Phượng Họa Phong Vân

Chương 301: Tướng quân ma tộc



Với tất cả sức lực còn lại, Tu Ưng hét lớn, trường thương trong tay hắn vũ động mạnh mẽ, không để lại một tên ma tộc nào xung quanh hắn còn đứng vững.

Sức mạnh của hắn, dù chỉ còn lại một nửa, vẫn là cơn ác mộng với bất kỳ kẻ địch nào.

Đến khi chút sức lực còn sót lại tan biến, xác chết đám ma tộc xung quanh xếp thành đống, Tu Ưng cũng quỵ xuống.

Mặt đất nhuộm đầy máu, máu của ma tộc và của hắn.

Tu Ưng ngẩng mặt lên trời, nhìn vào bầu trời xanh thẳm trên cao. Một nụ cười mệt mỏi nhưng đầy thỏa mãn hiện lên trên gương mặt.

"Nếu đây là kết cục cuối cùng của ta, ta cũng không hối tiếc"

Hắn thì thầm, trước khi đôi mắt từ từ khép lại, trong khi trường thương của hắn vẫn cắm chặt xuống đất, như một biểu tượng của lòng kiên cường không gì có thể khuất phục.

Vinh quanh cuối cùng của một vị tướng quân chính là chiến tử sa trường.

Mắt thấy Tu Ưng đã quỵ xuống, ma tộc như được đà lao lên cảnh giác vây quanh lấy hắn.

Từ một phía, đám ma tộc dạt ra để lại một lối nhỏ, một con chiến mã đi ra, trên lưng nó là tướng quân của ma tộc.

Vốn tưởng rằng vị tướng quân ma tộc này sẽ xấu xí như những tên ma tộc khác nhưng không, hắn có khuôn mặt có phần anh tuấn, uy nghiêm.

Hắn có vóc dáng cao lớn, cơ bắp săn chắc, tỏa ra một sức mạnh khiến kẻ khác phải kính sợ.

Làn da của hắn hơi ngăm, ánh lên dưới ánh sáng, mang đến cảm giác mạnh mẽ và tràn đầy lực lượng.Gương mặt hắn sắc sảo, với đôi mắt sâu thẳm màu đỏ sẫm, phản chiếu sự thông minh và kiên định.

Đôi mày rậm và thẳng, cùng với sống mũi cao, tạo nên một thần thái oai phong.



Trên trán hắn mọc lên một chiếc sừng lớn, vặn vẹo khiến khuôn mặt tăng thêm vài phần hoang dã.

Hắn khoác lên mình bộ giáp đen bóng, không quá cầu kỳ nhưng đủ để toát lên khí chất của một tướng quân tài ba.

Những đường nét cứng cáp trên bộ giáp cùng chiếc áo choàng dài tung bay trong gió, làm nổi bật thêm sự uy nghiêm của hắn.

Mỗi bước đi của hắn đều đầy tự tin và uy quyền, khiến kẻ địch không thể không kính sợ.

Chiến mã hắn cưỡi cũng không phải là chiến mã bình thường, nó có đôi mắt đỏ như máu, da đen như bóng đêm, với bờm và đuôi như lửa đang cháy.

Mỗi bước chân của nó đều để lại những dấu vết cháy xém trên mặt đất, như thể nơi nó đi qua chỉ để lại sự hoang tàn.

Vị tướng quân của ma tộc, dáng người cao lớn với bộ giáp đen tuyền, ánh mắt lạnh lẽo như băng, ngồi vững vàng trên lưng chiến mã.

Hắn chậm rãi tiến về phía Tu Ưng đang quỵ xuống, ánh mắt sắc bén như con mãnh thú săn mồi nhìn con mồi đang hấp hối.

Chiến mã dừng lại cách Tu Ưng vài bước chân, vị tướng quân ma tộc không vội vàng ra lệnh tấn công, mà chậm rãi quan sát.

Hắn thấy rõ máu đang chảy ra từ vết thương của Tu Ưng, thấy cả nụ cười thỏa mãn trên gương mặt người tướng quân của nhân tộc, và điều đó làm hắn càng thêm kinh ngạc.

"Bị thương nặng thế này mà vẫn có thể hạ sát nhiều thuộc hạ của ta như vậy... Thật đáng khâm phục."

Vị tướng quân ma tộc cất giọng lạnh lùng, nhưng ẩn chứa sự tôn trọng đối với đối thủ trước mặt. "Nhân loại các ngươi xưng ngươi là chiến thần một phương quả nhiên không sai."

Nói rồi, hắn khóe môi sẽ giương lên, nở một nụ cười trào phúng."Đáng tiếc, ngươi lại bị chính đồng loại phản bội, bắn một tiễn sau lưng. Thật đáng châm chọc. Nếu không phải một mũi tên đó, hẳn là ngươi sẽ không dễ dàng gục xuống như vậy"