy đáy, lại bởi vì tầng sương mù che lấp, mà lập tức có vẻ khó bề phân biệt.

A Phúc không dám nhìn lại, đầu cúi xuống, ánh mắt dừng trên cái hộp mình đang cầm.

Ân, nước sơn và hoa văn khắc trên hộp thập phần tinh xảo đẹp đẽ quý giá, là chim chóc, nhưng không phải phượng hoàng, đương nhiên lại càng không phải khổng tước. A Phúc suy nghĩ một hồi lâu, nàng để mình thật sự suy tư rất lâu, để không lại xúc động ngẩng đầu nhìn lén vị hoàng tử tái nhợt kia.

A, đúng rồi, là Chu Tước.

Nàng đang có chút vui sướng khi mình đã nhận ra loài chim này, trên hội ngắm hoa, trò hay đã bắt đầu.