Hoàng Văn Hiền năm nay ba mươi, tướng mạo trắng trẻo thanh tú như đa số người Thành Đô, để râu dài ngũ lạc.
Từ xưa tới nay người có thể trở thành danh túc đại nho, đều là tài hoa xuất chúng học phú hơn người, Hoàng Văn Hiền tất cũng thuộc dạng này.
Hôm qua hắn mới nhận năm đệ tử, năm đệ tử này đều là những thiên tài đến từ các huyện của Thành Đô, người người thông tuệ dị thường, ngày hôm qua sau khi khảo cứu mấy người một buổi chiều xong, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Sáng sớm hôm nay bầu trời lại trong xanh, ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng cả mảnh đất, mấy hôm trước khắp nơi còn đào biện lê hoa, bây giờ hoàn toàn không có tí bóng dáng nào, chỉ còn dư lại màu xanh của những cây kia. Thấy năm nay mới có được cảnh đẹp như vậy, Hoàng Văn Hiền tâm tình cực tốt. Hắn ngồi ở trong xe bò, vuốt râu dài trầm tư suy nghĩ bài thơ mới làm hôm qua.
Xe bò đi trên con đường ướŧ áŧ ngày xuân, tiếng kẽo kẹt tạo cho người ta cảm giác ê buốt cả răng. Theo xe bò dần dần đi vào trung tâm chợ, Hoàng Văn Hiền vén rèm xe lên, thưởng thức cảnh người lui tới.
Đúng vào lúc đang nhìn ngắm dòng người xung quanh, tâm trí hăng hái bừng bừng, đột nhiên, cặp mắt Hoàng Văn Hiền híp một cái, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía một tiểu cô nương đang càng ngày càng đến gần.
Tiểu cô nương này trên người mặc một bộ áo lụa hồng thượng đẳng thêu hoa văn hoa mai, mái tóc dài đen nhánh chỉ cài một cây trâm gỗ, trên người không đeo trang sức nào, nhưng ông cảm thấy thiếu nữ da thịt trắng nõn mi mắt lạnh lùng ở trước mắt này có một loại phong lưu cực kỳ hiếm thấy. Loại phong lưu này không phải là loại thường thấy ở những nơi đường hoa hẻm liễu, mà là phong lưu của văn nhân danh sĩ tao nhã.
Một thiếu nữ thanh lệ như vậy lại có loại phong lưu như thế, thật đúng là làm người ta không dời mắt đi được.
Hoàng Văn Hiền sau khi liếc cô gái kia mấy lần, đang nhắm mắt dưỡng thần, lại mở mắt ra, phát hiện cô gái kia đang hướng tới phía ông.
Quả nhiên, càng nhìn gần càng thấy mày tựa sơn thủy.
Đang vào lúc Hoàng Văn Hiền cúi đầu quan sát thì đột nhiên mỹ nhân ăn mặc cử chỉ vô cùng tao nhã kia chắn hẳn trước xe bò.
Dưới con mắt của mọi người, mỹ nhân kia sau khi ngăn trở xe bò của ông cúi người chào thật sâu, thanh thúy nói: "Nghe danh Hoàng tiên sinh đã lâu, là người biết đủ học rộng tài cao. Tiểu nữ bất tài, xin hỏi Hoàng tiên sinh một câu Tiêm quyết cừ khôi, hϊếp tòng võng trì, cựu nhiễm ô tục, hàm dữ duy tân* phải giải thích ra làm sao? Tiểu nữ suy nghĩ đã lâu vẫn chưa ra." *Hai câu trong Thượng thư
Giọng của mỹ nhân thanh duyệt mà lãnh, tựa sơn tuyền lưu thủy, nghe hay không thể tả.
Tính cách người Thành Đô vốn thích náo nhiệt, giờ phút này thấy một mỹ nhân hiếm thấy như vậy ngăn một đại nho hỏi kinh, không khỏi cao hứng đứng lên. Cho nên, thanh âm của thiếu nữ mới dứt, bốn phía đã chen lấn mấy chục người vây lại.
Hoàng Văn Hiền này cũng là người thích náo nhiệt. Trong loại náo nhiệt như vậy bị mỹ nhân cản đường vấn kinh, với văn nhân mà nói là một loại chuyện thú vị. Hắn lập tức vuốt râu dài híp mắt trả lời: "Được. Ý tứ là muốn đả kích những người tội phạm, bị uy hϊếp, bị dẫn dụ mà làm chuyện xấu. Có thể từ chỗ trừng phạt nhẹ hoặc không trừng phạt, người không có ác tâm mà nhiễm thói xấu, cũng có thể cho cơ hội sửa đổi mới." "Thì ra là như vậy." Mỹ nhân gật gù, nàng nghiêng đầu khả ái suy nghĩ một lát sau lại hỏi: "Hựu quá vô đại, hình cố vô tiểu phải hiểu như thế nào?"
Hoàng Văn Hiền hắng giọng, hết sức từ tốn kiên nhẫn trả lời: "Ý tứ của câu này là, nhất thời phạm lỗi, tuy lớn nhưng cũng có thể khoan thứ, biết sai còn cố phạm, tuy nhỏ cũng phải bị trừng phạt."
"Vậy tri nhân tắc triết lại là ý gì?" Mỹ nhân nháy cặp mắt đen như bảo thạch tiếp tục hỏi.
Hoàng Văn Hiền nghiêm túc nói: "Lời này có nghĩa là chỉ người phải có hiểu biết về người. Cô nương tất nhiên phải biết người là phức tạp. Cho nên có thể biết người, phân biệt được ai là người tốt, ai là người xấu, ai là người tài năng, ai là người bình thường, đó chính là người thông minh."
Hắn ta vô cùng tường tận nhẫn nại giải đáp. Mỹ nhân như đã hiểu rõ, nàng nghiêng đầu khả ái nhìn Hoàng Văn Hiền, lớn giọng nói: "Ý tứ của Hoàng tiên sinh, tiểu nữ đã hiểu. Ý thánh nhân là nói, nếu như không biết thật sự ai đó có thật phạm tội hay không thì không nên một côn đánh chết hắn, khiến hắn không còn cơ hội sửa đổi?"
"Đương nhiên là vậy." Hoàng Văn Hiền trả lời tương đối dứt khoát.
Đôi mắt đen nhánh của mỹ nhân lấp lãnh, lại nói: "Ý tứ của thánh nhân có phải hay không còn nói, phân biệt một người tốt hay xấu, có phẩm hạnh hay không không thể dựa hoàn toàn vào lời đồn đãi, càng không thể dựa vào cử chỉ lời nói của ai đó, có đúng hay không?"
"Không sai."
Hoàng Văn Hiền đáp vô cùng sảng khoái.
Mỹ nhân lui về phía sau một bước, hướng hắn vái một cái thật sâu, chậm rãi nói: "Đa tạ Hoàng tiên sinh chỉ điểm, tiểu nữ tử họ Lư, có một đệ đệ tên Vân, xá đệ ngưỡng mộ tiên sinh đã lâu, mấy câu nói này đều là đệ ấy nhờ tiểu nữ hỏi ngài." Nàng nói rất chậm, rất chậm, để cho Hoàng Văn Hiền có thể tiếp thu hết lời của nàng. Cuối cùng, Hoàng Văn Hiền định thần lại.
Hắn nhìn chằm chằm mỹ nhân trước mắt này.
Nhìn kỹ như vậy, hắn đột nhiên phát hiện, mỹ nhân này cùng học trò người Hán Dương hôm qua đến bái sư kia có vài nét tương đồng.
Học trò đó hình như họ Lư...
Tiểu cô nương này nói nàng thay đệ đệ Lư Vân của mình tới hỏi câu hỏi. Học sinh ngày hôm qua bị hắn đuổi đi cũng gọi là Lư Vân!
Đột nhiên Hoàng tiên sinh hiểu rõ dụng ý của mỹ nhân trước mắt này rồi!
Đúng rồi, ba câu hỏi kia của nàng tuy là mời hắn giải thích nghĩa, nhưng không phải là đang châm chọc hắn, chỉ trích thời điểm hắn mắng chửi người không biết rõ chuyện, chỉ bằng hồ ngôn loạn ngữ liền quả quyết hủy đi nhân phẩm một người, triệt tiền đồ của người ta hay sao!
Chuyện này tuy bé, bất quá là hắn trách mắng một hậu bối có nhân phẩm không tốt, nhưng lớn mà nói lại là thị phi bất phân, biết người không rõ, biện sự bất minh, dưới tình huống còn chưa biết đúng sai đã quả quyết phủ định một người, thực là mất đi sự khoan thứ của thánh nhân. Hoàng tiên sinh là một người thông minh quả quyết, lập tức hắn gật đầu một cái nghiêm túc nói: "Tiểu cô nương nói chí phải. Đệ đệ kia của cô nương ngày mai để cho hắn đến phủ ta một chuyến."
Hắn hướng người hầu bên người gật đầu một cái.
Người hầu kia lập tức cầm một cái thiệp bằng mộc phiến đưa cho Lư Oanh. Sau đó người hầu kia quát một tiếng nhẹ, xe bò của Hoàng Văn Hiền liền lướt qua Lư Oanh, từ từ đi xa.
Lúc lướt qua Lư Oanh, Hoàng Văn Hiền quay đầu lại nhìn nàng một cái, âm thầm suy nghĩ: Tiểu nha đầu này thật đúng là thông tuệ hơn người!
Lấy tài trí của nàng tất nhiên nếu không phải do nàng ăn mặc hoa thịnh như thế, lại chắn xe ở trước mặt mọi người, hắn cũng sẽ không kiên nhẫn dừng xe như vậy cùng nàng thảo luận.
Mà mỗi một câu nàng nói như vậy đều là mượn chính miệng hắn khuyên giải bản thân. Nàng cho hắn biết hắn đã bị người ta lừa gạt, là tin nhầm tiểu nhân, như vậy chính là một người có tội, hắn là đại nho đương thời cũng nên cho người ta một con đường sống. Huống chi hắn căn bản không điều tra hiểu chuyện? Quan trọng nhất là, tiểu cô nương này từng câu từng chữ nhắc nhở hắn mà lại không chút nào tổn hại đến tôn nghiêm của hắn, không mang tới bất kỳ hoài nghi nào cho người đứng xem xung quanh, cũng không gợi lên lời đàm tiếu nào.
Thật đúng là thông minh hơn người.
Bất tri bất giác Hoàng Văn Hiền nổi lên chút hảo cảm đối với Lư Vân.
Lư Oanh đưa mắt nhìn Hoàng Văn Hiền đã rời đi, xoay người đi về nhà.
Nàng hơi mệt, vì hỏi thăm động tĩnh của Hoàng Văn Hiền nàng tốn mất mười mấy đồng tiền .
Lúc chạng vạng tối Lư Vân trở lại.
Vừa vào viện, cậu liền cúi thấp đầu.
Lư Oanh liếc một cái sau đó không để ý tới, cũng không khuyên nhủ.
Lư Vân tự mình vội vàng nấu cơm nấu nước, bận được một lúc, một mực chờ tỷ tỷ hỏi thăm, mới ủy khuất nói: "Tỷ, bọn họ đều chê cười đệ." Mím chặt môi, Lư Vân cơ hồ sắp khóc, "Còn có người mắng đệ, đẩy đệ..."
Lư Oanh quay đầu nhìn cậu.
Giữa trời chiều quang, mâu quang nàng có chút lạnh, lãnh ý này làm cho Lư Vân vẻ mặt đưa đám cúi đầu thật thấp cũng ngây dại. Nhìn chằm chằm cậu, Lư Oanh nhàn nhạt hỏi: "Đại trượng phu co được dãn được là ý gì?"
Lư Vân cúi đầu, lặng lẽ lau đi nước nơi khóe mắt.
Lúc này, Lư Oanh lại hỏi: "Năm xưa Hàn Tín vì sao phải chịu đựng nhục nhã? Tại sao hắn không khóc lớn một trận, hoặc núp ở cái góc nào tự oán người? "
Đầu của Lư Vân càng thấp hơn.
Lư Oanh trừng cậu một cái, thanh âm lúc này mới chậm lại, "Biết mình sai ở chỗ nào không?"
Lư Vân cúi đầu, nói: "Tỷ, đệ là nam tử hán đại trượng phu, sau này cũng không khóc nữa, cũng không tức giận."
Lư Oanh ừ một tiếng, từ trong ngực móc ra khối mộc bài đưa cho Lư Vân, nói: "Hoàng tiên sinh nói để cho đệ ngày mai đi đến đó một chuyến." Hả?
Lư Vân nhanh chóng ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn tỷ tỷ mình, chầm chậm, khóe miệng của cậu càng ngày càng cong, lau nước mắt, Lư Vân đỏ mặt xấu hổ nói: "Đệ... đệ, sau này sẽ không như thế nữa đâu."
Lư Oanh ừ một tiếng, lại nói: "Ngày mai lúc đệ đi vào nhà của Hoàng tiên sinh, nhất định phải đi thật nghênh ngang, đi thời điểm người biết càng nhiều càng tốt. Lúc rời đi nhất định phải để Hoàng công phái quản sự đưa đệ ra cửa. Nhớ, bất kể đệ dùng cách gì, khích tướng cũng được, nói điều kiện cũng được, đắc tội Hoàng tiên sinh cũng được, cuối cùng làm cho hắn sai quản sự hoặc thϊếp thân người làm khách khí đưa đệ ra cửa."
Nhìn Lư Vân nàng giải thích: "Như vậy có thể để cho những người mắng đệ hiểu, Hoàng tiên sinh cố ý thu hồi lời nói ra ngày hôm qua, thái độ hắn ta đối với đệ đã thay đổi." Dĩ nhiên, nếu như Hoàng Văn Hiền nguyện ý nói xin lỗi Lư Vân trước mặt mọi người là tốt nhất, nhưng theo Lư Oanh nghĩ, nói xin lỗi sợ là không dễ dàng. Thấy Lư Vân gật đầu, Lư Oanh lại nói: "Nếu như có thể, đệ cũng có thể dò xét thử Hoàng tiên sinh, xem một chút là ai ở sau lưng nói xấu đệ" Bất quá điểm này nàng đoán chừng rất khó, Lư Vân trước mặt Hoàng tiên sinh khẳng định không nói ra được, cũng không dám, không am hiểu dò xét. Chẳng qua là bất kể hắn có làm hay không, Lư Oanh đều phải ép buộc hắn một chút.
Lư Vân lại gật đầu một cái.
Lư Oanh nhìn đệ đệ dị thường ngoan ngoãn, vừa dọn thức ăn vừa nói: "Ăn cơm trước đi. Tỷ đã chọn cho đệ một vị đại nho làm tiên sinh."
Vừa nói lời này ra, Lư Vân ngu ngơ ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ. Cậu buồn bực thầm nghĩ: Tỷ tỷ nói đã nhìn trúng một vị đại nho? Tỷ tỷ lấy đâu ra có thể nhìn trúng một vị đại nho, còn để cho đại nho kia thu cậu làm đệ tử?
Lần này Thành Đô có bao nhiêu học sinh tới? Tất cả học sinh đều muốn trở thành đệ tử của các đại nho, nhưng ai cũng biết đó là khó khăn muôn vàn. Huống chi, Lư Vân còn bị Hoàng tiên sinh mắng trước bao nhiêu người, nghĩ cũng đừng nghĩ cũng biết độ khó bao lớn. Tỷ tỷ nói khẳng định như vậy, chẳng lẽ? Nghĩ tới đây, Lư Vân mở lớn cặp mắt, nghĩ ngợi: Chẳng lẽ tỷ tỷ muốn thông qua quý nhân kia? ღ Chương 102: Nạp thϊếp? ღ