Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 625: Hoàng thất phân tranh (3)



Trên thực tế, nội loạn của Bắc Diệu Quốc đã sớm bắt đầu rồi!

Đêm khuya.

Trên một thân cây cách Quyền vương phủ độ bảy tám thước, thân ảnh của Hoàng Bắc Nguyệt lặng lẽ ẩn nấp sau đám cành lá, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hậu viện của Quyền vương phủ cách đó không xa.

Đêm đã khuya như vậy mà thư phòng trong hậu viện của Quyền vương phủ vẫn còn sáng đèn, cũng không biết đám người này đang làm cái gì nữa.

Tòa vương phủ này được canh phòng rất nghiêm mật, không thua kém gì so với hoàng cung, những người đi tuần tra đều là cao thủ, hơn nữa bốn phương Đông Tây Nam Bắc còn có cao thủ thuộc tính Phong bảo vệ, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là bọn họ sẽ phát hiện ra ngay.

Hoàng Bắc Nguyệt dựa vào thân cây, để dễ dàng hành động, lần này nàng cố ý mặc một thân nam trang nhẹ nhàng đơn giản. Chất vải màu đen tôn lên khí chất cao ngạo thanh lãnh của nàng, mái tóc dài dùng một dải lụa cột lên cao. Dưới ánh trăng, mặt nàng như quan ngọc, mắt như điểm nước sơn, đen láy mà thâm thúy, thân hình tinh xảo nhưng lại không có sự mềm mại của nữ tính mà thay vào đó là vẻ đại khí, nụ cười mang theo nét phóng khoáng tiếu ngạo thiên hạ!

Đợi cả nửa ngày, một chiếc xe ngựa rốt cuộc cũng từ ngã tư đường phía xa xa chậm rãi tới gần, sau đó lén lút dừng lại ở cửa sau của Quyền vương phủ. Phu xe nhảy xuống, đi tới trước cánh cửa gõ hai cái theo quy luật, sau đó lại tiếp tục gõ ba cái. Một lúc sau, cánh cửa hé ra một cái khe nhỏ.

Một nam cao thủ đi tới, lấp ló nhìn chung quanh một chút, sau khi xác định không có ai đi theo, hắn mới hoàn toàn mở cửa ra.

Một người nam nhân gầy ốm từ trên xe ngựa đi xuống, dường như hắn rất sợ lạnh, hai tay đều giấu trong ống tay áo, từng bước run rẩy đi tới cửa. Hắn chỉ cao tới eo của tên cao thủ này, thân hình tuy ốm như một con khỉ nhưng trong mắt lại lộ ra tinh quang không tầm thường.

Cao thủ đứng ở cửa không dám có chút chậm trễ, gã cung kính đón hắn đi vào, sau đó mới đi ra đóng cửa lại.

“Cát đại nhân, Vương gia chờ ngài đã lâu.”

“Ta cũng không có biện pháp, dọc theo con đường này có rất nhiều cơ sở ngầm, ta phải thật cẩn thận mới không bị Tề vương phát hiện.” Cát đại nhân xoa xoa tay, dường như hắn thật sự sợ lạnh.

Địa thế của Bắc Diệu Quốc không giống với Đông Ly Quốc và Nam Dực Quốc, bởi vì lãnh thổ nằm ở phương Bắc, khí hậu ở đây lạnh hơn phương Nam rất nhiều, mỗi lần đông đến đều là cảnh tượng tuyết bay đầy trời, ngân trang tố khỏa(Dạ: chỉ cảnh tượng mọi vật đều bị bao phủ trong màn tuyết trắng giống như phủ thêm một lớp bạc).

“Nói rất đúng, Cát đại nhân cẩn thận như vậy là rất tốt.” Người này cúi đầu cười cười, nhưng trong lòng lại âm thầm hừ lạnh: không phải là do chủ nhân của ngươi sao! Nếu không phải vì Vương gia chúng ta có việc cầu người, chúng ta sao lại để cho các ngươi tùy ý gây khó dễ như vậy!

Bọn họ cùng nhau đi về phía thư phòng, căn bản không chú ý tới một hắc y nhân cách đó không xa cũng đang lặng lẽ đi theo phía sau!

Những người này làm sao có thể phát hiện ra nàng được, bọn họ đã sớm bị huyễn cảnh của Chức Mộng Thú mê hoặc, cho dù là mấy tên cao thủ Phong thuộc tính kia cũng không thể phát hiện được nàng!

Hoàng Bắc Nguyệt vỗ đầu Chi Chi làm nó thẹn thùng chớp chớp mắt, trên khuôn mặt tròn không ngờ lại hiện lên một tầng ửng đỏ, thật không biết tiểu gia hỏa này học được chiêu thẹn thùng từ lúc nào.

Thấy bọn họ đi vào thư phòng, Hoàng Bắc Nguyệt cũng lắc mình đi theo. Những dinh thự cổ đại này đa số đều có xây dựng mật thất, Quyền vương và người này lén lút gặp mặt, vậy chuyện tình mà bọn họ bàn luận nhất định là chuyện cơ mật, đương nhiên sẽ không thể tùy tiện ngồi trong thư phòng.

Mật thất ở phía dưới cái bàn đọc sách, cơ quan được khởi động, cái bàn liền dịch chuyển sang một bên, lộ ra một cái cầu thang đi thông xuống dưới.

Người nọ dẫn Cát Đan đi xuống, Hoàng Bắc Nguyệt trong nháy mắt theo sát, cái bàn học lập tức trở về vị trí cũ.