Phượng Kinh Thiên

Chương 372: Tự dựa vào bản lĩnh (1)



Phòng khách trong sân viện rất ấm áp, hai huynh muội sau khi đi vào, đều dừng bước chân lại.

Đèn lồng kề sát nhau sáng trưng, lò sưởi đồng xanh họa tiết hoa và chim, gỗ trầm hương khắc thành bình phong bách bệnh, bình hình bát huyền lò sưởi vàng, trong bình cắm một vài gốc mai nở rộ, mỗi một vật phẩm trong phòng này đều xa xỉ vô cùng.

Phòng khách không quá lớn, rõ1ràng, cũng rất ít khi có khách đến, trừ một cái giường gỗ tử đàn khắc hình long phượng bay lên, chỉ có hai chiếc ghế cùng chất liệu.

Mà ánh mắt của hai huynh muội cũng trực tiếp rơi trên người của vị nằm trên chiếc giường kia.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi dáng vẻ tuấn tú nhưng sắc mặt trắng bệch lộ ra vẻ bệnh tật. Người này đang nghiêng người dựa vào tấm8đệm gấm màu vàng phía sau lưng, quần áo gấm vóc, tóc đen ngọc quan, dáng vẻ nho nhã, sắc mặt thản nhiên, trên đầu gối đắp một cái chăn gấm thêu chỉ vàng.

Một đôi mắt lạnh lùng nhìn họ.

Nguyên Lạc có chút hiểu được tại sao Thanh Trần lại bị hắn hấp dẫn. Nam tử trước mắt này đem lại cho người khác một cảm giác lạnh lẽo, không phải là kiểu lạnh lẽo đến thấu2xương tủy vào mùa đông, nhưng cũng không phải là kiểu ấm áp như gió mùa xuân.

Kiểu lạnh lùng, đạm mạc này kết hợp với tướng mạo tuấn tú, khí chất cao quý, ốm yếu khiến người khác vừa thấy đã thương, đối với phụ nữ mà nói, lực sát thương rất lớn, khó trách Thanh Trần lại động lòng.

Hoài vương liếc qua hai người, nhàn nhạt hỏi: “Các ngươi là ai?”

Nguyên Lạc thầm nghĩ, giọng nói4cũng giống như con người hắn vậy, lành lạnh, nhàn nhạt, vô cùng êm tai.

“Nguyên Lạc bái kiến Thập vương thúc.” Nguyên Lạc hạ mắt cúi đầu, cung kính hành lễ.

Hoài vương không bất ngờ, chỉ nhìn nàng một cái. Ánh mắt hắn lướt qua gương mặt mang mặt nạ bạc và bộ quần áo màu bạc trên người Nguyên Mộ, cuối cùng nhìn chằm chằm hắn, âm thầm lộ ra một đôi mắt tức giận, khẽ híp mắt nói: “Tết Nguyên tiêu hai năm trước, là ngươi hành thích Vô Ưu?”

Nguyên Mộ nghi ngờ nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Đúng vậy.”

Nguyên Lạc nhẹ giọng nhắc nhở: “Đại ca.”

Nguyên Mộ âm thầm cúi mặt xuống, chắp tay hành lễ: “Nguyên Mộ bái kiến Thập vương thúc.”

“Các ngươi là con cái của Tam vương huynh?” Ánh mắt Hoài vương không biểu cảm, vô cùng lạnh lùng xa cách, không hề có chút động lòng nào dù bọn họ có quan hệ huyết thống.

Khóe môi Nguyên Lạc âm thầm nhếch lên: “Vâng, lần này vào Kinh, phụ vương bảo A Lạc đến thăm Thập vương thúc.”

“Thăm hỏi? Bản vương còn không biết hóa ra Tam vương huynh dạy các ngươi thăm hỏi là không mời mà đến, đêm khuya đột nhập vào vương phủ của bản vương?”

Nguyên Lạc không tự chủ được ho nhẹ một tiếng: “Đây là hiểu lầm, A Lạc vào phủ trong hôn lễ, vốn muốn tìm cơ hội đến thăm hỏi Thập vương thúc, huynh trưởng huynh ấy...”

“Nguyên Mộ muốn nhìn phong thái siêu phàm của Thập vương thúc một chút.” Nguyên Mộ trào phúng nói.

Nguyên Lạc khẽ nhíu mày, chỉ đành bất lực chắp tay xin lỗi: “Huynh trưởng thất lễ, mong Thập vương thúc tha thứ.”

Hoài vương thản nhiên xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái: “Gặp cũng đã gặp rồi, thăm hỏi cũng thăm hỏi rồi, các ngươi có thể đi được rồi.”

Nguyên Lạc rũ mắt xuống. Có một số việc ngầm hiểu trong lòng là được, nhưng mà sự lạnh lùng của Hoài vương lại vượt qua khỏi dự liệu của nàng, thật là... thú vị!

“Vâng, A Lạc cáo từ.”

Nguyên Mộ lạnh lùng nhìn Hoài vương, Thanh Trần... thích người đàn ông như thế này ư?

“Đại ca?” Nguyên Lạc thấp giọng nhắc nhở Nguyên Mộ lạnh lùng đứng đó nhìn Hoài vương.

Nguyên Mộ âm thầm nắm chặt tay lại, lạnh lùng nói: “Nguyên Mộ cáo từ.” Tuy trên người hắn chảy chung một dòng máu với người đàn ông trước mắt này, nhưng hắn biết, người trước mắt ngoại trừ bệnh tật liên miên không dứt ra, thực ra, hắn rất xứng với Thanh Trần.

Sau khi hai huynh đệ xoay người rời đi, ánh mắt như có như không mà liếc về phía phòng ngủ.

Lúc hai người sắp bước ra ngoài, giọng cảnh cáo nhàn nhạt của Hoài vương chợt vang lên phía sau lưng: “Loại chuyện ban đêm vào thăm dò phủ đệ của bản vương, chỉ có một lần này, lần sau sẽ không bỏ qua như vậy nữa.”

Bước chân của hai người dừng lại. Không khí xung quanh Nguyên Mộ như đông lại, hắn chầm chậm xoay đầu lại, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo nhìn chằm chằm Hoài vương, giọng nói lạnh lùng thấu tận tim gan đó càng khiến người khác không rét mà run: “Con cũng quên nói với thúc một tiếng, bất kể thúc có tâm trạng gì mà nạp Thanh Trần làm thiếp, nàng đã vào Hoài Vương Phủ, thì chính là người đàn bà của thúc, thúc phải đối xử tốt với nàng. Nếu như thúc dám ức hiếp, sỉ nhục nàng, con tuyệt đối sẽ không tha cho người.”

Sắc mặt Đào Dao lạnh đi, không chút nể tình mà bộc lộ ra sát khí kinh người về phía hai huynh muội.

Hoài vương phất nhẹ tay ngăn lại sự xúc động của Tiểu Đào Tử, dường như không có cảm giác gì với bầu không khí sát khí ngút trời xung quanh, nhướng mày: “Con cái mà Tam vương huynh dạy dỗ ra quả là khí thế hiên ngang, có điều, có phải là rời xa Kinh thành quá lâu rồi, nên đến quy tắc cũng quên dạy cho các ngươi?”

Nguyên Lạc cảm nhận được sát khí trên người Nguyên Mộ, cũng cảm giác được sát khí trên người thái giám đến dẫn đường cho bọn họ, nên đưa một tay ra ngăn lại sự xúc động muốn bộc phát của huynh trưởng, sau đó quay đầu nhìn về phía Hoài vương. Sắc mặt tuy mang theo nụ cười, nhưng trong đôi mắt lại cũng rất kiêu ngạo âm u: “Thanh Trần và ca ca tình như huynh muội, hi vọng vương thúc trân trọng nàng ấy cũng là có nguyên do cả. Nhất thời quên mất lễ nghi, lời nói của huynh trưởng có chỗ nào thất lễ, vẫn mong vương thúc tha thứ cho. Còn về việc vương thúc nhắc nhở, chúng con nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, hơn nữa sẽ chuyển lời nói của vương thúc cho phụ vương.”

Đối với sự khéo léo của Nguyên Lạc, Hoài vương cũng không có hành động gì mà chỉ nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: “Tiễn khách.”

Đào Dao đè sát khí trong lòng xuống, bước lên trước dẫn đường, nói: “Mời.”

Sau khi hai huynh muội bước ra ngoài, Tiểu Lý Tử dìu Hoài vương quay về phòng ngủ. Nguyên Vô Ưu ngồi trên bàn đang đọc sách không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Thấy thế nào?”

Hoài vương nhàn nhạt nói: “Cũng được.”

Nguyên Vô Ưu nâng mắt, vui vẻ nhướng mày: “Con là đang hỏi tâm trạng của người thế nào?”

Hoài vương nhất thời vẫn chưa hiểu ra.

Khóe môi Nguyên Vô Ưu khẽ nhướng lên, nghịch ngợm mà trêu ghẹo: “Cháu trai yêu người phụ nữ yêu mình, phụ vương đại nhân, trong lòng người thật sự không có một chút cảm giác tự hào nào sao?”

Khóe miệng Hoài vương co rút lại, không nói gì mà trừng mắt nhìn nàng.

Tiểu Lý Tử vạch đen đầy đầu cũng không nói nên lời mà mở to mắt nhìn Vô Ưu công chúa. Nếu như không phải hắn đã hiểu rõ đây là cách giao tiếp giữa Hoài vương và nàng, hắn cũng sẽ nghi ngờ rằng công chúa đang chê cười vương gia.

Nguyên Vô Ưu khẽ cười vui vẻ, chắp hai tay lại thành quyền huơ huơ trước mặt hắn: “Ngủ ngon, phụ vương đại nhân.”

“Vương...” Tiểu Lý Tử vừa cất giọng lên, nhưng chữ vương còn chưa phát âm xong liền bị nghẹn lại trong cổ họng, hít thở căng thẳng, bởi vì trong lúc hắn vô ý ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trong ánh mắt vương gia lúc tiễn Vô Ưu công chúa chợt lóe lên sự cưng chiều và dịu dàng.



Ngày duy nhất trong một năm có thể vào cung gặp thái phi đã đến, mà đây cũng là điềm báo cho năm Khánh Đế thứ mười bảy sắp không còn bao nhiêu ngày nữa.

So với năm ngoái, mùa đông năm nay ấm áp hơn một chút, cũng sắp gần đến cuối mùa đông rồi, nhưng cũng chỉ rơi một hai lần tuyết mà thôi. Hôm nay lại là một ngày thời tiết đẹp, cho dù khí lạnh thấu xương, nhưng mặt trời cũng đã xuất hiện. Một tầng ánh sáng ấm áp nhuộm lên một lớp ánh sáng lấp lánh cho vạn vật.

Một cỗ kiệu hoa lệ xuất phát từ trong Hoài Vương Phủ đi đến cửa Đông của hoàng cung. Thi Tề dẫn theo bốn vị thái giám cùng một cỗ kiệu hoa lệ đang đứng chờ ở đó.

“Tham kiến vương gia.”

Tiểu Lý Tử vén màn kiệu lên, dìu Hoài vương ra ngoài.

“Thi công công đứng dậy đi.” Hoài vương nhẹ ho một tiếng, đưa tay ra như muốn đỡ.