Phượng Hí Đông Cung

Chương 87



Trong khoảnh khắc, đao quang kiếm ảnh, người của hai phe giao chiến hừng hực khí thế.

Người ít vốn không thể đánh lại địch đông. Từ lúc bắt đầu, rõ ràng Cẩm y vệ đã chiếm thế thượng phong, vừa động thủ không được bao lâu, cánh tay trái của Ngạn Ngũ đã bị chém một đao, mà sau lưng Thác Bạt Lục thiếu chút nữa cũng bị chém phải, để lại một vết rách trên áo.

Điều này làm cho Tô Tứ tức đỏ con mắt, đang muốn giải quyết Lưu Bằng Phi để tới giúp đỡ, thì bất chợt phía xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.

Tô Tứ ngước mắt lên, thấy Long Liễm Thần đang giục ngựa chạy đến, trong lòng phân vân “Y tới cứu người, hay là tới bắt người. Nếu như là vế sau, thì hôm nay nhất định là ‘chạy trời không khỏi nắng’ rồi.”

Tô Tứ không có thời gian suy nghĩ nhiều. Hắn quyết định đánh cuộc một lần, hô to, “Thái tử giá lâm!”

Nháy mắt, tất cả mọi người dừng tay lại, rối rít nhìn về phía Long Liễm Thần càng ngày càng đến gần. Một giây tiếp theo, tất cả Cẩm y vệ vô cùng chỉnh tề, đồng loạt quỳ một chân xuống, đồng thanh hô, “Thái tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

Long Liễm Thần không đợi con ngựa dừng hẳn, trực tiếp phi thân lên, cũng không thèm để ý đến các Cẩm y vệ quỳ dưới đất, đi thẳng tới bên cạnh Phượng Liêm, khẩn trương hỏi, “Ngài không bị thương chứ?”

Phượng Liêm dường như không chút cảm kích, bình tĩnh mà lạnh nhạt nói, “Không.” Dứt lời, liền nhìn về phía Thác Bạt Lục, nói: “Đi giúp lão Ngũ băng bó vết thương đi.”

Thác Bạt Sáu gật đầu, lấy Kim Sang Dược luôn mang theo bên mình ra, kéo y phục của Ngạn Ngũ xuống, sau đó băng bó cho hắn.

May mà không chết người! Long Liễm Thần thở phào nhẹ nhõm. May mà nhờ Hiểu Vân tinh mắt thấy được Cẩm y vệ ra khỏi thành, bằng không hắn thật sự không biết ăn nói thế nào với nàng.

Long Liễm Thần nghĩ đến Phượng Triêu Hoa, tâm tình hắn lại phức tạp. Hắn cảm thấy sự việc đến quá nhanh, quá đột ngột không có dấu hiệu nào, tựa như một giấc mộng. Khi hắn hoàn toàn chưa chuẩn bị thì mọi chuyện đã xảy ra, hơn nữa, từng đoạn ân oán cũng theo đuôi mà đến, khiến cho hắn không kịp ứng phó.

Người mình thích nhất lại chính là thê tử của mình, đây là chuyện hạnh phúc đến mức nào! Nhưng cảm giác lúc này của hắn không phải là ‘hạnh phúc’. Hắn muốn cười, mặc dù biết không nên cười, muốn phát tiết sự tức giận, lại không biết nên đi tìm ai để phát tiết. Vốn nên vui mừng khôn xiết, lại bị cảm giác nặng nề không tên ngăn cản sự vui sướng mãnh liệt kia, đè nén nó vào sâu trong tim.

Điều duy nhất hắn muốn làm, điều duy nhất hắn khao khát chính là được ôm nàng thật chặt vào lòng, để cho mình có một chút cảm giác chân thật. Chỉ cần đây không phải là mộng, thì cho dù có khó khăn như thế nào đi chăng nữa, hắn cũng nguyện nắm tay nàng cùng vượt qua tất cả.

Rõ ràng việc hắn muốn làm nhất chính là lật tung cả thiên hạ để tìm nàng, nhưng lại không thể không ở lại để giải quyết hậu quả. Bởi vì nếu không xử lý tốt những chuyện này, cho dù có gặp mặt, cũng chỉ có thể nhìn nhau mà không nói gì, và đó là điều hắn không muốn. Hắn muốn nhìn thấy nàng cười, muốn nàng cười với hắn. Cho nên trước khi nàng tự nguyện xuất hiện trở lại, hắn phải xoay chuyển thế cục, giảm thiểu thương vong đến mức thấp nhất, hay ít nhất cũng không để cho người nhà của nàng bị thương, dù chỉ là một chút.

Long Liễm Thần thầm than một tiếng, sau đó thu hồi suy nghĩ lại, nhướng mắt nhìn về phía Tô Tứ, nói: “Tô huynh, thả Lưu đại nhân ra đi. Ta đưa mọi người rời khỏi đây.”



Mặc dù Tô Tứ không hề chào đón Long Liễm Thần, nhưng bây giờ có việc cần người ta, muốn đánh người đến mấy thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn câm nín, hừ lạnh một tiếng, không vui quăng Lưu Bằng Phi sang một bên, sau đó đi tới phía người mình.

Lưu Bằng Phi lảo đảo một cái, suýt tý nữa thì ngã nhào. Sau khi ổn định, quỳ một chân xuống, nói, “Xin thái tử nghĩ lại.”

Lưu Bằng Phi không mở miệng thì thôi, hắn vừa mở miệng là khiến Long Liễm Thần giận sôi máu, lạnh lùng nói, “Bản điện hạ đã nói rồi, không có mệnh lệnh của bản điện hạ, không ai được phép động thủ với Phượng đại nhân. Ngươi giỏi rồi, âm thầm mang theo một nhóm lớn Cẩm y vệ tới đây vây quét. Ngươi coi lời nói của bản điện hạ là trò đùa hay sao!”

“Hạ quan phụng mệnh làm việc, xin thái tử thứ tội.”

Đáy mắt Long Liễm Thần thoáng hiện một tia lạnh lẽo, mặt không biến sắc nói, “Phụng mệnh làm việc? Phụng mệnh của ai làm việc? Đức phi à?”

Lưu Bằng Phi hoàn toàn không thấy Long Liễm Thần đang tức giận, thẳng thắn trả lời, “Hạ quan phụng mệnh của hoàng thượng truy kích và tiêu diệt phản tặc Phượng Liêm.”

“Phản tặc? Lưu đại nhân, chắc ngươi cũng biết ‘phản tặc’ ngươi nói là nhạc phụ đại nhân của bản điện chứ.” Hai bàn tay phía sau của Long Liễm Thần đã nắm chặt thành quyền, mạch máu trên mu bàn nhấp nhô như núi.

Lưu Bằng Phi cúi đầu, trầm mặc không nói.

Long Liễm Thần ‘hừ’ lạnh một tiếng, nói, “Phụ hoàng đã giao toàn quyền xử lý chuyện này cho bản điện hạ. Trừ khi ngươi cho rằng bản điện hạ không có năng lực, nếu không, không cho phép Cẩm y vệ can thiệp vào chuyện này nữa. Nhớ rõ, chỉ cần để bản điện hạ phát hiện ra có Cẩm y vệ theo dõi, thì người đầu tiên phải rơi đầu chính là Lưu Bằng Phi ngươi!”

“Dạ!” Lưu Bằng Phi trả lời cũng đã rõ. Đối với hắn mà nói, có thánh chỉ mọi việc sẽ dễ làm hơn nhiều. Mà nếu không có thánh chỉ thì đừng mong làm được cái gì.

Long Liễm Thần thấy hắn như thế, cơn giận mới thoáng nguôi đi một chút, giọng nói có vẻ hòa hoãn hơn, bắt đầu đưa ra nghi vấn về chuyện của Vân Tiêu Dao, “Ba năm trước đây, chuyện bao vây Đại hoàng tử ở Tuyệt Tình Nhai, cũng là do ngươi tự dẫn người đi làm sao?

“Hạ quan không hiểu ý của ngài.”

Long Liếm Thần bễ nghễ nhìn đám Cẩm Y Vệ quỳ gối, thản nhiên nói: “Đây đều là thân tín của người sao?”

“Vâng. Thái tử có chuyện gì xin cứ nói.”

Long Liễm Thần khẽ gật đầu, nói: “Bổn điện hạ nghe nói ngươi chỉ phụng hoàng mệnh làm việc, nhưng phụ hoàng nói ngài chưa bao giờ ra mệnh lệnh như vậy cho Cẩm y vệ cả. Giả truyền thánh chỉ, sát hại hoàng tử, đây là tội gì, ngươi là người rõ ràng nhất. Bản điện hạ cho ngươi thời hạn ba ngày để điều tra rõ ràng, xem kẻ dẫn đầu Cẩm y vệ đi Tuyệt Tình Nhai năm đó là ai, nếu không, người chịu tội oan tiếp theo sẽ là ngươi.”

“Hạ quan tuân chỉ!”

Long Liễm Thần vung tay lên, nói: “Đây mới là chuyện ngươi nên làm.”

Lưu Bằng Phi tạ ơn, sau đó mang theo người của hắn rời đi.

Đợi cho đám người kia đi xa, Tô Tứ mới không cam lòng nói ra một tin tức, “Đại hoàng tử không chết ở Tuyệt Tình Nhai, trước khi bị người khác quăng xuống dưới vực hắn đã chết rồi.” Nói đến chuyện cung đình bí sử, giang hồ bát quái, thì không ai có thể rành mạch hơn Tô Tứ hắn.

Long Liễm Thần thu hồi tầm mắt, nói, “Ta biết.”

Tô Tứ chau mày, tên nhãi này đang làm cái trò gì thế?

“Huynh ấy chưa chết.” Long Liễm Thần cười nhạt. Đó không phải là một nụ cười thật sự, bởi vì ngoại trừ miệng hắn cong lên, thì không còn chỗ nào khác thể hiện ý cười cả, “Nhưng huynh ấy vẫn còn sống khi rơi xuống Tuyệt Tình Nhai. Hiện tại, vẫn đang ở dưới đó.”



“Không đúng, Thái tử...” Tô Tứ bỗng dưng trợn tròn mắt quan sát Long Liễm Thần, như thể muốn tìm ra thứ gì đó trên mặt y.

“Lão Tứ, đừng nhìn nữa, lão Nhị chính là Đại hoàng tử.” Phượng Liêm không hề kinh ngạc.

“Cái gì? Nhị ca là Đại hoàng tử! Sao ta chưa bao giờ biết chuyện này vậy? Đợi chút, nhị ca vẫn chưa chết!” Tô Tứ kỳ quái kêu lên.

Ngạn Ngũ và Thác Bạt Lục cũng bị kinh sợ, miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng vịt.

“Ngài quả nhiên đã biết rõ mọi chuyện.” Long Liễm Thần nói.

Phượng Liêm gật đầu, “Biết chuyện mà không báo cũng coi như khi quân phạm thượng, cho nên ta bị trừng phạt là đúng tội, hoàng thượng giết ta cũng là việc nên làm.”

Khó trách ông ấy không oán hận phụ hoàng. Long Liễm Thần không khỏi kính trọng lão nhân trước mắt nhiều hơn mấy phần. Không phải không phân biệt được trung thành hay phản bội, mà là trung - nghĩa khó lưỡng toàn. Đối với chuyện Nam Lăng vương tạo phản, ông ấy lựa chọn trung lập, không trợ giúp, không quấy nhiễu, càng không thoái ẩn để tránh nạn, mà vẫn trước sau như một, lao tâm khổ tứ vì thiên triều. Còn tại vị một ngày thì yêu thương dân thêm một phần.

Có lẽ ở trong mắt phụ hoàng, ông ấy không phải một thần tử tốt, nhưng trong mắt dân chúng, ông lại là một vị Thừa tướng tốt. Và ở trong lòng mình, ông là người quân tử chân chính.

Long Liễm Thần thầm khen một tiếng, sau đó lấy ấn Hoàng thái tử của mình ra giao cho Phượng Liêm, nói: “Ở Kinh Thành ta còn có việc phải làm, ngài cầm Kim ấn của ta là có thể đi ra quan đạo. Mặt khác, để phòng ngừa có kẻ ngầm ra tay sát hại mọi người, trên đường đi, ta sẽ phái người âm thầm bảo vệ.” Dứt lời, hắn ra dấu tay, hai mươi người áo đen liền xuất hiện.

“Đây là...” Phượng Liêm cực kỳ kinh ngạc. Y sẽ không điều động Hộ Long sĩ đấy chứ?

Quả nhiên, lời nói tiếp theo của Long Liễm Thần đã xác nhận sự phỏng đoán của Phượng Liêm.

“Bọn họ đều là Hộ Long sĩ ta cấp tốc điều tới. Họ sẽ hộ tống mọi người đến nơi muốn đến.” Nói đến đây, Long Liễm Thần nhíu nhíu lông mày, hỏi, “Mọi người định quay trở về Nam Lăng sao?”

“Nếu không ngươi cho rằng chúng ta có thể đi đâu được?” Thác Bạt Lục không vui nói.

“Tiểu Lục, đừng vô lễ như vậy.” Nếu như nói trước đó bởi vì Long Liễm Thần là thái tử nên Tô Tứ có thành kiến với y, thì hiện tại đã không có lý do gì không khách khí với y nữa cả. Một thái tử mà lại nguyện ý mạo hiểm bị phế truất, để cho tội thần chạy thoát, hơn nữa còn giao Kim ấn Hoàng thái tử và Hộ Long sĩ cho bọn hắn để phòng thân, điều này cần có bao nhiêu dũng khí đây?

Tô Tứ nghĩ đến đây thì không khỏi nghi ngờ, “Ngươi thật sự yêu tiểu Thất đến mức này ư? Ngôi vị hoàng đế? Tính mạng? Bất chấp tất cả sao?” .

||||| Truyện đề cử: Vợ Ngọt |||||

Khi nhắc tới Phượng Triêu Hoa, đáy mắt Long Liễm Thần thoáng hiện lên một tia dịu dàng, dường như chỉ cần nhắc tới nàng đều có thể làm cho tâm tình của hắn tốt lên.

Long Liễm Thần lắc đầu, nghiêm túc trả lời, “Không! Tất cả của ta đại biểu cho quá nhiều thứ, cho nên ta không thể bất chấp tất cả, nhưng chỉ cần sau lưng có đường lui thì ta sẽ nguyện ý vì nàng mà lùi bước.”

“Nói cho cùng, ngươi yêu muội ấy vẫn chưa đủ sâu.” Tô Tứ có chút mất hứng đối với câu trả lời này.

Long Liễm Thần rũ mắt cười khẽ, “Là yêu quá sâu.”

Tô Tứ chau mày, “Có ý tứ gì?

Lúc này, Phượng Liêm từ đầu tới cuối vẫn không hòa nhã với Long Liễm Thần, đem Kim ấn của Hoàng thái tử trả lại cho y, nói, “Giữ lại đi. Ngươi cần nó hơn chúng ta nhiều. Ở Kinh Thành, sơ ý một chút sẽ ‘vạn kiếp bất phục’*, nhớ phải cẩn thận.”

[*muôn đời muôn kiếp không thể trở lại, quay lại được]



Long Liễm Thần không nhận, “Nó có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.”

“Cho nên ngươi mới phải giữ lại cho mình.” Giờ khắc này, nụ cười trên mặt Phượng Liêm vô cùng hiền lành. Từ trước đến giờ ông chưa bao giờ hài lòng với vị con rể thái tử này như bây giờ. Có y ở đây, Triêu Hoa sẽ hạnh phúc, nhất định sẽ hạnh phúc.

Long Liễm Thần bị Phượng Liêm nhìn có chút không được tự nhiên. Hình như từ sau khi hắn cưới con gái của ông đến giờ, ông chưa từng hòa nhã với mình thì phải? Sao đột nhiên thay đổi thành hòa ái dễ gần như vậy?

“Phượng bá phụ?” Tô Tứ khẽ nhắc nhở.

Phượng Liêm hoàn hồn, cười gượng hai tiếng, sau đó kiên quyết nhét Kim ấn Hoàng thái tử vào trong tay Long Liễm Thần, nói: “Sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta phải lên đường rồi, bảo trọng”! Dứt lời, liền bước lên xe ngựa.

Tô Tứ hai tay ôm quyền, “Sau này còn gặp lại!”

“Lên đường bình an.” Long Liễm Thần nói.

Đưa mắt nhìn xe ngựa dần đi xa, Long Liễm Thần ngước mắt nhìn trời chiều lúc hoàng hôn, cười một tiếng, nói: “Có biết ta nhớ nàng nhiều đến mức nào không? Hãy chờ ta nhé!”

Dứt lời, Long Liễm Thần nhảy lên ngựa, vung trường tiên lên hô: “Đi!”

Long Liễm Thần nhìn con đường phía trước, trong lòng không hề có cảm giác mù mịt. Tuy hắn không biết bây giờ Phượng Triêu Hoa đang ở đâu, nhưng hắn tuyệt đối không lo sẽ không tìm được nàng. Hắn luôn tin tưởng giữa bọn họ luôn tồn tại một sự gắn kết vô hình, cho dù có chia ly bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn nhất định vẫn sẽ tìm được nàng.

...

Trước một nông trại ở ngoài ngoại ô Kinh Thành.

Phượng Triêu Hoa gõ cửa.

“Thất công tử?” Minh Nguyệt ngạc nhiên kêu lên.

“Đau quá!” Phượng Triêu Hoa thì thầm một tiếng, sau đó ngã nhào lên người Minh Nguyệt.