Phương Đường Và Cà Phê

Chương 19: 19




Triệu Lăng cởi áo vest tùy ý treo ở bên cạnh, đặt túi hàng lên quầy bếp: "Anh đói bụng chưa?"
"Vẫn ổn," Diệp Cửu nhìn đôi dép hình mèo Ragdoll đã sớm nằm trên thảm đang đợi anh mang vào, liếc thấy Triệu Lăng đang cúi đầu khẽ mím môi.
Anh thay giày xong nhìn hắn đang lấy đồ trong túi ra, tự mặc tạp dề treo bên kệ bếp rồi đứng trước mặt hắn, "Để tôi giúp cậu."
Triệu Lăng hai tay vòng ra sau anh tựa cằm vào vai phải của Diệp Cửu, cởi bỏ dây đeo tạp dề lộn xộn rồi thắt lại thành một cái nơ xinh đẹp, "Được."
Trong lúc nói hắn cố ý đến gần tai anh, luồng khí nóng từ trong miệng thoát ra như một chiếc lông vũ quét qua vành tai anh nhuộm lên một mảng đỏ rực.
Anh gần như vô thức che lỗ tai của mình rồi lùi lại một bước, đem cả người phơi bày trước đôi mắt cưng chiều của Triệu Lăng.
Hắn nhìn anh mặc tạp dề in hình quả dâu tây mà mình chọn, nở một nụ cười hài lòng rồi cầm lấy bắp cải trắng trên bàn đặt vào tay anh, "Anh giúp em rửa rau nhé?"
"Được," Diệp Cửu đáp ứng đứng bên cạnh Triệu Lăng, theo thói quen trước đây tách từng miếng bắp cải ra rửa sạch.
Anh rửa rất nghiêm túc hoàn toàn không để ý đến nụ cười "mưu mẹo đã thành công" trong mắt Triệu Lăng.
Trong khi anh đang rửa bắp cải thì Triệu Lăng ở đằng kia đã nhanh tay bắt đầu chế biến nguyên liệu.
"Cạch cạch cạch", Triệu Lăng cắt rau rất thuần thục âm thanh tạo nên cực kì hài hòa nồi cơm bên hông bốc khói trắng, rau diếp trong nồi canh nhào lộn trong làn nước nóng giống như pháo hoa nổ đầy trời.
Đợi đến khi Diệp Cửu rửa sạch bắp cải mới nhận ra mình hình như lại nhảy xuống hố, "Cậu..."
Còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị nụ hôn của Triệu Lăng chặn lại, canh rau diếp theo nụ hôn chảy vào miệng anh.
"Anh thấy mùi vị thế nào?" Nụ hôn không kéo dài bao lâu, Triệu Lăng nở một nụ cười hoàn toàn vô hại giống như chỉ là đang cho Diệp Cửu nếm thử độ mặn nhạt của canh.
Anh không nói nên lời bèn nở nụ cười miễn cưỡng, "Khá ngon."
"Ừm, em cũng nghĩ vậy." Triệu Lăng không bị thái độ qua loa của anh ảnh hưởng, đứng sát lưng vòng tay ôm lấy anh rửa sạch bùn đất vô tình dính trên móng tay anh.
Anh đã cố gắng né ra mấy lần nhưng không được trong lúc giãy giụa vô tình làm văng ra một ít nước, lập tức không dám lộn xộn nữa nghiêng mặt sang lặng lẽ nhìn chằm chằm Triệu Lăng giống như xuyên qua thân thể hắn để nhìn rõ bản chất thật.
Triệu Lăng nhìn biểu cảm của Diệp Cửu nở nụ cười nửa miệng, vươn tay cầm lấy mấy tờ giấy vệ sinh lau khô nước trên tay hai người, xoay người ném bắp cải đã được rửa sạch vào trong nồi rồi chần nước sôi, "Ngồi xuống trước đi, em sắp làm xong rồi."
"Ừ," Diệp Cửu lần này không từ chối, anh đeo tạp dề bếp ngồi bên bàn ăn, khóe miệng vẫn nhếch lên nhưng lần này không chứa nỗi ưu tư nào.
Sau khi Triệu Lăng mang ra vài món ăn thanh đạm, cơm và bát canh để lên bàn, hắn ngồi xuống đối diện với Diệp Cửu, nhưng không hề động đũa hai người cách nhau cũng không lớn chờ đợi khoảnh khắc phá vỡ sự im lặng trên bàn ăn không rộng này.
Diệp Cửu nhìn vào mắt Triệu Lăng, dường như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu, sống tách biệt với đám đông quá lâu khiến anh khó có thể bộc lộ tâm tư của mình, đối với người quen cũng vậy mà với Triệu Lăng cũng là như thế.

"Anh đối với em quá khách sáo", lời nói của Triệu Lăng trực tiếp chỉ vào điểm cốt lõi, lễ phép và khách khí dường như là khoảng cách ngăn cách hai người.
"Cậu không cần phải cố ý làm như vậy." Triệu Lăng không bao giờ che giấu ý tốt đối với anh, Diệp Cửu nhìn vào mắt hắn mang theo vẻ nghi hoặc hoặc, "Tôi có thể tự lo cho mình được."
"Em biết", đôi mắt Triệu Lăng không rời khỏi Diệp Cửu, ánh mắt kiên định cố chấp không chút ngăn trở đến gần anh, "Nhưng chuyện này có liên quan gì tới việc em muốn đối xử tốt với anh chứ?"
Diệp Cửu im lặng theo thói quen chọn cách mỉm cười để dựng lên bức tường trong lòng, duy trì khoảng cách an toàn để có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Triệu Lăng rời chỗ đến phía sau lưng anh.

Hai tay ôm lấy vai anh nhưng lại làm bộ như đang cởi tạp dề.
"Cho dù không có thỏa thuận, nếu anh hối hận anh có thể từ chối mọi thứ của em bất cứ lúc nào, nhưng dù anh có từ chối trăm lần, nghìn lần, em cũng sẽ tỏ tình trăm lẻ một, nghìn lẻ một lần.

"
Cánh tay của Triệu Lăng gắt gao ôm chặt anh, trên bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh nhưng khi hắn chạm vào Diệp Cửu lại không hề dùng chút sức lực nào, giọng điệu pha trộn giữa sự quý trọng và sợ hãi, "Em không bao giờ có ý định để anh rời đi."
"Tôi chắc hẳn sẽ không thích cậu" Diệp Cửu quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hô hấp hai người quấn quýt dây dưa cùng nhau nhưng tâm tư cả hai đều không nghĩ đến chuyện sắc tình.

"Đắm mình vào bóng dáng trong quá khứ, vĩnh viễn vẫn không được đáp lại thì sự nhiệt tình của cậu có thể kiên trì được bao lâu?"
Khi Diệp Cửu nói giọng điệu không hề dao động, ngay cả nụ cười trên khóe miệng cũng không có chút thay đổi, bình tĩnh giống như hỏi thời tiết ngày mai thế nào, đây là dò xét cuối cùng của anh khi đối mặt với Triệu Lăng.

Anh cần phải hiểu được lý do sinh ra tình cảm này của hắn để đưa ra phán đoán.
Sau khi nghe anh nói, đôi mắt hắn nhất thời lóe lên tia sáng, khóe môi không ngừng nâng lên, "Em thề em sẽ vĩnh viễn yêu anh, cho dù có phải đánh đổi cả sinh mạng cũng không bao giờ thay đổi."
—— Nếu có khóa học "Nghiên cứu về Diệp Cửu", Triệu Lăng chắc chắn có thể đạt điểm cao, hắn biết điều gì ẩn sau sự dịu dàng của anh và hắn cũng hiểu lý do mỗi lần anh đặt ra câu hỏi.
Tuy rằng chính Diệp Cửu là người đưa ra câu hỏi, nhưng lúc này cũng bị câu trả lời của Triệu Lăng làm cho sửng sốt, khóe môi vẫn duy trì độ cong nhưng vẻ kinh ngạc trong mắt không che giấu được, "Cậu?"
Diệp Cửu đã quen với sự chia ly nên không còn tự buồn tự vui nữa, chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại được tỏ tình bằng những lời như vậy.

Vĩnh viễn có nghĩa là sự ổn định - đó là mong ước nhỏ nhoi mà Diệp Cửu hằng ao ước nhưng chưa bao giờ nói ra khỏi miệng.
"Em đã 25 tuổi rồi chứ không phải đứa trẻ 15 tuổi." Triệu Lăng nhìn ánh mắt kinh ngạc của anh trầm tĩnh bày tỏ nỗi lòng của mình.

"Khi em học lớp 12 em đã bí mật đi nhìn anh.

Tình cảm lúc đó đối với anh không được nồng nhiệt như bây giờ, em đi theo sau anh thấy anh đang trò chuyện với Từ Tử Kinh, lúc đó em chỉ cảm thấy mê mang, nhưng bức họa của anh đã đánh sâu vào lòng giúp em đưa ra quyết định".
Giọng điệu của Triệu Lăng tràn đầy tình cảm, Diệp Cửu cẩn thận lắng nghe cố gắng tìm ra dấu vết không thành thật.
"Em từ chỗ của ông Lê biết được rất nhiều chuyện về anh cũng càng ngày càng chắc chắn về tình cảm của chính mình." Triệu Lăng kể lại toàn bộ mọi chuyện, cảm xúc không kiềm nén được khiến giọng điệu có chút mất không chế, "Em yêu anh không phải chỉ là bóng dáng xưa kia mà chính là anh của hiện tại Diệp Cửu.

"
"Tôi biết." Diệp Cửu dùng bàn tay trái che miệng hắn, cảm giác được bên tai dần nóng lên, "Cậu không cần nói nữa."
Triệu Lăng nhìn lỗ tai anh dần dần biến thành tôm luộc, ngón tay bắt đầu sờ loạn trên lưng Diệp Cửu đợi đến khi anh liếc mắt trừng tới, hắn mới thành thật cởi nút thắt tạp dề.
"Được rồi để tôi tự làm." Diệp Cửu sợ có người nào đó lại gây chuyện nên đơn giản từ chối lời "giúp đỡ" không có ý tốt của ai kia.
"Anh chỉ cần nghĩ đến hạnh phúc của bản thân là được." Triệu Lăng nhìn Diệp Cửu đang "đấu tranh" với tạp dề, mỉm cười giúp đỡ lời cảm ơn của anh còn chưa kịp thốt ra thì ngón trỏ của hắn đã đặt trên môi anh "Em sẽ dùng hành động của mình để chứng minh cho anh thấy tình cảm này không phải ngẫu nhiên mà có".
"Nhưng là ······"
Không đợi anh nói hết câu Triệu Lăng đã trực tiếp dời ngón tay ra, mỉm cười thả xuống một nụ hôn lần thứ hai chặn lại đôi môi anh, "Không có nhưng gì cả."
"Nhưng tôi---."
Khoảng cách giữa hai người về cơ bản là gần bằng 0.

Đối với những nụ hôn liên tiếp của Triệu Lăng cho dù đầu óc có phản ứng kịp thì ngón tay cũng không có cách nào ứng phó.

Triệu Lăng nhìn đôi mắt màu hổ phách của anh thẹn quá thành giận, dời ra ngoài một chút cong khóe môi, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, "Như vầy đi, mỗi lần anh nói một câu "Nhưng là" hoặc "Cảm ơn" em sẽ hôn anh một cái."
Diệp Cửu nhìn Triệu Lăng liền biết hắn không nói đùa, bị da mặt dày của hắn làm cho sợ hãi xách ghế ra nhằm kéo dài khoảng cách, ánh mắt đảo qua khắp nơi nhưng lại không nhìn về phía Triệu Lăng, "Cậu, cậu, cậu.

"
Nửa ngày cũng chỉ nói ra được một âm tiết, Triệu Lăng thấy mục tiêu đã đạt được sợ là trêu chọc hăng quá hóa dở, hắn cười nhẹ một tiếng ngồi trở lại chỗ của mình, "Anh ăn cơm đi nếu không đồ ăn sẽ nguội"
Triệu Lăng nói xong liền gắp rau vào bát của anh, trong lúc anh vẫn đang vùi đầu ăn, hắn lén chụp ảnh đĩa bắp cải nhỏ nước trong veo đăng lên vòng bạn bè với dòng chữ "Thành quả của người yêu tôi."
Không ai có thể nghĩ rằng lần đầu tiên Triệu Lăng đăng lên vòng bạn bè lại là thể hiện tình cảm, bình luận sau đó liền xôm hắn lên, Hồ Vi hâm mộ, anh em Cố gia bày tỏ lời chúc phúc, còn có Tiêu Thận Ngôn âm dương quái khí.
Sau đó, vòng bạn bè của Triệu Lăng mỗi lần đăng lên đều có hình bóng của Diệp Cửu thế gian gọi là "phát cơm chó".
Tuy nhiên không có ảnh Diệp Cửu đứng bếp.

Nhìn đống củi, gạo, dầu, muối đó, Triệu Lăng sao có thể để cho người trong lòng làm được.
Tuy rằng Diệp Cửu không chuyên tâm vào đồ ăn nhưng anh khẳng định sẽ không lãng phí, ăn không sót lại chút gì.
Triệu Lăng lấy đi bát đũa trống trên tay anh, chất thành đống ở thành bồn nhìn anh đứng dậy nói: "Em đưa anh về nhé."
Diệp Cửu đang định nói cảm ơn hắn, nhưng nhớ tới lời "uy hiếp" vừa rồi suy nghĩ một chút liền nuốt xuống.
Triệu Lăng đã mặc xong áo khoác, đứng ở cửa chờ anh, nhìn thấy anh đang đi giày bên cạnh, không hiểu sao lỗ tai lại bắt đầu đỏ lên trong lòng tràn đầy dịu dàng.
Cả hai cùng nhau đi bộ đến tiểu khu nhà của Diệp Cửu nằm đối diện với Triệu Lăng, khi họ vừa bước vào cổng của tiểu khu vô tình gặp bà bác Phạm cùng dì.
Bà bác Phạm nhìn thấy anh từ xa, giọng nói ấm áp có sức xuyên thấu truyền đến, "Tiểu Diệp, cháu đã về rồi."
Bà bước lại gần nhìn Triệu Lăng bên cạnh Diệp Cửu tò mò hỏi: "Anh chàng đẹp trai này là bạn của cháu à?"
Mối quan hệ giữa họ rất phức tạp và khó có thể giải thích bằng lời, vì vậy anh không còn cách nào khác ngoài mỉm cười nhẹ nhàng, "Dạ."
Tuy nhiên, Triệu Lăng lại có một ý tưởng khác hắn mỉm cười tràn đầy thân thiện, "Xin chào bác, cảm ơn bác ngày thường vẫn luôn chiếu cố anh trai con."
Lời nói của hắn rất chân thành, chỉ có Diệp Cửu mới biết khi người bên cạnh nói "anh trai", đầu ngón tay của hắn gãi nhẹ trong lòng bàn tay anh.
Bác Phạm hoàn toàn không có nghi ngờ gì, còn làm một bộ dáng hài lòng thở dài nói "Hai anh em đều rất đẹp trai sáng láng!"
Ngược lại, bà dì đang đứng bên cạnh dường như đã phát hiện ra điều gì đó, ánh mắt quét qua giữa hai người lộ ra ý cười trong trẻo, "Phạm à, không đi nữa thì sẽ trễ mất."
Bà dì vừa nói vừa kéo bác Phạm đi về phía quảng trường, quay đầu nhìn bóng lưng của Diệp Cửu trong lòng khẽ thở dài, "...!Con đường này không dễ dàng chút nào."

Bà không tự chủ nhỏ giọng nói ra miệng, kèm theo một tiếng than thở yếu ớt liền biến mất trong dòng người.
"Thực ra ban đầu em rất lo lắng anh sẽ vì giới tính mà từ chối em." sau khi hai bà bác đi xa, Triệu Lăng đi tới chỗ ít người đem lời nửa thật nửa giả đã từng khiến mình băn khoăn này thốt ra khỏi miệng.
Diệp Cửu liếc nhìn Triệu Lăng bên cạnh, "Vậy bây giờ tôi từ chối còn kịp sao?"
"Hàng đã xuất kho, miễn đổi trả." Triệu Lăng ghé mắt nhìn nét mặt sinh động của anh, nụ cười trên môi cuối cùng cũng mang theo một chút nhẹ nhõm, không biết là nghĩ tới điều gì bổ sung thêm một câu, "Nếu anh là phụ nữ, em cũng sẽ không buông tha cho anh."
Diệp Cửu liếc nhìn ánh mắt hắn đang đặt trên người mình, trước khi người đi đường tập trung chú ý lại đây anh liền bỏ lại kẻ ngốc nào đó rồi nâng bước hướng về phía nhà mình.
Nghe được bước chân vội vã phía sau, anh cũng không nhìn lại chỉ là nhiệt độ trên tay truyền tới, anh cũng không từ chối.
Khi cả hai bước đến chỗ đông người liền buông tay, sánh bước bên nhau như những người bình thường nhưng vai của Triệu Lăng dù vô tình hay cố ý sẽ chạm nhẹ vào Diệp Cửu.
Bước tới cửa nhà anh nhìn người bên cạnh không có ý định rời đi, khóe miệng nhếch lên chuẩn bị đuổi người, "Đã muộn rồi, cậu vẫn nên về nhà sớm một chút."
Triệu Lăng trước mắt Diệp Cửu luôn là bộ dạng được nước làm tới, hắn làm như không thấy anh đang đuổi khéo thay vào đó mỉm cười hỏi: "Anh đang quan tâm em sao?"
"Tôi—"
Diệp Cửu còn chưa kịp nói hết lời, người nào đó lại giở thủ đoạn cũ, lần này anh đã sớm có phòng bị nhưng lại để hắn đến gần hơn, anh nhìn thẳng vào Triệu Lăng, "Tôi cần một chút thời gian để làm quen.

"
Triệu Lăng ban đầu cũng không định hôn anh ở đây, hắn nhìn vào đôi mắt trong như nước suối của Diệp Cửu, mỉm cười ngoắc nhẹ ngón tay anh nắm một hồi, cuối cùng vẫn để lại không gian riêng cho anh, "Anh ngủ ngon nhé."
Diệp Cửu nhìn bóng lưng Triệu Lăng rời đi ánh mắt có chút phức tạp.
Trên hành lang vang lên tiếng leng keng do chìa khóa va chạm nhau, không lâu sau liền yên tĩnh như cũ.
Triệu Lăng không trở về nhà của mình, hắn mở Wechat nhìn vào bức ảnh do Cố Vân Hề gửi vào ban ngày, nhíu mày trả lời: "Anh đã biết, chuyện này tạm thời đừng nói cho A Cửu miễn cho anh ấy lại lo lắng."
Sau khi suy nghĩ một chút, Triệu Lăng xoay người đi tới quảng trường mà hai bà bác vừa đến, ở trong đám đông thấy được người liền tiến lên chào hỏi: "Xin chào bác, lúc nãy chúng ta vừa mới gặp mặt."
"Là em trai của Tiểu Diệp," Bà dì khẽ cười không có vẻ gì là ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Triệu Lăng.
Bà cầm ly nước nhìn về phía đám đông "Tiểu Diệp là một đứa bé ngoan, hai đứa------rất tốt nhỉ." Nói xong, bà đặt ly nước trên tay xuống rồi hòa mình vào dòng người phía trước.
Triệu Lăng đứng lặng người một lúc rồi mỉm cười đi về.
Đêm đó, Diệp Cửu gần như thức trắng ngồi trước bản vẽ, trằn trọc rất lâu cuối cùng dùng bút chì vẽ phác họa lên giấy canvas, sau đó thoải mái ngủ thiếp đi.
Chỉ là ở một nơi không ai biết, Triệu Lăng đứng ở trước cửa sổ đối diện với phòng Diệp Cửu, tay bưng ly cà phê nhìn cho đến khi đèn nhà anh tắt hẳn, phòng vẽ chìm vào bóng tối hắn mới đi vào giấc ngủ..