Người này tựa hồ cảm nhận được một cơn gió thổi tới từ phía sau, bởi vậy nghi hoặc quay đầu lại, thế nhưng ngoài việc đầu có chút đau ra, hắn hoàn toàn không thấy gì khác lạ.
Hoàng Bắc Nguyệt lúc này đang dán sát vào vách tường, một tay ôm Chi Chi, một tay lặng lẽ nắm lấy phù ấn, nếu người này phát hiện nàng, vậy đương nhiên nàng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Cũng may, người kia chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi quay đầu, tiếp tục mang theo Cát Đan đi xuống, Hoàng Bắc Nguyệt thấy vậy cũng len lén đuổi theo.
Đám người liên tục vòng vèo qua vài cánh cửa đá mà vẫn chưa tới nơi. Mật thất này hết sức bí ẩn, dọc đường chỉ có vài ngọn đèn lờ mờ ngẫu nhiên xuất hiện, chung quanh đều là những con đường u ám, cũng có không ít lối rẽ và cửa đá, giống như một cái mê cung vậy, người không biết đường mà đi vào tuyệt đối sẽ bị lạc ngay lập tức.
Hoàng Bắc Nguyệt vừa đi vừa âm thầm ghi nhớ lộ tuyến mà mình mới đi để tiện cho việc đi ra ngoài.
Hơn mười phút sau, người nọ đẩy cửa của một gian thạch thất ra, hướng Cát Đan làm một cái thủ thế “xin mời”, Cát Đan thấy vậy liền xoa xoa tay tiến vào.
“Cát đại nhân, ta đợi ngài đã lâu.” Một thanh âm tràn ngập khí thế từ trong thạch thất vang lên, vừa nghe đã biết chủ nhân của giọng nói này chắc chắn là người có địa vị cao quý.
“Khiến cho Vương gia đợi lâu rồi, thật ngại quá.” Cát Đan ôm quyền thi lễ.
Hoàng Bắc Nguyệt nấp trong một góc âm u, dưới ánh đèn dầu sáng rỡ, một người nam nhân trung niên mặc y phục hoa lệ, vóc người to lớn từ sau bàn đọc sách đi tới. Trên người hắn phát tán ra một cỗ khí thế uy nghiêm, mặc dù trên mặt mang theo nét tươi cười nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy có vài phần sợ hãi.
Cát Đan thấy hắn cũng không dám làm càn nữa, đồng dạng nở nụ cười đáp lại.
“Cát đại nhân từ ngàn dặm xa xôi đến, vậy mà ta lại không có tiếp đãi chu đáo, thật là thất lễ quá.” Trung niên nam nhân này đúng là Quyền vương của Bắc Diệu Quốc, cũng chính là đệ đệ của tiên hoàng.
Cát Đan cười hắc hắc, nói: “Trước khi tới Đại tướng quân đã phân phó, lần gặp mặt này với Vương gia là lén lút, bởi vậy không nên làm người khác chú ý tới, phải tận lực điệu thấp.”
Quyền Vương cũng cười nói: “Không biết dạo này Ngụy đại tướng quân có khỏe không?”
“Đại tướng quân tốt lắm, đã phiền Vương gia quan tâm rồi.” Cát Đan cười nói, vừa nhìn đã biết tên này là hạng người khôn khéo giảo hoạt.
Vừa nghe đến bốn chữ “Ngụy đại tướng quân”, đôi mắt Hoàng Bắc Nguyệt liền lóe lên một đạo tinh quang!
Người mà bọn họ nói tới chẳng lẽ là Đại tướng quân Ngụy Võ Thần của Đông Ly Quốc? Trên cả Tạp Nhĩ Tháp đại lục này, Đại tướng quân họ Ngụy, trừ Ngụy Võ Thần ra thì đâu còn ai khác!
Tên Quyền vương này không ngờ lại cấu kết cùng với lão gian tặc Ngụy Võ Thần kia! Quả thật là chuyện không thể tha thứ!
Lúc trước nàng muốn đối phó hắn chỉ là vì muốn giúp cho Phong Liên Dực, nhưng bây giờ, ngay cả bản thân nàng cũng muốn thu thập lão tặc này!
Ánh mắt lạnh như băng của nàng nhìn chằm chằm vào hai người kia, chỉ thấy Cát Đan đột nhiên đè thấp thanh âm, nói: “Đại tướng quân nói, sự việc lần này, Đông Ly Quốc nhất định sẽ toàn lực ủng hộ Vương gia, đợi Vương gia đoạt được tất cả, ngài ấy hy vọng hai nước có thể kết một mối nhân duyên với nhau!”
“Ha ha ha!” Quyền vương ngửa đầu cười to: “Thập Nhất hoàng tử năm nay mười tám tuổi, cũng là tuổi có thể kết hôn, nghe nói thiên kim của Ngụy đại tướng quân đã trưởng thành, nếu hai nước kết duyên, vậy Ngụy đại tiểu thư nhất định sẽ trở thành hoàng hậu của Bắc Diệu Quốc!”
“Nếu đã như thế, tại hạ phải chúc mừng Vương gia trước rồi!” Cát Đan vuốt vuốt nhúm râu dưới cằm, cười nói: “Lúc Vương gia động thủ, Đại tướng quân cũng sẽ điều binh ở biên cương trợ giúp Vương gia một tay, chỉ là việc này sẽ hao phí rất nhiều…”
“Điều binh hết bao nhiêu, Bắc Diệu Quốc sẽ gánh chịu toàn bộ, xin Đại tướng quân cứ yên tâm!” Quyền vương vội vàng nói.