Đối mặt với nghi vấn của Lư Vân, Lư Oanh chỉ cười cười, không nói lời nào.
Rạng sáng ngày thứ hai, Lư Vân cứ theo lẽ thường đến nhập học. Dựa theo sự an bài của Lư Oanh, Lư Vân sẽ đi bái kiến Hoàng tiên sinh. Về phần gặp nhau ra sao, đối đáp như thế nào, Lư Oanh một chữ cũng không đề cập đến.
Nàng chỉ đem kết quả mà nàng muốn nói cho đệ đệ.
Nàng nghĩ, lần này thật vất vả mới có được cơ hội lại bị Lư Vân làm hỏng, dù sao nàng đã hạ quyết tâm, sau này sẽ để cho đệ ấy tự mình xử lý, không thể bắt đệ ấy nghe theo mình an bài hết được.
Nàng có ý định muốn đệ ấy phát huy tài năng bản thân, xử lý tình huống. Thà rằng để đệ ấy làm sai rồi phá nát hết, cùng lắm thì nàng sẽ tìm cách thu dọn lại, chứ không thể nhúng tay quá nhiều, khiến cho đệ ấy mãi không trưởng thành. Nhàn rỗi vô sự, Lư Oanh ngó nghiêng một hồi rồi mướn xe trâu, đi tới phủ đệ của Tiêu gia đưa địa chỉ nhà mới cho họ.
Dù là nhà A Đề hay nhà A Yến cũng là nhà giàu phú hộ, Lư Oanh mặc một bộ y phục nam màu xám trắng, cử chỉ lễ độ của một thiếu gia, lúc đặt bái thϊếp vào tay gã người hầu, bị hắn nhìn chằm chằm vài lần, đánh giá từng chi tiết, sau đó liền đuổi đi.
Chủ yếu là do Lư Oanh tự thân đưa bái thϊếp, bên cạnh nàng lại không có người hầu. Có điều Diêm Vương đại nhân dễ gần, quỷ sai khó ưa, người trên còn cẩn thận cân nhắc chứ đám hạ nhân này khinh bạc có thừa. Loại không có người hầu đi cùng, dù có xinh đẹp, phong độ cỡ nào cũng không cho bước chân vào cửa.
Tất nhiên Lư Oanh không để trong lòng, nàng chỉ cần đưa bái thϊếp đến cho phủ đệ nhà họ là được, về phần cái bái thϊếp đó có đến được với đám người A Đề hay không, nàng không vội. Đưa xong mười mấy phủ đệ, tựa như đi hết cả vòng quanh Thành Đô vậy, lúc về đến nhà thì trời đã tối.
Vừa bận rộn chuẩn bị cơm nước, Lư Oanh vừa chờ đệ đệ về nhà.
Chỉ chốc lát, có tiếng gõ cửa.
Lư Oanh vừa mở cửa đã thấy đôi mắt đen nhánh mở to, cố nén kích động của Lư Vân.
Thấy đệ đệ đầy vẻ kích động, lại cố kìm sự muốn khoe khoang lại làm Lư Oanh tràn đầy ý cười trong mắt. Nàng dẫn đệ đệ vào nhà, nhẹ giọng hỏi: "Đệ đã gặp Hoàng tiên sinh sao? Ông ta nói gì?" suy nghĩ một chút, nàng nói thêm, "Dĩ nhiên tỷ biết đệ đệ của tỷ nhất định giải quyết thật tốt chuyện này."
Lư Vân thấy tỷ tỷ tin tưởng, cười đến mặt mày nở hoa ra, cố nén vui mừng nói: "Lúc đệ đến học đường, bởi vì bốn chữ 'Bất thiện bất nghĩa' của Hoàng tiên sinh mà bọn họ hùa theo nói xấu đệ vô cùng hăng say. Đệ liền phản bác lại, đệ lại gần chỗ bọn họ đánh cược, nếu như đệ có thể tự do ra vào phủ đệ của Hoàng tiên sinh lại còn được hạ nhân với quản sự khách khí tiễn đưa, điều đó chứng tỏ đệ không giống như lời đồn. Nếu đệ thắng, mỗi người phải đưa đệ ba mươi xu tiền. Nếu như Hoàng tiên sinh chán ghét đệ mà "đá" đệ ra khỏi phủ hắn thì theo tự nhiên đệ thua, mà đệ thua thì..., đưa mỗi người bọn hắn ba mươi xu tiền." Nghe đến đó, hai mắt Lư Oanh tỏa sáng. Nàng hưng phấn khen: "Được, làm tốt lắm, A Vân ra một chiêu này rất tốt." Đệ đệ của nàng chẳng những nhờ đà hướng dẫn gợi ý của nàng thực hiện, mà còn vô cùng quyết đoán. Phải biết rằng đánh cược ba mươi xu tiền cho mỗi người, đối với kinh tế của hai tỷ đệ nàng, quả thật không dễ.
Nhân sinh trên đời, người nào mà không có một ván cược trong cuộc đời họ chứ? Dám đánh cược bằng tiền cũng là biểu hiện của một nam tử hán!
Lư Vân đắc ý cực kỳ định nói tiếp, đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua tỷ tỷ răn dạy mình, chớp mắt gương mặt tuấn tú đã thay đổi thần thái, không quan tâm chuyện thắng thua, tiếp tục nói: "Sau đó đệ kêu bọn hắn lặng lẽ núp chỗ nào khuất mắt, xem đệ có hay không ra vào phủ đệ Hoàng tiên sinh tự nhiên. Đến cửa lớn, đệ lấy lệnh bài ra. Sau đó đệ dễ dàng vào phủ của Hoàng tiên sinh." Nghĩ đến lúc ấy đám người kia mắt nổ đom đóm, Lư Vân không khỏi cười ra tiếng.
Sau đó tiếp tục câu chuyện: "Vào được phủ của Hoàng tiên sinh rồi, có gã người hầu đến cản đệ lại, nói rằng Hoàng tiên sinh có việc bận, lần sau hãy đến. Đệ dĩ nhiên không nghe, tỷ tỷ từng nói qua, 'Lý tại ngã, tiện khán thế, nhược thế tại ngã, bất khả khinh thối, nhất thối tựu thế tán'* huống chi đệ còn muốn thắng toàn trận với đám kia mà! Lập tức đệ hãy lấy tấm thẻ bài kia, nói lớn tiếng với gã người hầu kia một trận rồi đi thẳng vào trong. Gã người hầu đó thấy đệ hung hãn liền thay đổi giọng điệu trong lời nói, chỉ chốc lát, đệ thấy Hoàng tiên sinh bước ra."
*Tạm dịch: Lý lẽ của bản thân sẽ tạo ra cơ hội, phong thái tại bản thân, không tự làm cho thấp đi thì không ai coi thường được Nói đến đây, Lư Vân không khỏi ngẫm lại, nếu là lúc trước, bị người hầu ngăn lại như vậy, chắc chắn hắn sẽ lui xuống, quay về.
Tạm dừng chút, Lư Vân lại nói: "Không tới một nén hương, đệ thấy Hoàng tiên sinh đi ra. Thi lễ xong, đệ trực tiếp yêu cầu Hoàng tiên sinh đối chứng việc 'Bất thiện bất nghĩa' của hắn ta. Đệ cùng hắn nói chuyện, đại trượng phu sống trên đời, không tránh được thị phi. Lư Vân đệ đây còn nông cạn nhưng bốn chữ 'Bất thiện bất nghĩa' không dám nhận. Đệ còn cùng Hoàng tiên sinh nói chuyện, thế gian này không phải không có luật nhân quả, đệ kể từ khi biết được bước vào cửa học đường của Hoàng tiên sinh thì đã mang lòng kính ngưỡng, kính trọng như phụ thân. Ngày hôm nay, đệ bị oan uổng, sẵn sàng trước mặt người, cùng kẻ tiểu nhân kia ba mặt một lời trả lại sự trong sạch cho đệ." Nước cờ đi rất tốt, Lư Oanh cao hứng gật đầu. Con người là thế, nếu bản thân mình quang minh chính đại, đường đường chính chính đối mặt, chắc chắn sẽ được người ta để ý. Nếu như sợ sệt rụt rè, cho dù là vì bản thân có tật chột dạ hay e sợ, thì sẽ không chiếm được sự chú ý của đối phương.
Trong lòng Lư Oanh nghĩ, chuyện này thà để Lư Vân trực tiếp giở chiêu "bá vương" đắc tội với Hoàng tiên sinh, cũng không muốn hắn có chút ý nghĩ lùi bước nhường nhịn.
Lư Vân lại nói tiếp: "Hoàng tiên sinh không có trực tiếp trả lời câu hỏi của đệ..., chỉ hỏi đệ rất nhiều chuyện khác, đệ đều trả lời đúng mực. Sau đó Hoàng công nói, kẻ bịa đặt chuyện kia hắn sẽ điều tra lại. Rồi kêu quản gia tiễn đệ ra tận cửa lớn."
Nói tới đây, Lư Vân cười đến híp mắt, "Tỷ, tỷ không biết đâu, bọn họ thấy đệ được quản gia khách khí tiễn đưa ra khỏi cửa, bộ dáng bọn họ thật mắc cười" vừa nói cậu lấy trong tay áo ra đống tiền xu, đắc ý cực kỳ: "Tỷ tỷ, chỗ này có đến sáu, bảy mươi xu tiền đó, hì hì, lần này đệ cá cược toàn thắng." Lư Oanh cười ra tiếng, tán dương: "A Vân của tỷ xử lý chuyện này cực tốt" ngừng một chút, Lư Oanh kín đáo phê bình: "Xem ra Hoàng tiên sinh kia đã biết mình sai lầm ở đâu. Biết mình sai mà không dám thừa nhận trước mặt học trò của mình. Thánh nhân có nói, ai mà không có sai? Nếu biết sai mà sửa đổi, sau này sẽ tốt hơn. Vị Hoàng công này đã phạm vào sai lầm, nhưng không có dũng khí thừa nhận, thậm chí không cả gọi kẻ sinh sự kia đến đối chất, rõ ràng đã có sự chuẩn bị. Cái phẩm hạnh cùng đức tính đó không thể đạt đến đại nho. Đệ không trở thành đồ đệ của hắn, cũng không có tổn thất nặng nề gì."
Được lời nói của Lư Oanh như cởi tấm lòng, Lư Vân cao hứng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Hai tỷ đệ đang cười cười nói nói, bỗng ngoài cửa truyền vào tiếng gõ liên tục. Ai tới vào lúc này? Lư Vân nghi hoặc đi lại gần mở cửa.
Ở bên ngoài viện, có năm gã nam nhân cao to, đi đầu là một gã quản sự tròn quay mặc y phục trung niên.
Phía sau năm người này là bảy tám rương hòm.
Bọn họ là người nhà nào? Hòm to rương nhỏ như vậy chẳng lẽ đến nhận họ hàng thân thích?
Nhưng năm người này trông không giống đến tìm người thân. Ây khoan đã... tỷ tỷ đâu còn người thân nào ngoài hắn, chả lẽ hắn không biết đám người đó?
Nghi ngờ chồng chất trong lòng, không đợi Lư Vân lên tiếng hỏi, gã quản sự mập kia đã cướp lời trước: "Ngươi là Lư thị A Vân? Có phải tỷ tỷ người là Lư thị A Oanh?"
"Đúng vậy" Lư Vân trả lời. "Tỷ, có người tìm tỷ kìa." Nói xong mấy chữ này, cậu quay đầu đánh giá đám người xâm nhập nhà tỷ đệ bọn họ, hỏi: "Không biết quý vị cất công đến đây là vì chuyện gì?" Gã quản sự kia nhìn đám người hầu gật đầu, ý bảo đem mấy rương hòm vào trong viện, thản nhiên đi vào nói: "Lão nô phụng sự của thiếu gia nhà lão, trước là tới đón tỷ tỷ của ngươi vào quý phủ."
Hả?
Nghe những lời này, tai Lư Vân như bị ù đi.
Thấy tỷ tỷ không có ý định bước ra ngoài, hắn quay đầu lại hỏi: "Tỷ, bọn họ nói là phụng sự thiếu gia nhà bọn họ đến, nghênh đón tỷ vào quý phủ."
Lời vừa dứt, Lư Oanh lập tức bước ra ngoài.
Nhìn thấy tỷ tỷ lại gần, Lư Vân kêu lên: "Tỷ à, bọn họ đúng một đám kỳ quái. Những người này mang rất nhiều thùng rương, còn muốn nghênh đón tỷ vào quý phủ bọn họ. Giống... giống như..." từ cuối cùng, hắn không thể thốt ra.
Rõ ràng bọn họ cố ý đến đón thϊếp thất vào phủ. Tuy so với nghi lễ đón thϊếp thất bình thường, việc làm này hơi tùy tiện đường đột, lại không có lời giải thích nào. Dĩ nhiên nhìn trọng lượng của mấy cái cái hòm này, so với việc đón thϊếp thất bình thường khác thì có vẻ nhiều hơn.
Trong lúc Lư Vân đang suy nghĩ này kia, tên quản sự mập đã vung tay lên. Lập tức, bốn gã người hầu to con đi tới, mở từng cái thùng rương ra.
Mở một thùng, bên trong lụa là gấm vóc, một rương thì châu báu chất kín, dưới trời chiều tản ra ánh sáng chói mắt.
Lần này, dù Lư Vân không tin cũng phải tin.
Cậu nhìn chằm chằm gã quản sự mập mạp kia, nhất thời không biết nên nói gì với ông ta.
Mà gã quản sự mập ấy chẳng hề đoái hoài đến Lư Oanh, trực tiếp nói chuyện với Lư Vân: "Ở chỗ này tổng cộng có tám cái rương có tơ lụa thượng đẳng, một hòm trang sức bạc, một hòm trang sức vàng, một hòm trang sức ngọc, có ba hòm chưa văn thư trúc giản, còn lại là hòm bảo thạch các loại khác nhau. Tất cả đều là sinh lễ của tỷ tỷ nhà ngươi hết đấy. Thiếu gia nhà lão có dặn, người thật sự bận rộn, không thể tự mình đến đón tỷ tỷ ngươi, mong tỷ tỷ ngươi đừng trách giận chi. Chờ khi đến phủ rồi, người sẽ cùng nàng uống vài ly rượu, coi như bồi thường tổn thất cho nàng". Hai ngày trước, thiếu gia nhà ông có đề cập đến chuyện lạ, hai ngày nay đúng thật bận rộn. Xế chiều, thiếu gia đang uống rượu, đột nhiên nghe người khác nhắc đến tiểu mỹ nhân này khác, nhất thời trong lòng khó nhịn, phất tay bảo kẻ quản sự như hắn đem theo mấy người hầu đi rước vị mỹ nhân đứng trước cổng hôm đó về phủ.
... Chuyện nghênh đón thϊếp thất lẽ ra phải do bà mai làm mới đúng, bất quá thiếu gia có lệnh khẩn trương thúc giục ông, quản sự mập mạp cảm thấy thiếu gia quyết đoán vô cùng, tất nhiên đã sớm tương tư cô nương này rồi, dưới tình huống này không thể chú ý đến những tiểu tiết lễ nghĩa đó, cho nên gã dẫn vài tên người hầu to con đến.
Nghe đến đó, nếu hai tỷ đệ này không biết điều, thì quả đúng là ngu hết biết.
Hai cặp mắt trắng đen rõ rệt ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi vài lần, rốt cuộc làm Lư Oanh vốn lạnh nhạt cũng không nhịn được muốn cười thật to. Trên thực tế nàng đang cười, rồi hỏi: "Không biết thiếu gia nhà lão tên họ là chi?"
Gì?
Lão quản sự sửng sốt, khẽ đảo mắt chán ghét nghĩ: hóa ra cũng chỉ là dạng lẳиɠ ɭơ, lão cười lạnh nói: "Thiếu gia nhà lão họ Trương, tên Phong, chẳng lẽ cô nương còn để ý đến thiếu gia nhà khác sao?" ngữ khí của lão cực kỳ thiếu thiện cảm.