Phương Đường Và Cà Phê

Chương 20: 20




Sáng hôm sau, khi Diệp Cửu xuống lầu đúng giờ như thường ngày, anh nhìn thấy Triệu Lăng đang đứng đối diện trước cửa nhà mình.
"Cảm ơn dì." Tầm mắt Triệu Lăng dời khỏi con mèo mập mạp đang được bà dì ôm trong ngực nhìn về phía Diệp Cửu nở nụ cười chân thành, "Chào buổi sáng."
Diệp Cửu mặc dù rất ngạc nhiên trước sự tổ hợp có phần kỳ diệu trước mặt, nhưng anh vẫn đáp "Sáng tốt lành" rồi vươn tay trêu chọc con mèo trong lòng bà, "Bánh Trôi sắp sinh con rồi sao?"
Bánh Trôi uể oải nép vào vòng tay của bà dì, thấy Diệp Cửu vươn tay ra nó chỉ "meo" một tiếng coi như cảnh cáo.
"Con gái dì hôm nay không rảnh nên đã đem hoàng thượng" giao cho dì", bà cười cười vỗ vỗ lưng mèo rồi quét mắt lên mặt Diệp Cửu và Triệu Lăng, "Dì đi trước, hai đứa cứ nói chuyện tiếp đi."
Triệu Lăng nhìn anh chào tạm biệt dì rồi khẽ cười, "Chúng ta đi thôi", bốn chữ ngắn ngủi thốt ra khỏi miệng tự nhiên trôi chảy như thể hắn đã luyện tập cả ngàn lần.
"Ừ," Anh nhẹ giọng đápđi tới bên cạnh hắn, "Làm sao cậu gặp được dì ấy thế?"
"Em tới đây đón anh nhưng bảo vệ không cho em vào." Triệu Lăng nhìn nắng ban mai xuyên qua mái tóc của anh, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm nét, "Trùng hợp là dì vừa đi vào nên tiện mang em theo luôn.

"
Triệu Lăng dẫn Diệp Cửu đi đến bãi đậu xe, anh nhấc chân ngồi vào ghế lái phụ đồng thời thắt dây an toàn, "Thì ra là như vậy."
Triệu Lăng nhìn bóng lưng thư thái của anh, mỉm cười đưa bữa sáng đã chuẩn bị sẵn, "Cháo và bánh quẩy em tự làm đấy."
Hắn vừa nói vừa khởi động xe, sau khi lái xe vững vàng, anh liền lấy bữa sáng từ trong túi mà hắn đưa cho, trong xe ngập tràn mùi thơm của thức ăn nhưng Triệu Lăng lại chọn đóng cửa sổ khi anh vừa ăn miếng đầu tiên.
Vừa tới nơi, khi anh đang chuẩn bị xuống xe, hắn khẽ gọi một tiếng "chờ một chút", ngón tay cái lướt nhẹ qua môi anh, "Cảm ơn anh đã chiêu đãi nhé."
Diệp Cửu liếc nhìn khóe miệng hắn mang theo nụ cười giễu cợt, nhấc chân bước ra khỏi cửa xe đứng ở ngoài cửa tươi cười trả lời: "Không cần cảm ơn."
——Để đối phó với kịch bản, phải có phản kịch bản.
Mặt hắn thoáng hiện lên một tia ngạc nhiên rồi bỗng nghiêng người qua vô lăng cười thầm, cân nhắc thời gian và địa điểm có vẻ không thích hợp, hắn cố nén suy nghĩ trong lòng dứt khoát tắt máy xuống xe.
Hẻm Ô Y vào buổi sáng trông sống động như thật, mọi con đường như một hộp quà chưa mở, tùy thời tùy lúc đều nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả.
Triệu Lăng cùng Diệp Cửu đi tới cửa sau của tiệm, đang định nói chuyện liền liếc thấy một góc quần áo lộ ra ở một bên tường, mắt hắn khẽ híp lại.
Ngón tay hắn lướt qua cằm Diệp Cửu, mang theo vẻ mặt nghi hoặc khẽ ngẩng đầu lên nhìn liền thấy hắn lấy xuống một miếng lông mèo nhỏ trên vạt áo, "Anh nhìn này."
"Ồ, cám ơn—-." Diệp Cửu chưa kịp nói xong, đột nhiên nhớ tới những lời nói tối qua của hắn, giương mắt liền nhìn thấy nụ cười của Triệu Lăng, anh nhanh trí đổi chủ đề, "Cậu còn chưa đi sao?

"Em đi liền đây." Hắn lộ ra vẻ mặt vô tội giơ hai tay ra, quan sát động tĩnh nơi góc tường, "Buổi chiều tan làm em đến đón anh."
Hắn không cho anh cơ hội từ chối, dứt khoát xoay người đi về phía đường đối diện, chỉ để lại một bóng lưng đẹp trai.
Diệp Cửu nhìn bóng lưng rời đi của Triệu Lăng khẽ lắc đầu bắt đầu chuẩn bị cho một ngày mới.
Ở đằng kia, Triệu Lăng chặn người phụ nữ khả nghi trong một con hẻm nhỏ, chào hỏi một cách lịch sự và nghiêm túc, "Xin hỏi cô làm gì ở đây?"
Người phụ nữ nhìn qua đã ngoài 50 tuổi, tuy rằng khuôn mặt được bảo dưỡng rất tốt nhưng những sợi bạc lộn xộn trên tóc đã biểu lộ tuổi thật của bà, quần áo trên người không dưới vài chục triệu, lúc này đối mặt với nghi vấn của Triệu Lăng sắc mặt khẽ chột dạ, "Đi ngang qua."
"Đi ngang qua?" Ánh mắt nghi ngờ của hắn nhìn người phụ nữ ăn mặc sang trọng trước mặt liền lấy danh thiếp từ trong túi ra, "Tôi là luật sư của Diệp tiên sinh, tôi có lý do để nghi ngờ bà có ý đồ không tốt đối với anh ấy.

"
Đôi mắt của người phụ nữ quét qua danh thiếp của hắn, vải vóc đắt tiền ở trên cổ tay bà liền hằn vài nếp nhăn.
Ngay khi Triệu Lăng muốn hỏi thêm thông tin, một giọng nam trẻ tuổi vang lên sau lưng hai người họ, "Mẹ, mẹ làm gì ở đây?"
Người phụ nữ sững sờ trong giây lát, nhưng cũng không làm cho hắn bỏ sót vẻ hoang mang chợt lóe lên gương mặt bà.
Ngược lại, nam thanh niên có vẻ quen biết với người phụ nữ đi nhanh tới khoác tay đưa người đi.
Ngay khi đi ngang qua Triệu Lăng, người thanh niên bĩu môi nhìn, trong mắt toàn là vẻ khinh thường.
Triệu Lăng nhìn bóng lưng hai người thật sự không giống mẹ con, nhíu mày thật chặt trở tay gọi điện cho Tiêu Thận Ngôn, "Giúp tôi điều tra người này."
Hôm nay vẫn là một ngày bình yên trong quán, Diệp Cửu vẫn làm việc riêng của mình như thường lệ, bởi vì có sự giúp đỡ của Cố Vân Hề anh không cần phải can thiệp vào những việc nhỏ như gọi món, bưng đồ, thay vào đó anh có thể tập trung pha chế cà phê.
"Hoan nghênh ghé thăm", Khi nghe thấy tiếng chuông bạc vang lên anh ngẩng đầu nhìn ra cửa liền bắt gặp ánh mắt tươi cười của Triệu Lăng.
Sau khi canh chuẩn thời gian, Triệu Lăng nhìn quanh cửa tiệm trống trải, nhấc chân ngồi ở quầy pha chế nhìn dòng nước chảy qua chiếc cốc trên tay anh, "Vân Hề đâu anh? Mới có mấy ngày mà đã nghỉ việc rồi à? "
"Cô ấy nói còn bài tập chưa làm," Diệp Cửu nghĩ đến vẻ khó xử trên mặt của Cố Vân Hề, nụ cười trên môi có chút bất đắc dĩ.
"Ồ" Triệu Lăng cố ý kéo dài tiếng dáng vẻ có chút qua loa lấy lệ, như vô tình mà hỏi thêm một câu, "Hôm nay trong tiệm có xảy ra chuyện gì không anh?"
"Không có, trong quán vẫn như thường lệ." Dù cho đang nói chuyện với hắn, anh vẫn luôn rất tập trung và chăm chú vào công việc trên tay mình.
Khi Diệp Cửu quay người đặt ly cà phê xuống trước mặt Triệu Lăng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm giọng điệu nhẹ nhàng che giấu vấn đề vừa rồi, "Tối nay anh muốn ăn gì?"
Diệp Cửu lấy khăn lau sạch vết nước trên bồn rửa, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới ngước mắt lên nhìn vẻ mặt như đang "dâng lên bảo bối" của Triệu Lăng, anh cười đáp: "Sao cũng được, cậu có muốn nấu ăn không?"

"Cạch", Triệu Lăng đi qua quầy cà phê, lấy khăn giấy ra lau giọt nước trên tay anh, "Thật vất vả mới mang được hoa hồng về nhà, đương nhiên phải chăm sóc thật tốt."
Diệp Cửu đối với cái tên mới của mình cũng không suy nghĩ nhiều chỉ là tò mò, "Tại sao lại là hoa hồng?"
Triệu Lăng ấp hai tay anh vào trong tay mình giống như nâng một con thiên nga làm bằng pha lê, ghé sát bên tai anh nhẹ nhàng nói rõ từng chữ, "Bởi vì khi anh Cửu của em thẹn thùng mắc cỡ trông giống như một đóa hoa hồng nở rộ."
Triệu Lăng hài lòng nhìn lỗ tai Diệp Cửu đang đỏ lên, cười buông tay anh ra cầm lấy ba lô của anh, dắt tay anh đi ra ngoài, "Đi thôi nào, hoàng tử của em."
Anh mỉm cười dịu dàng giống như lá liễu gợn sóng trên mặt nước, không khoa trương nhưng đủ để làm rung động lòng người.
Triệu Lăng nắm tay anh đi qua con đường vòng, ước nguyện ấp ủ bấy lâu của hắn đã thành hiện thực, suy nghĩ duy nhất của hắn là phải bảo vệ khoảng thời gian trân quý này bằng mọi giá.
Cuộc sống yên bình này kéo dài hơn nửa tháng, hắn vẫn luôn đi sớm về muộn.

Thay đổi lớn nhất của Diệp Cửu trong nửa tháng qua chính là ngay từ đầu còn câu nệ mặc dù vẫn có chút bất an nhưng bây giờ anh đã có thể bình thản ngồi im chống cằm nhìn hắn bận rộn.
Đối với Triệu Lăng việc đi sớm về muộn đã trở nên quen thuộc, tản bộ vào ban đêm cũng dần trở thành thói quen thường ngày của hắn.
——nhưng những ngày yên bình thế này sẽ luôn bị phá vỡ.
Sáng nay, Diệp Cửu với Triệu Lăng đi vào cửa sau tiệm như thường lệ.
Ở cửa đã có một người đứng bên cạnh xe đẩy vừa nhìn thấy Diệp Cửu liền tươi cười chào hỏi, "Tôi tới đây để giao hàng", rồi đưa cho anh một bọc hàng mới.
Anh bước tới nhận lấy, sau khi xác nhận tên từng món liền cẩn thận kiểm tra chất lượng hạt cà phê như mọi khi.
Chú giao hàng nhìn khá trẻ dường như đã quen với sự tỉ mỉ của anh nên cũng không lên tiếng thúc giục.
Mặt khác, Triệu Lăng nhìn thấy người giao hàng không phải là cha Từ trong trí nhớ, thừa dịp Diệp Cửu còn đang xác nhận thì hắn và chú giao hàng đã bắt đầu trò chuyện, "Chú bắt đầu giao hàng từ khi nào? Tôi nhớ cách đây vài năm người giao hàng là chú Từ.

"
"À", chú giao hàng đang phân loại những thứ khác trên xe đẩy thở dài nói, "Do thằng con trai không nên thân của Dương Vinh gây chuyện nên mấy năm nay sức khỏe ông ấy rất kém, việc giao hàng đành phải giao cho chúng tôi."
—— Từ Dương Vinh là tên cha nuôi của Từ Tử Kính.
Nói đến đây, ánh mắt của chú giao hàng liếc về hướng Diệp Cửu, thấy anh không có chú ý tới ông hạ giọng nói: "Tôi nghe nói gần đây ông ấy lại nhận được điện thoại của con trai mình, tức giận đến tăng huyết áp.


"
"Ồ?" Một tia lạnh lùng xẹt qua mắt Triệu Lăng, hắn từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá còn chưa mở, lịch sự đưa qua tiếp tục quan tâm hỏi: "Chú có biết con trai của bác Từ đã nói gì không? "
"Sao tôi lại không biết xấu hổ mà nhận lấy được" Chú giao hàng giả vờ từ chối một lúc, sau đó thấy hắn không có ý lấy lại nên vội vàng nhận lấy, "Chuyện này tôi chỉ nói với cậu, nghe nói thằng con hư hỏng của ông ấy ở nước ngoài không làm được gì, muốn trở về nước, tất nhiên ông Từ không đồng ý nhưng vợ ông ấy không phải người tàn nhẫn như vậy, tôi đoán việc này đã sớm quyết định chỉ còn vấn đề thời gian "
"Ra vậy," Triệu Lăng nhìn Diệp Cửu sắp kiểm tra hàng xong, chuyện hắn muốn biết cũng đã biết vì vậy đơn giản kết thúc câu chuyện, "Cảm ơn chú."
Sau khi xác nhận đơn hàng cẩn thận, anh ký tên vào ô xác nhận mỉm cười cảm ơn, "Không có vấn đề gì, cảm ơn chú đã giao chuyến này."
"Này chỉ là chuyện nhỏ, cũng chỉ vì kiếm sống thôi." Giọng nói của ông tục tằn, có một loại tính tình cởi mở được mài giũa trong cuộc sống, ông cầm lấy tờ đơn có chữ ký của Diệp Cửu, "Được, vậy tôi đi giao cho nhà khác đây, hai người cứ tiếp tục làm việc."
Ông nói xong liền treo danh sách bên cạnh xe đẩy, lái xe rời đi.
Diệp Cửu nhìn ông chú đã đi được một đoạn liền quay đầu lại hỏi: "Hai người vừa mới nói chuyện gì vậy?"
"Anh muốn biết sao?" Hắn giương mắt nhìn về phía anh, ngón tay gõ gõ khóe môi, "Em muốn được phần thưởng."
"Không muốn nói thì không cần nói." Diệp Cửu ôm đống hạt cà phê mở cửa sau, cánh tay thả lỏng một chút.
Triệu Lăng cầm lấy hạt cà phê trong tay Anh, vừa mở cửa vừa tiết lộ bí mật, "Không có gì to tát, chỉ là thằng hề mà anh không quan tâm sắp quay trở lại."
"Thằng hề mà tôi không quan tâm?" Diệp Cửu lấy hạt cà phê từ tay Triệu Lăng sắp xếp vào tủ, nghe hắn nói như vậy anh có chút khó hiểu, nghiêng đầu chờ hắn xác nhận.
Triệu Lăng chờ anh quay đầu liền dùng môi mình lướt qua khóe môi anh trầm thấp mở miệng: "Từ Tử Kính."
Động tác của Diệp Cửu thoáng dừng lại chốc lát, một chút tăm tối lướt qua trong đôi mắt của anh "Ồ, là gã à", giọng điệu của anh pha trộn một sự bình tĩnh kỳ lạ, giống như bình yên trước cơn bão.
Hắn từ phía sau ôm lấy anh chậm rãi nói, "Buổi chiều em còn có khách hàng, muộn một chút mới quay lại đây."
"Cậu cứ bận việc của mình." Anh không tránh khỏi động tác của hắn, để mặc hắn ôm lấy mình hai người đều ăn ý không nhắc tới Từ Tử Kính nữa, "Bức tranh của tôi cần phải vẽ nhanh, hôm nay có lẽ tôi sẽ về sớm.

"
Triệu Lăng vỗ vai Diệp Cửu trong tư thế ưỡn eo, "Được rồi, em sẽ sớm hoàn thành xong công việc rồi về tưới nước cho hoa hồng nhỏ của em."
Đã gần đến tháng 5, bài vở của Cố Vân Hề càng ngày càng nặng lại sắp tới kì thi nên cô thường xuyên xin nghỉ.

Trong cửa tiệm cũng vắng vẻ vì vậy anh đã gửi cho Triệu Lăng một tin nhắn WeChat, nói rằng anh sẽ đi về nhà trước.
Khi Diệp Cửu khóa cửa sau bất ngờ thấy một trận ẩu đả trong con hẻm cạnh cửa hàng.
Người đàn ông cao lớn túm tóc người phụ nữ, rõ ràng vô cùng đau đớn nhưng người phụ nữ lại cắn môi không nói lời nào, liếc nhìn Diệp Cửu ở một bên, trong mắt không có ý cầu cứu mà là sự chết lặng.

Nhìn dáng vẻ đó, anh không biết tại sao trong đầu lại chợt lóe lên hình ảnh khi còn bé ở trong cô nhi viện bị tất cả bọn nhỏ vây quanh chỉ trích tố cáo.
Người đàn ông vẫn tiếp tục chửi bới thô tục, giơ tay định đấm vào mặt người phụ nữ một lần nữa.
Nhưng mà nắm đấm của hắn ta lại bị Diệp Cửu chặn lại giữa chừng, "Dừng lại", Giọng nói anh cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông không hề mang chút nhiệt độ.
"Mày là cái thá gì?" Người đàn ông nồng nặc mùi rượu, nửa tỉnh nửa say uốn lưỡi nói to: "Ông đây dạy vợ mình, ở đâu đến lượt mày xen vào!"
Đôi mắt của người phụ nữ lộ ra một chút dao động khi Diệp Cửu khuyên can người đàn ông, nhưng sau khi hắn ta nói không khí lại trở nên im lặng tĩnh mịch, "Đây là việc của gia đình chúng tôi, cậu không cần nhúng tay vào."
"Mày đã nghe rõ chưa?," người đàn ông vừa nói vừa bắt đầu vung nắm đấm.
Anh không có buông tay hắn ra mà là dùng sức thêm một chút nữa mới có thể ngăn cản hoàn toàn động tác của người đàn ông.
"Buông ra mau, nếu không tao sẽ viết đơn kiện mày." Người đàn ông nổi giận khi nhìn Diệp Cửu sống chết không chịu buông, định giơ chân đá về phía anh thì vấp phải sỏi đá trên mặt đất, ngã sòng soài nhưng vẫn không quên đe dọa.
"Thế thì ông kiện đi." Diệp Cửu vừa định mở miệng, giọng nói của Triệu Lăng đột nhiên vang lên hắn nhanh chân bước đến bên cạnh anh: "Anh không có bị thương chứ?"
Diệp Cửu lắc đầu vòng qua người đàn ông, nâng người phụ nữ ở dậy nhỏ giọng nhẹ nhàng nhất có thể, "Cô không sao chứ?"
"Mày, mày lại là thằng nào?" Người đàn ông nhìn từng người từng người xuất hiện ánh mắt tóe lửa.
"Tôi là luật sư," Triệu Lăng thậm chí không thèm nhìn về phía hắn ta, lo lắng đi theo anh, trở tay đưa danh thiếp của mình cho người phụ nữ, "Nếu cô cần giúp đỡ có thể liên hệ số này bất cứ lúc nào.

"
Triệu Lăng nhìn chữ "mẹ" được thêu lấp ló trên góc quần áo của người phụ nữ, liếc mắt nhìn người đàn ông như nhìn đống bùn nhão thấp giọng khuyên nhủ: "Cho dù không nghĩ tới bản thân cũng phải suy nghĩ cho con mình.

"
Cảm xúc trong mắt người phụ nữ lập tức tràn ra mãnh liệt, cô run rẩy cầm lấy tấm danh thiếp, nắm chặt trong tay tựa như cọng rơm cứu mạng.
Người đàn ông vẫn không ngừng gào thét đau đớn, cô vội vàng dẫn hắn về phía ngôi nhà nằm sâu trong con hẻm.
"Cậu nói xem cô ấy sẽ đến nhờ giúp đỡ chứ?" Anh nói rất nhẹ nhàng trong giọng điệu lộ ra vẻ mờ mịt.
Triệu Lăng ôm lấy vai Diệp Cửu tạo cho anh một điểm tựa để đứng thẳng, hắn nhìn đôi vợ chồng đang ở phía trước, giọng điệu vừa đồng cảm vừa hờ hững, "Em không biết nhưng đối tác của em là chuyên gia trong mấy vụ kiện tụng dân sự, nếu cô ấy đến chúng em chắc chắn sẽ giúp đỡ.

"
Anh im lặng nghe hắn nói xong, nhìn đôi vợ chồng đã khuất bóng từ ​​lâu, một lúc lâu sau mới tìm được giọng của mình "...!Ừm.".