Đột nhiên có người chắn trước mặt nàng, hai mắt A Hú sáng ngời, hắn tiến lên một bước, thân thể cao lớn của hắn che Lư Oanh, khẽ hỏi: "Sao nàng lại tới nơi này?"
Lư Oanh ngẩng đầu cũng khẽ đáp: "Là Trương Phong bắt cóc ta."
Vừa dứt lời sắc mặt A Hú chuyển biến. Lúc này Lư Oanh lại nói tiếp: "Là nửa canh giờ trước ta bị bắt đến đây, sau đó ta đánh ngất tỳ nữ canh chừng rồi mới đi được đến nơi này."
Lư Oanh nhìn thẳng về phía hắn, con ngươi trắng đen rõ rệt ấy mang theo vài phần thỉnh cầu, "Công tử có thể giúp ta thoát ra ngoài được không?"
Suy nghĩ lại, Lư Oanh trực tiếp hướng hắn cầu trợ giúp.
A Hú đang muốn mở miệng, thì tiếng của Trương Phong từ xa réo gọi, "Tiểu tử A Hú, ta đang gọi ngươi đó, ngươi đang ở nơi chốn nào rồi!" tiếng càng ngày càng gần. Sắc mặt A Hú đại biến, hắn khẽ nói: "Nàng qua bên kia trốn trước đi."
Thấy hắn chỉ về bên rừng cây. Lư Oanh khẽ ừ một tiếng, xoay người đi tới đó.
Người tính không bằng trời tính, nàng vừa mới cất bước đi, thì nghe thấy Trương Phong quát to vang lên, "Đứng lại!"
Tiếng quát này vừa đủ nghe vang xung quanh, trong khảng thời gian ngắn, mọi người đồng loạt dừng mọi tiếng ồn, quay đầu lại nhìn nơi phát sinh ra tiếng quát ấy.
Hôm nay quả thật là tính sai!
Lư Oanh cười khổ một cái, nàng chậm rãi đi tới một bên, tay phải từ trong tay áo lấy ra một chiếc lá trúc, mới vừa trên đường đi ra tiện tay hái xuống.
Sau đó Lư Oanh chậm rãi quay đầu lại.
Lư Oanh vừa quay đầu lại thì bắt gặp Trương Phong đang nổi giận đùng đùng sải ba bước thành hai bước cùng với A Hú đang mím môi ủ dột đứng bên cạnh nàng, đột nhiên Lư Oanh xoay người, mọi người dự tiệc thấy nàng đang thi lễ với họ, giọng nói cất lên, trong trẻo lạnh lùng nói: "Trương công tử hiểu lầm, tiểu nữ chỉ đã hướng mọi người biểu diễn, sao có thể lâm trận rồi lùi bước được?" "Nàng đang nói cái gì vậy?" Trương Phong nghe không hiểu nàng nói. Tay đã giơ ra nắm lấy tay Lư Oanh.
Lư Oanh chỉ cười nhạt, nàng không thèm để ý đến hành động nắm tay của Trương Phong, đem lá trúc ngậm trong miệng thổi.
Khúc hát nàng thổi chính là "Bạch Đầu Ngâm".
Âm thanh lá trúc trong trẻo mang chút ý triền miên. Ở nơi không gian rộng lớn này có tiếng thổi lá trúc vang lên, mọi người kinh ngạc đến cả Trương Phong cũng ngẩn ra dừng bước lại.
Ca khúc này chỉ duy nhất một người biết thổi lá trúc hợp tấu với đàn tranh vang danh cả Thành Đô, mặc kệ là là một đại gia tộc đi chăng nữa, cũng không tìm được người chân chính am hiểu thổi lá trúc, hiện tại đột nhiên nghe Lư Oanh thổi, tất cả mọi người ngây ngẩn cả.
Lư Oanh một bên đang biểu diễn khúc "Bạch Đầu Ngâm" một bên lướt qua A Hú, đi về phía đình nghỉ mát kia. Âm thanh lá trúc mát lạnh lại triền miên. Chậm rãi mà sâu lắng, không có bất kỳ nhạc cụ nào có thể so sánh được với lạnh lẽo và réo rắt. Tiếng của nócdường như ẩn chứa tang thương, tiếng lá trúc thường rất tầm thường, nhưng khi Lư Oanh thổi, do sự réo rắt lạnh lẽo này khiến cho nó độc nhất vô nhị, khiến cho tất cả mọi người cảm nhận được tâm tư người viết khúc hát đó, năm đó Trác Văn Quân sáng tác ra nó, nàng ấy đã tan nát cõi lòng đến cỡ nào, thê lương cùng với tự giễu cợt bản thân!
Là tiếng nhạc không thể thay thế!
Lư Oanh đi lướt qua Trương Phong.
Trương Phong lúc này đã hạ tay đang giơ lên, đôi mắt tỏa sáng, vẻ mặt giận dỗi vừa rồi đã tan biến thay vào đó là dương dương tự đắc. Trùng hợp thế này, bản thân vừa mới nạp thϊếp vào lại đưa nàng ấy ra mắt tất cả mọi người biểu diễn tài nghệ của mình, là một chuyện đáng kiêu ngạo biết chừng nào. Nghĩ thế xong chậm rãi đi đến bên Lư Oanh thưởng thức tiếng lá trúc. Chỉ chốc lát Lư Oanh đã đi tới đình kia.
Đứng ở giữa đình, nàng ngừng thổi, mắt chứa ý cười cúi đầu nhìn nhạc công nói: "Các hạ sao không tấu nhạc tiếp?"
Nhạc công đó ngẩng đầu nhìn nàng một cái rồi gật đầu, mười ngón tay đặt trên dây đàn tranh, sau đó tiếng nhạc du dương lưu loát phiêu đãng trong không khí.
Và đó là một khúc "Phượng Cầu Hoàng".
Lư Oanh đi tới một bên, nàng dựa vào lan can của đình, mí mắt khép hờ, miệng khẽ hát, "Lâm Cùng có vị tài nữ họ Trác tên Văn Quân, chân mày nàng như núi thẳm non xa, khuôn mặt đẹp rạng ngời tựa đóa phù dung, làn da mềm mại, tài trí hơn người... Thành Đô có người con trai tên Tư Mã Tương Như, trẻ tuổi thích đàn, ngẫu nhiên đến nhà Huyện lệnh, biết Văn Quân vừa góa chồng, lại mỹ mạo vô song, tài hoa hơn người, liền tấu khúc Phượng Cầu Hoàng để bày tỏ lòng mình" Giọng hát cất lên rất giống với tiếng thổi lá trúc, trong trẻo lành lạnh, uyển chuyển dịu dàng, lưu loát như gió xuân.
Dần dần tất cả mọi người trong hoa viên này đều hướng về phía đình này, sau đó kiếm một chỗ ngồi lẳng lặng nghe tiếng hát ấy.
Ngâm hát vài câu sau đó hòa cùng tiếng đàn tranh và tiếng lá trúc, chân chính mang đến cho mọi người một cảm giác mới mẻ lành lạnh, ưu nhã nhưng không tục tĩu, làm cho người ta đắm chìm trong giấc mộng ảo xinh đẹp, nhưng lại thanh tĩnh vô cùng, phải nói là từ sâu trong linh hồn cảm nhận được giấc mộng đó là không thực, nhưng lại đẹp đến mức muốn triền miên không thôi, cũng chỉ là hư vô!
Tiếng nhạc còn phiêu du, trong trẻo lạnh lùng vẫn ngâm nga trong gió, bất tri bất giác, có tiếng vài cô nương đang khẽ nức nở.
Mọi người nghe như si mê. Trong hoa viên này ngày càng nhiều người đến nghe.
Buổi hòa tấu ca khúc này đến bây giờ đã lưu truyền tại Thành Đô lâu rồi, nhưng mỗi lần trình diễn lại cho mỗi người cảm giác mới mẻ, chỉ có thể nói: thì ra âm nhạc cũng có thể dùng phương thức biểu đạt này để trình diễn.
Song mọi người sẽ nghĩ tới, nghe nói nguyên âm là dùng lá trúc mà thổi ra xen kẽ tiếng đàn tranh, chẳng qua là không ai biết rõ cái thời khắc đó là như thế nào?
Hiện tại mọi người đã hiểu.
Thì ra chỉ có thôn nữ kia mới có thể thổi ra tiếng lá trúc ấy, xứng với tiếng đàn tranh, làm người ta không cầm lòng mà nức nở.
Thì ra mấy trăm năm trước, vị tài nữ to gan lớn mật kia, vị mỹ nhân tuyệt đại vô song xem thường thế tục ấy, lại cũng có thể bi thương tuyệt vọng như vậy...
Dần dần khúc nhạc kết thúc. Xung quanh an tĩnh cùng im lặng, Lư Oanh tiêu sái lấy phiến lá trúc trên môi xuống, hướng mọi người phía trước thi lễ, giọng thanh thanh nói: "Hôm đó tiểu nữ cùng Văn công tử, Thượng thị A Đề, Tiêu thị A Yến cùng hợp tấu ca khúc này, sau này tiểu nữ vẫn đóng cửa không ra. Cũng không biết tiệc lần này vui mừng hát khúc ấy ở Thành Đô này. Nhất thời ngứa nghề, đã để cho chư vị chê cười rồi."
Nàng thẳng thắn bày tỏ, sở dĩ nàng ra đây biểu diễn, chỉ vì nhất thời ngứa nghề.
Nhưng thứ mà mọi người chú ý tới, không phải là điều đó.
Là ca khúc đã khuấy đảo cả Thành Đô này là do cô nương trước mắt này biểu diễn đầu tiên?
Bất tri bất giác mọi người đều nhìn Lư Oanh bằng con mắt khác hẳn. Biến hóa này không phải do Lư Oanh hát ca từ này. Mà là kỹ thuật diễn rất cao, dù có thì cũng chỉ ở phường ca múa mới có thể đạt đến trình độ đó. Điều khiến mọi người để ý, chính là ca từ được hát kia vốn đã được lưu hành trong nhân gian nhưng ít ai duy trì được vẻ đẹp của ca từ ấy. Trong khoảng thời gian ngắn. Xung quanh bắt đầu ồn ào lên.
Cho đến khi tiếng bàn luận ở trong này dần lan rộng ra, Lệ nương vội vàng chạy tới, bà cả kinh nhìn Lư Oanh, đảo mắt cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó bà bình tĩnh đi tới phía sau lưng của Trương Phong, lại gần sát hắn nhỏ giọng kể tội.
Lệ nương có tội cũng được, may mắn cũng được, Trương Phong cũng không để ý.
Chỉ là hắn vẫn còn đang nhìn chăm chú Lư Oanh.
Còn Lư Oanh lúc này thì đang từ bên này đi qua.
Dáng đi của nàng ưu nhã, thanh tú, dường như thân phận của nàng vốn dĩ là cao quý, ít nhất không kém hơn chút nào những người ở đây.
Phút chốc Lư Oanh lại gần Đào cô nương, nàng thi lễ xong, ngẩng đầu cười cười: "Mong muội thứ lỗi, vừa rồi là tỷ đã nói dối, tuy nhiên tỷ cùng Tiêu thị A Yến có giao tình tốt. tỷ không phải họ Tiêu mà là họ Lư. Lừa gạt muội là lỗi của tỷ mong muội chớ trách tỷ." Nói xong nàng quay người lại khẽ chào các cô nương đang bao quanh, thanh lãnh nói: "Kính xin chư vị đừng trách."
Đào cô nương là người phản ứng đầu tiên, nàng vội nói: "Muội không trách tỷ đâu."
Vừa dứt lời các cô nương quanh đây cũng kịp phản ứng, các nàng cùng thi lễ đáp lại.
Vào giờ phút này các cô nương thật sự không có trách cứ gì Lư Oanh. Mặc dù tin người nói dối mình cũng không phải chuyện tốt gì, có điều nghe Lư Oanh giải bày mọi việc, đối với các nàng rằng có một loại cảm giác thân thiết.
Bất quá đối với Lư Oanh mà nói, giải bày tạ lỗi với các cô nương, cũng không phải là trọng điểm.
Trọng điểm đó là nàng muốn nói cho tên Trương Phong nghe được câu kia 'ta cùng với Tiêu thị A Yến giao tình tốt' không chỉ có Tiêu thị A Yến, mà còn có đám người Thượng thị A Đề... Lư Oanh biết rõ những mối quan hệ này nhiều người giằng co muốn có được nó. Đã nói như thế thì rất nhạy cảm. Đó là thà rằng bỏ qua chứ không thể đụng chạm tới chỗ nhạy cảm đó.
Vì vậy sau khi nàng nói xong lời này, không thèm để ý tới Trương Phong, xoay người thản nhiên ra ngoài.
Chốc lát Lư Oanh đã đi ra khỏi hoa viên.
Mắt thấy nàng rời đi, mọi người cũng đã phản ứng được, thì đã có một quản sự vội vã chạy theo.
Trương Phong và cả A Hú nhìn chằm chằm nàng, bọn họ nhìn Lư Oanh mỉm cười cùng tên quản sự kia nói qua lại hai câu rồi rời đi lần nữa. Bọn họ thấy Lệ nương đuổi theo tiếp, vẫn là nói nhỏ mấy câu, thân ảnh Lư Oanh lần nữa biến mất trước mắt bọn hắn.
Lệ nương đã quay trở lại, bà cười rất miễn cưỡng, hành lễ với Trương Phong xong, Lệ nương nơi: "Thiếu gia Lư cô nương nói nhà nàng có việc gấp, không thể ở lại lâu." Một trận than thở cùng tiếng hỏi bốn bề vang lên.
Lư Oanh đi ra khỏi Trương phủ.
Còn nữa nàng được tổng quản sự Trương phủ cung kính, khách khí tiễn nàng ra khỏi phủ.
Lúc tiễn ra cửa không lâu, một quản sự khác cùng Lệ nương chạy tới, đem theo sáu cái rương chứa đầy châu báu gấm vóc cùng hàng loạt đồ có giá trị.
Đây là theo lễ.
Làm bộ kinh sợ thi lễ với Lư Oanh.
Để tỏ lòng mình đã không quan tâm tới, Lư Oanh trao trả ngọc bội của Trương Phong cho bọn họ.
Lư Oanh nàng biết nhưng chỉ có thể đợi. Đợi bọn họ điều tra tường tận mối quan hệ nàng với A Đề cùng với cả đám người Tiêu Yến, rồi sẽ có màn đưa lễ vật tạ tội.
Đêm tối Lư Vân trở về.
Sau khi nghe tỷ tỷ kể chuyện tình của ngày hôm nay cho cậu biết, hù Lư Vân cả người đổ mồ hôi lạnh ra.
Cậu cau mày lo lắng một lúc lâu, lại hỏi: "Tỷ, tỷ xướng hát như thế, đám người đó có xem thường tỷ không vậy?" Ở trước công chúng, xuất đầu lộ diện xướng ca, bình thường cũng chuyện vui vẻ.
Tuy cũng có vài tiểu thư quan lại quý tộc thỉnh thoảng cũng hay biểu diễn trước mặt người khác, nhưng cấp bậc bọn họ khác, cho dù họ làm chuyện gì cũng không bị xem thường.
Nghe đệ đệ hỏi, Lư Oanh nàng cũng không để ý: "Bọn họ biết tỷ cùng với đám người A Đề có giao tình tốt, thì không nhìn tỷ bằng ánh mắt hèn mọn" chợt nàng thản nhiên nói: "Dù sao tỷ cũng không quan tâm. Người đời muốn khen tỷ hay hủy hoại tỷ đi chăng nữa cũng vậy thôi, không có gì hay làm tỷ tỷ để ý."
Thật ra là có điềm lành trong cái xui xẻo.
Lần đầu tiên nghe được những từ khác người của tỷ tỷ, Lư Vân ngây ngẩn người ra. Cậu lẳng lặng nhìn tỷ tỷ, chợt nước mắt đã rơi xuống.
Lư Vân mím môi khàn giọng nói: "Tỷ tỷ... đệ..." Cậu không biết nói gì cho tốt đây. Cậu nghĩ nếu không phải do vụ thoái hôn kia, nếu không phải do cậu quá yếu đuối thì tỷ tỷ cũng không chịu ủy khuất nhiều như vậy, hôm nay tỷ ấy bị bắt đi, xém tý nữa bị hủy đi trinh tiết, và không thể nào lập gia đình với một người khác được nữa.
Lư Oanh nhìn đệ đệ nước mắt rơi đầy, chỉ cười cười cũng không có an ủi đệ ấy.