Long Liễm Thần nghe Hoàng hậu nói vậy, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng: người Nam Lăng Vương đang thực sự ủng hộ là Nhị ca, mà Đại ca chỉ là để ngụy trang mà thôi.
Long Liễm Thần nghĩ đến đây thì đột nhiên đứng dậy, nói: “Người hãy nghỉ ngơi sớm đi ạ, nhi thần xin được cáo lui trước.”
“Đi đi.” Hoàng hậu mỉm cười, mím môi, dường như che giấu điều gì đó.
Cung Chính Đức, tẩm cung của Đức phi.
Lần này đến gặp hoàng thượng thì sắc mặt của Long Liễm Thần đã tốt hơn rất nhiều, “Phụ hoàng, nhi thần có một chuyện chưa rõ.”
Hoàng thượng nâng ly rượu Đức phi mới vừa hâm nóng lên, uống một hớp, sau đó nói, “Nàng đi xuống trước đi.” Đức phi cười quyến rũ, bàn tay mảnh khảnh khẽ đặt lên ngực hoàng thượng, khẽ vuốt ve như có như không, nũng nịu nói: “Nô tỳ không thể ở lại sao?
Vẻ mặt hoàng thượng bất ngờ thay đổi, thu lại sự nghiêm túc lúc trước, dịu dàng nói, “Tất nhiên là có thể.” Sau đó quay sang nói với Long Liễm Thần, “Có chuyện gì?”
Long Liễm Thần không để ý đến sự có mặt của Đức phi, chỉ thản nhiên hỏi, “Ngày giỗ của Đại ca con vào hai mươi lăm tháng mười hay là mười lăm tháng mười ạ?”
Xoảng...Bình rượu trên tay Đức phi rơi xuống đất.
Long Liễm Thần thấy thế, đáy mắt thoáng hiện một tia lạnh lẽo, tuy nhiên mặt vẫn không thay đổi nhìn về phía bà ta. Đức phi cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Long Liễm Thần thì càng thêm hoảng hốt. Nhưng dù sao bà ta cũng là người đã từng trải qua bao trận sóng to gió lớn, nên trấn định lại rất nhanh, sau đó quay sang nói với hoàng thượng, “Nô tỳ nhát gan, vẫn nên tránh đi thì hơn.”
Hoàng thượng gật đầu, nói: “Người đâu, dìu Đức phi nương nương vào trong nghỉ ngơi.”
“Vâng.” Hai cung nữ đến dìu Đức phi vào trong phòng.
Hoàng thượng đợi Đức phi rời đi, mới nói, “Con nói chuyện này làm gì?”
“Nhi thần phát hiện, ngày giỗ của Đại ca sớm hơn mười ngày so với ngày chúng ta biết. Nói cách khác, khi chúng ta biết được tin tức thì Đại ca đã bị sát hại mười ngày trước đó rồi. Vậy nên ‘Thái tử’ bình loạn năm đó là giả mạo.”
“Có nhân chứng ạ. Nhưng trước đó nhi thần và nàng đã bị chia cắt, mà muốn tìm được nàng thì phải mất chút thời gian.” Long Liễm Thần nói.
“Biết là do kẻ nào làm không?” Đáy mắt hoàng thượng xuất hiện một độc ác.
Long Liễm Thần nhìn hoàng thượng, lạnh nhạt nói, “Là Cẩm y vệ chỉ nhận hoàng mệnh ạ. Con nghe nói là...phụng mệnh làm việc.”
“Nói bậy.”, Hoàng thượng tức giận nói, “Trẫm chưa già đến mức hồ đồ, sao có thể hạ chỉ giết chết con trai mình được!”
Long Liễm Thần nhìn về phía sau lưng hoàng thượng, nói: “Phụ hoàng, người xem ai đang đứng sau lưng người kìa.”
Hoàng thượng nghe vậy liền quay đầu lại. Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Long Liễm Thần đã điểm huyệt đạo hoàng thượng. Lúc đó, hoàng thượng muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được, nên rất không vui hỏi “Con muốn làm gì?”
Bỗng chốc, á huyệt của hoàng thượng cũng bị điểm.
Dưới cái nhìn căm tức của hoàng thượng, Long Liễm Thần tiến lại gần vạt áo ngực của ông ngửi ngửi. Trên y phục có mùi thơm.
Trong lòng Long Liễm Thần liền sáng tỏ. Hẳn là do mùi thơm này khiến phụ hoàng làm theo lệnh Đức phi.
Long Liễm Thần nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó mới nói, “Sau nửa canh giờ nữa huyệt đạo trên người người sẽ tự động được hóa giải.” Dứt lời, liền rời khỏi cung Chính đức.
...
Trên con đường phố nhỏ lát đá, một chiếc xe ngựa đang chạy nước đại về phía trước, bánh xe vang lọc cọc không ngừng. Phu xe là một chàng trai trẻ tuổi có gương mặt chính trực, bên trong xe có hai thư sinh trẻ tuổi và một người đang ông già nua bộ dáng giống phú thương.
“Lão Tứ, cháu nói xem, Triêu Hoa đã đi đâu rồi?” Người đàn ông già nua mở miệng nói.
“Bác đừng quá lo lắng. Khi tiểu thất bằng lòng gặp chúng ta thì sẽ tự tìm đến chúng ta thôi.” Một trong hai người thư sinh nói
Khi đang nói chuyện, xe ngựa bất chợt đi chậm lại.
“Tứ ca, phía trước có một chiếc xe ngựa chặn đường đi của chúng ta.”
“Kẻ nào chán sống, dám cản đường!”
“Này.. ” Xe ngựa dừng lại, cách chiếc xe cản đường phía trước không quá hai thước.
Lúc này, chỉ huy sứ Cẩm y vệ Lưu Bằng Phi xuống xe ngựa, mang theo bộ dáng ‘đang làm việc công’, nói, ‘ Phượng đại nhân, mời ngài trở về cùng hạ quan.”
Nếu đã bị nhận ra thì Thác Bạt Lục đảm đương vai trò phu xe cũng không cần phải che giấu nữa, trực tiếp gỡ lớp ngụy trang xuống, khôi phục diện mạo thật sự, khinh thường nói, “Chỉ bằng ngươi cũng muốn mang Phượng bá phụ từ trong tay chúng ta đi ư?”
Thác Bạt Lục vừa dứt lời, một đám Cẩm y vệ bất ngờ từ trên trời giáng xuống, bao vây bọn họ. Thế trận như vậy, bọn họ có chắp cánh cũng không thể bay đi được.
Thác Bạt Lục lui về phía sau mấy bước, nhỏ giọng nói, “Tứ ca, tất cả những người tới đều là cao thủ, chúng ta đánh không lại.”
Tô Tứ không đáp lời, chỉ lạnh lùng nhìn về phía Lưu Bằng Phi, nói, “Theo ta được biết, ngươi do Phượng tướng đề cử nên mới có thể vào Cẩm y vệ.”
Lưu Bằng Phi bất vi sở động*, vẫn giữ nguyên dáng vẻ ‘thiết diện vô tư’, nói: “Phượng đại nhân có ơn tri ngộ với ta, nhưng kể từ ngày ta trở thành Cẩm y vệ, cả đời ta nhất định chỉ cống hiến cho hoàng gia mà thôi.” Ngụ ý, hắn sẽ không vì ơn tri ngộ năm đó mà bỏ qua cho Phượng Liêm.
[*]không có động tĩnh, không bị thuyết phục
“Lại là một tên đầu gỗ ngu ngốc!” Thác Bạt Lục mất hứng nói thầm.
“Ta theo ngươi trở về.” Phượng Liêm bước xuống xe ngựa, hất cằm. Ông bình tĩnh nói, “Ta theo ngươi trở về, ngươi hãy bỏ qua cho những đứa trẻ này.”
“Phượng bá phụ...” Tô Tứ ngăn Phượng Liêm lại, nói, “Tên cẩu Hoàng đế kia sẽ không bỏ qua cho bác đâu, bác trở về không khác gì tự chui đầu vào lưới.”
Phượng Liêm gật đầu, nói: “Nếu vận mệnh của Phượng Liêm ta đã như vậy, thì cứ thuận theo số trời thôi. Chỉ mong đừng liên lụy đến những người vô tội nữa.”
Tô Tứ lạnh lùng nói, “Cháu không thể để cho tam ca đổ máu vô ích được! Hôm nay dù có có chết cũng phải mở đường máu. Tiểu Ngũ Tiểu Lục, các đệ bảo vệ Phượng bá phụ, ta sẽ yểm trợ cho các đệ.” Dứt lời, rút kiếm xông lên.
“Không được động thủ, không cho phép động thủ!” Phượng Liêm nóng nảy, “Lão Tam đã đi, các cháu cũng muốn đi cùng sao?”
Ba người không ai nói gì.
Phượng Liêm trầm mặt, nói, “Các cháu hay mau rời khỏi đây cho ta, đi càng xa càng tốt, không được phép trở lại Kinh Thành!”
“Phượng bá phụ...”
“Đi mau!” Phượng Liêm thúc giục, “Có thể đi được bao xa thì đi.”
“Tứ ca.” Ngạn Ngũ và Thác Bạt Lục đồng thời nhìn về phía Tô Tứ
Tô Tứ tức giận hét lớn một tiếng, trầm mặc một hồi lâu, sau đó hung hăng ném kiếm xuống đất, nói, “Đi!” Dứt lời, liền đi về phía trước, ánh mắt nhìn chòng chọc Lưu Bằng Phi. Khi đi đến bên cạnh hắn thì dừng lại một chút, lạnh lùng trào phúng, “Hay cho một con chó ‘trung quân ái quốc’!”
Lưu Bằng Phi nghe vậy thì hơi ngẩn ra. Đúng lúc này, Tô Tứ lấy tốc độ nhanh như tia chớp bóp cổ của Lưu Bằng Phi.
Ngạn Ngũ thấy thế, lập tức đá thanh kiếm trên mặt đất cho Tô Tứ, cao giọng nói, “Đón lấy!”
Tô Tứ dùng một tay khác bắt được kiếm, ngay sau đó kề kiếm lên cổ Lưu Bằng Phi, nói: “Bảo bọn họ bỏ vũ khí xuống!”
Lưu Bằng Phi kinh ngạc nhìn chằm chằm Phượng Liêm, như thể đang sử dụng ánh mắt nói lời cáo biệt. Một hồi lâu sau hắn nhắm mắt lại, mở miệng nói, “Hoàng thượng có lệnh, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Tô Tứ kinh hãi, không ngờ ngay cả chết hắn cũng muốn kéo Phượng Liêm theo, trận tuyết lập tức rối loạn.
Mà chỉ trong chớp mắt, Cẩm y vệ đã động thủ.
Ngạn Ngũ và Thác Bạt Lục chỉ có bốn tay, rất khó có thể đấu lại địch đông như thế, tình hình trở nên vô cùng nghiêm trọng.