Lư Vân nhìn gương mặt thanh lệ dưới ánh trăng, vóc dáng động lòng người của tỷ tỷ mình, nghĩ đến cảnh tỷ tỷ sẽ cô đơn như thế cả đời, càng nghĩ càng đau lòng.
Cậu cúi xuống, đem đầu chôn ở hai đầu gối.
Mặc dù Lư Oanh thấy không lấy phu quân thì có gì không tốt, nhưng nhìn Lư Vân bây giờ vẫn đau lòng, không nhịn được an ủi: "A Vân suy nghĩ nhiều rồi, tỷ tỷ không gả, thì tỷ tỷ cũng sẽ không cô đơn. Tỷ vẫn còn một đứa nhỏ là đệ đệ này mà?"
Cái đầu nhỏ chôn giữa hai chân khẽ gật.
Lư Oanh cũng biết, thật ra chuyện Lư Vân để ý đó là bản thân mình bị người ta bắt đi làm cho sợ hãi. Lập tức nàng khuyên vài câu, sau đó hai tỷ đệ lên giường đi ngủ.
Ngày thứ hai, sau khi tiễn Lư Vân đi học, Lư Oanh mặc y phục cũ của đệ đệ ra khỏi nhà. Lư Oanh nghĩ nếu mặc y phục nữ nhân, mặc dù không nhất thiết sẽ có chuyện gì, nhưng một kẻ không nơi nương tựa như nàng, chỉ có đệ đệ gắn bó với nhau, vì vậy rất dễ xảy ra chuyện. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định sau này có lẻ loi cũng không có sao, cố gắng hết mức để cho những người lân cận xem mình và Lư Vân thành hai huynh đệ có lẽ sẽ ổn thỏa chút ít.
Thành Đô rất lớn, cửa hàng san sát, phồn hoa vô cùng. Lư Oanh lấy gấm vóc của Trương phủ đem đến cửa hàng bán quần áo, đổi cho mình với Lư Vân ba bộ quần áo mùa hạ, thu, đông, còn những trang sức đeo tay này nọ của Trương phủ thì quy ra thành tiền hết.
Trong người có tiền, việc gì cũng không lo lắng. Lư Oanh vừa đi vừa suy nghĩ: Sau này phải tìm con đường phát tài.
...
Lư Oanh đi đến một nơi đặc biệt. Ở giữa ngã tư đường này, đại đa số phòng ốc đều kiến dựng thành lầu các, dùng không ít nước sơn đỏ. Xem ra đây cũng là một con phố hoa nổi tiếng.
Lư Oanh tò mò nhìn, thấy ngã tư đường người người đông đúc đi lại như dòng thủy triều, nàng hòa mình vào dòng chảy đó.
Từng căn lầu các, thỉnh thoảng vài căn truyền ra tiếng đàn. Nơi này tràn ngập tiếng ca hát tình ái. Đối lập với những con phố thường dân khác, làm cho người ta thấy một loại xa hoa lạ thường.
Thỉnh thoảng có thể thấy một đám thanh niên mặc trang phục tinh xảo đi từ trong lầu các ra. Lư Oanh đi lướt ngang qua đám người họ, nghe họ đàm tiếu.
"Nghe nói người hát ca khúc do Trác Văn Quân sáng tác đã lộ diện."
Người nói chuyện là một thanh niên trắng trẻo, giọng của hắn nghe rất êm tai, chỉ là cử chỉ hành ngôn lộ ra vẻ âm hiểm.
Một người khác trả lời: "Ca khúc do Trác Văn Quân sáng tác vừa ra, khắp các phường nhạc ở Thành Đô này cũng thay đổi phong trào. Ta còn nghe nói có người trả giá cực cao để tìm kiếm người hát ca khúc ấy. Nếu người đó xuất hiện thì tất cả người quản lý phường ca hát đều xem là khách quý cả." "Khách quý hả? Huynh đài này, có người nào muốn làm khách quý của các phường ca hát đó chứ?"
"Huynh nói sai rồi, ta còn nghe được người hát ca khúc đó chỉ là một người bình thường. Kể từ khi đương kim thánh thượng lên ngôi, các con cháu thế gia đều kiếm tiền một cách công khai. Người này thông qua con đường kia kiếm tiền có gì là khó hiểu?"
Nghe mấy người họ đàm luận, Lư Oanh cúi đầu xuống.
Từ hôm qua ở Trương phủ, nàng biết mình đã đưa một phong trào mới đến Thành Đô, nhưng nàng không nghĩ tới, thì ra một thôn cô như nàng, ở nơi này còn chút địa vị!
Đáng tiếc nàng không phải là nam tử hán. Nếu là nam nhân... nàng có thể dựa vào điểm này mà phát triển hết thảy, cùng lắm thì mang danh tiếng phong lưu thôi.
Thật là đáng tiếc.
Lúc này, Lư Oanh đi cũng đã mệt. Nàng quay người đi về phía nhà mình. Đi tới trong chợ, thuận tay mua chút ít đồ dùng trong nhà cùng với ít đồ ăn tối nay. Lư Oanh tiếp tục đi về phía trước.
Vừa mới đến trước nhà, từ trong ngõ đi đường tắt đột nhiên có tiếng kêu kinh hỉ truyền đến, "A Oanh! Có phải A Oanh không?"
Lư Oanh quay đầu lại.
Nàng nhìn người ngồi trong xe ngựa đang vẫy tay – Tiêu Yến và Thượng Đề.
Thượng Đề nhìn thấy Lư Oanh dĩ nhiên là vui vẻ, càng không ngừng vẫy tay với oai oái kêu: "A Oanh à, thế mà ngươi dám nói dễ tìm hả!"
Không nghĩ tới chính mình mới hôm qua làm lộ hành tung, thì hôm nay các nàng ấy liền tìm tới.
Lư Oanh trong lòng cảm động không thôi, nàng cất bước tiến tới, nhìn vào hai cặp mắt trong suốt, cười nói: "Sau khi ta mua được căn nhà, thì đã đến phủ hai người đưa bái thϊếp rồi mà."
Lời vừa dứt, Tiêu Yến liền oán giận nói: "Tất nhiên lũ tiểu nhân kia giấu mất tiêu." Nàng nhìn Lư Oanh so sánh lúc trước thân càng thêm thân, vui mừng nhìn Lư Oanh hỏi: "Hì hì, A Oanh à, ngày hôm qua ngươi ở Trương phủ nói ngươi họ Tiêu à nha." Nàng vẫn chưa nói hết, Thượng Đề đã mất hứng nói: "Gì chứ, A Oanh, ngươi cũng thiệt là. Sao ngươi không nói ngươi họ Thượng?"
Ở các gia tộc lớn, mạo danh tên họ gia tộc rõ ràng là hành động bất kính. Nhưng hiện tại cả hai người này lại cao hứng, còn Tiêu Yến lại cười đắc ý với Thượng Đề.
Lư Oanh nở nụ cười dịu dàng, trong lòng ấm áp.
Không trách được trên sách luôn là nói, bạn cùng chung hoạn nạn mới là bạn tốt, nàng đối với hai cô gái này không có nịnh hót lấy lòng, mà các nàng luôn thân tình với mình, kết thành bằng hữu.
Mỉm cười một hồi, Lư Oanh nói: "Không phải rất thuận miệng sao?" Sở dĩ giả danh họ Tiêu là đều có lý do của nó, nếu không có ngọn lửa nàng phóng hỏa lúc đó, tánh mạng của Tiêu Yến khó mà giữ được, người hầu đến từ Tiêu phủ định hãm hại trưởng nữ của gia tộc lớn. Có điều thế gian này không có tường nào cản được gió lùa, ở một góc độ nào đó, nàng cứu trưởng nữ của Tiêu thị bọn họ, cho nên Lư Oanh nàng biết rõ, dù chính mình giả danh họ Tiêu mà lan truyền khắp nơi đi nữa, thì trên dưới Tiêu thị bọn họ cũng không trách tội được nàng. Thượng Đề mất hứng nói: "Họ Thượng cũng nói thuận miệng chứ bộ."
Nói xong nàng kéo Lư Oanh lên xe ngựa, Tiêu Yến tò mò cầm lấy cái giỏ của Lư Oanh, cúi đầu nhìn vào, oán giận nói: "Cái này thật dơ quá đi, A Oanh à, ta cho một người hầu tới nhà ngươi có được không? Như vậy sẽ có người thay ngươi đi làm những chuyện trong nhà." Miệng thì oán trách nhưng nàng ta lại thoải mái đem giỏ ấy bỏ đằng sau xe đặt ở góc sạch sẽ, thản nhiên làm dơ xe ngựa xinh đẹp nhà nàng.
Lư Oanh cười cười: "Không cần đâu, ta sẽ tự kiếm tiền mua người hầu."
"Ngươi thiệt là."
"Ngươi là một cô nương, nghĩ tới việc kiếm tiền để làm chi?"
Hai người đồng thời lên tiếng trách Lư Oanh.
Lư Oanh cũng không để ý, nàng lựa một bên trống trong xe mà ngồi xuống, tay chỉ về hướng bên trái, "Đi hướng bên kia đi, nhà của ta ở trong đó." Tiêu Yến vội vàng phân phó ngự phu một tiếng.
Xe ngựa chạy không nhanh không chậm, A Đề ngồi một bên nói: "A Oanh à, chúng ta nhớ ngươi quá." Nàng liệt kê sơ sơ mọi chuyện sau khi chia tay Lư Oanh: "Sau chuyện ám sát ấy, chúng ta liền đến Tiêu phủ tìm kế mẫu kia. A Oanh ngươi nhất định chưa nhìn thấy bà ta đâu, lời nói không chút kẽ hở nào, tìm lý do đủ đường khiến bản thân không liên lụy, đến cuối cùng, bà ta đổ lỗi thành A Yến cùng với đệ đệ nàng ấy. Thật mắc cười, chả lẽ A Yến phái người ám sát mình sao?"
Lư Oanh cảm thấy hứng thú hỏi: "Sao lại thế? Chẳng lẽ bỏ qua vậy cho người đàn bà đó?"
Thượng Đề chép miệng nói: "Ừa, hiện tại đã lật mặt đến như thế rồi. Có vài người trong tộc không tin A Yến làm chuyện kia. Cũng không đề cập đến nô tài ngu xuẩn đó luôn, chỉ cần ta cùng đám người Văn Khánh nhận định A Yến trong sạch là được. Tuy nhiên bấy giờ cha của A Yến có chút đau khổ, cũng nhàn rỗi ở nhà. Việc làm ăn của A Yến cũng bị ngưng lại để cúng thất tuần." Lư Oanh quay đầu nhìn Tiêu Yến. Nhìn gần như vậy thấy nàng ấy lộ ra vẻ tiều tụy. Xem ra ngọn sóng gió này đối với nàng ấy là một đả kích lớn.
Thấy Lư Oanh nhìn về phía mình, Tiêu Yến mím môi cười: "Đúng vậy, khi đó ta cùng với A Đề luôn nhắc tới ngươi. Nếu ngươi ở đó, nói không chừng đã vạch mặt được bà ta rồi."
Xem ra bất tri bất giác, trước mặt các nàng Lư Oanh đã tạo ra uy tín.
Lư Oanh khẽ cười, trong bụng thầm nghĩ: các gia tộc lớn cuộc sống người người luôn lục đục với nhau, trong đó có lẽ có vô số người, so với ta mạnh mẽ hơn nhiều, mà hai nàng lại nâng mình cao lên.
Nói chuyện một hồi cũng đã tới nhà. Lư Oanh nhảy xuống xe ngựa, mở cửa ra, nghênh đón hai người kia vào.
Thượng Đề vừa chạy vào, liền oai oái kêu: "A Oanh à, căn này quá nhỏ so với căn nhà ở Hán Dương ngươi từng ở còn nhỏ hơn nữa." Lư Oanh rảnh rỗi đến gần trả lời: "Đợi sau này ta có nhiều tiền rồi, sẽ mua một gian nhà tốt hơn."
Tiêu Yến ở một bên nói: "A Oanh à, ngươi có ân cứu mạng với chúng ta. Nếu vậy thì để ta cùng A Đề giúp ngươi kiếm một căn nhà?"
Lư Oanh mỉm cười nói: "Ta tự kiếm được mà."
Hai nàng đã sớm đoán được Lư Oanh sẽ nói như vậy nhất thời có chút ủ rũ.
Lư Oanh gặp bộ dạng hơi thất vọng của hai người, buồn cười nói thầm: Nợ ân tình khó trả nhất, tốt nhất không cần hai người dùng tiền để đánh mất tình cảm. Nàng biết ở trong lòng hai người họ, nếu cho mình một phòng ốc cũng sẽ không cho rằng còn nợ nần gì Lư Oanh. Nhưng sự đền bù ấy có thể sẽ bị nhân vật lớn ở sau lưng hai người họ nghĩ như vậy.
Ba cô gái trò chuyện cười đùa một hồi, thì Lư Oanh đã nấu xong nước. Nàng đem cái giường cũ ra sân, nắng xuân rực rỡ, gió xuân xen giữa tiếng nói cười. Hàn huyên một hồi, đột nhiên Tiêu Yến nói: "Thật là buồn cười làm sao, tối hôm qua A Oanh ngươi ở tại nhà họ Trương kia biểu diễn, truyền đến tai bọn ta xong, kế mẫu của ta liền nhanh miệng nói, A Oanh là người thông minh, đã từng cứu A Yến này, vả lại nói ngươi đã dùng họ Tiêu của ta, âu cũng là duyên số, không bằng đón ngươi về làm nghĩa nữ của nhà ta?"
Tiêu Yến vừa nói xong, Lư Oanh liền ngẩng đầu lên hỏi: "Người nhà của ngươi nói thế nào?"
Tiêu Yến nói: "Tổ mẫu thương ta lắm, bà có nghe ta kể về câu chuyện của người, rất thích ngươi, nhưng có mấy bà cô nhà ta thì không thích." Tổ mẫu cũng không có nói gì, chỉ có một bà cô nói thẳng, Lư thị kia đã hơn mười lăm mười sáu tuổi rồi mà vẫn chưa có hôn ước gì, trên đường đi lại cải trang thành nam nhân, rõ ràng tùy hứng làm bậy, người như vậy, có chỗ nào đáng để kết bạn. Nói tới đây Tiêu Yến vội vàng an ủi Lư Oanh: "A Oanh, ngươi đừng để ý nha, bọn họ chỉ không biết ngươi có nhiều cái tốt thôi."
Lư Oanh lắc đầu, "Ta không để ý." Xem ra đám người Tiêu Yến không có đem chuyện nàng cùng quý nhân dây dưa nói cho trưởng bối biết. Nếu bọn họ biết chuyện, nhất định sẽ hớn hở kéo mình về làm nghĩa nữ.
Đang suy nghĩ thì Thượng Đề kêu lên: "A đúng rồi A Oanh, ở chỗ này thật không thú vị, chi bằng ngươi đến nhà ta làm khách. Mẫu thân của ta có nghe qua ta nói... còn rất yêu thích ngươi nữa."
Lư Oanh vẫn không trả lời, đến khi ngoài cửa có tiếng gõ.
Lư Oanh nhíu mày, nàng đi lại gần hỏi: "Là ai?"
Chỉ chốc lát, ngoài cửa có tiếng trầm thấp của một thanh niên, "Lư Oanh, chủ nhân muốn gặp ngươi."