Phượng Họa Phong Vân

Chương 300: Ám tiễn



Nhất thương nhất kích đều tràn đầy lực lượng mạnh mẽ, đám ma tộc lâu la chưa kịp tiếp cận thân hắn đều bị đánh bay.

Trường thương trên tay hắn vũ động, uy vũ sinh phong, chỉ thoáng chốc, ma tộc nằm dưới trên hắn đã chất thành đống.

Bỗng lúc này, một mũi tên từ đâu bắn tới, mũi tên xé gió bất ngờ không cho vị tướng quân né tránh.

Giây phút sinh tử chi gian, vị tướng quân may mắn né tránh được ám tiễn này nhưng cũng bị thương nặng.

Xương cốt vai phải của hắn đã bị một tiễn này bắn gãy, trường thương trên tay hắn đã không còn đủ sức cầm lấy cắm chặt xuống đất.

"Ha ha ha, không ngờ ta Tu Ưng ta có không chết trong tay ma tộc lại bại dưới tay người một nhà."

Hắn bỗng ngửa đầu lên trời cười, tiếng cười trào phúng mang theo chút bi ai.

Vừa rồi khi bị trúng tên, ánh mắt hắn theo hướng mũi tên nhìn qua, dư quang thấy một bóng đen biến mất.

Mũi tên hắn trúng mang theo linh lực hỏa thuần túy, hắn biết mình bị ám toán, không nghĩ tới kẻ muốn hắn chết một khắc cũng không chờ nổi nữa.

Vị tướng quân bỗng nhiên cười lớn khiến đám ma tộc đang chuẩn bị tấn công ngây ra một chút.

Nhân cơ hội đám ma tộc ngây người, Tu Ưng rút trường thương lên, một kích quét sạch đám ma tộc đang vây quanh hắn.Dù bị thương rất nặng, dù tay phải đã không còn năng lực chiến đấu nhưng hắn vẫn có thể dùng tay trái vũ động trường thương một cách linh hoạt.

Tựa hồ dùng tay trái múa thương với hắn uy lực so với tay phải cũng không kém nhiều ít.Vương phi thần thông TIM yong buong aug ta Vương Phi Thần Thông Ương ...

Vết thương đau đớn nhói lên, nhưng trong ánh mắt của Tu Ưng lại hiện lên sự kiên định không lay chuyển.

Máu từ vết thương trên vai chảy xuống, thấm đẫm bộ giáp đã nhuốm đầy bụi và máu nhưng không có gì có thể ngăn cản ý chí chiến đấu của hắn.



Vòng vây của ma tộc càng lúc càng siết chặt. Chúng tưởng chừng như đã nhận ra cơ hội có thể giải quyết nhân loại trước mặt khi thấy vị tướng quân chỉ còn lại một tay cầm vũ khí.

Nhưng chúng không ngờ rằng, mỗi bước tiến tới gần nhân loại này đều là một bước đến gần hơn với cái chết.

Ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, Tu Ưng vung trường thương mạnh mẽ, tạo ra một vòng tròn bảo vệ xung quanh mình.

Những ngọn thương xé gió, từng nhát đánh ra đều mang theo một luồng gió lớn, xé tan bất kỳ tên ma tộc nào dám tiếp cận.

Từng tên, từng tên một, những tên ma tộc nắm được cơ hội lao lên tấn công đều gục ngã dưới chân hắn như lá rụng mùa thu.

Dù có hạ được rất nhiều ma tộc nhưng Tu Ưng biết, thời gian của mình không còn nhiều.

Mũi tên mang linh lực hỏa kia đã lan tỏa sự tàn phá khắp cơ thể hắn, khiến hắn càng lúc càng yếu đi.

Mỗi lần vung thương, sức lực của hắn giảm dần, nhưng ánh mắt hắn vẫn sáng quắc, đầy quyết tâm.

Phía xa, bóng đen bí ẩn đã bắn ra mũi tên độc kia lặng lẽ quan sát.

Nhìn thấy Tu Ưng vẫn đứng vững, hắn khó chịu nhíu mày, trong lòng dấy lên một nỗi lo lắng. Nhưng bóng đen không có ý định lộ diện, chỉ đứng từ xa chờ đợi cơ hội tiếp theo.

Tu Ưng hít một hơi thật sâu, cảm nhận từng chút một sự sống đang dần rời khỏi cơ thể nhưng hắn vẫn chưa cho phép bản thân mình gục ngã.

Nếu đây là trận chiến cuối cùng của hắn thì hãy để hắn dùng cái tên Tu Ưng này trở thành một nỗi ám ảnh của lũ ma tộc.

Hắn sẽ không để kẻ âm thầm ám toán kia được thỏa thê đắc chí khi thấy hắn gục ngã.