Phượng Họa Phong Vân

Chương 302: Sống có gì vui, chết có gì sợ



Nói đoạn, hắn từ trào phúng đổi qua mời chào Tu Ưng.

"Bổn tướng quân rất thưởng thức ngươi, nếu ngươi đồng ý gia nhập trận doanh ma tộc chúng ta, ta không chỉ tha mạng cho ngươi còn ban cho người công to lộc hậu, giúp ngươi báo thù một tiễn này. Ngươi thấy thế nào?"

Tu Ưng nghe được lời này, cười lớn, cười được một đoạn, hắn đưa tay che miệng ho ra một ngụm máu.

"Ha ha...khụ khụ... Tu Ưng ta một đời cầm quân đánh đánh trận vô số nay ngã xuống nơi này dù là vì lí do gì cũng không hối tiếc."

"Khụ khụ...Sống có gì vui, chết có gì sợ. Nay ta rơi vào tay các ngươi, muốn chém muốn giết, ngươi cứ việc ra tay"

Nhận được câu trả lời hùng hồn của Tu Ưng, ánh mắt của tướng quân ma tối sầm lại, nét tàn nhẫn hiện rõ trên khuôn mặt.

"Ngươi đã gây quá nhiều rắc rối cho ma tộc chúng ta.Vốn muốn cho người một con đường sống nhưng ngươi lại không biết quý trọng. Vậy bổn tướng quân liền thành toàn cho ngươi."

Nói đoạn, hắn rút ra một thanh kiếm, lưỡi kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới bầu trời.

Hắn giơ cao thanh kiếm, chuẩn bị kết liễu Tu Ưng, kẻ đã không còn khả năng chiến đấu.

Nhưng ngay khi lưỡi kiếm hạ xuống, một tia sáng mang theo tốc độ khó có thể bắt kịp bằng mắt từ xa lao đến, bắn chệch kiếm trong tay tướng quân ma tộc.

Đó là một mũi tên băng mang theo sức mạnh lôi đình vạn quân từ xa mà đến.Mũi tên băng này mang theo sức mạnh kinh người, bắn trúng lưỡi kiếm của tướng quân ma tộc, khiến cả người lẫn ngựa của hắn phải lùi lại một bước.Ánh sáng lạnh lẽo của mũi tên băng phản chiếu trong đôi mắt đỏ sẫm của hắn, gương mặt vốn lạnh lùng và uy nghiêm nay đã bị pha trộn với sự ngạc nhiên và cảnh giác.

Vị tướng quân ma tộc nhanh chóng nhận ra rằng đối phương không phải là một kẻ tầm thường. Hắn nhìn về hướng mũi tên bay đến, ánh mắt sắc bén quét qua chiến trường để tìm kiếm kẻ đã ra tay cứu Tu Ưng.



Từ xa, một bóng người nhỏ nhắn có vài phần đơn bạc đang dần hiện ra trên không trung.

Kẻ tới có thân hình giống như của một thiếu niên, khuôn mặt được che đi bởi một trước mặt nạ nạm ngọc trai.

Một nửa bên phải mặt nạ là ngọc trai màu trắng, nửa bên còn lại màu đen.

Thiếu niên có một đôi mắt với con ngươi mang màu giống như màu mặt nạ của hắn, trái đen tuyền như vực sâu, phải trắng trong suốt như hàn đàm.Vị tướng quân ma tộc nhíu mày, nhận ra kẻ mới đến dù thân hình có vài phần nhỏ bé nhưng khí thế lại không hề tầm thường.

Hắn cảm nhận được sức mạnh đáng gờm tỏa ra từ đối thủ mới này, và hiểu rằng trận chiến sắp tới sẽ không hề dễ dàng.

"Ngươi là ai?" Vị tướng quân ma tộc lên tiếng, giọng nói đầy cảnh giác và

thách thức.

Thiếu niên từng bước, bước đi trên không trung, bạch y trên người hắn tung bay trong gió, tựa như một bóng ma giữa chiến trường đầy máu lửa.

Bộ y phục trắng tinh khiết ấy tương phản rõ rệt với bầu không khí đầy chết chóc xung quanh, khiến sự xuất hiện của hắn trở nên đột ngột và nổi bật giống như hắn căn bản không thuộc về thế giới này.

Mặt nạ ngọc trai che kín gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén với con người hai màu đối lập, trái đen như màn đêm, phải trắng như tuyết.

Đôi mắt ấy lấp lánh dưới ánh sáng, mang theo sự bí ẩn và lạnh lùng, khiến vị tướng quân ma tộc phải nhíu mày cẩn trọng.

Bạch y của thiếu niên tuy đơn giản nhưng lại tỏa ra một khí chất thanh cao, khiến người ta không thể xem thường.