Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 110: Suy nghĩ của quý nhân



Chương 110: Suy nghĩ của quý nhân ღ

Edit: minara

Beta: Pey, hanhmyu

Một người mặc áo xanh đứng ở ngoài cửa, hắn liếc nhìn Thượng Đề và Tiêu Yến, lại chuyển sang phía Lư Oanh nói: "Chủ nhân muốn gặp ngươi, nên đi thôi."

Lư Oanh gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đợi chút, để ta thay y phục." Dứt lời, nàng đi vào trong phòng.

Thấy nàng đi đến, Thượng Đề và Tiêu Yến đồng thời đứng lên. Các nàng mở to mắt nhìn Lư Oanh, nhất thời không biết nên nói gì.

Từ trên đường đi, khi mà Lư Oanh cúi đầu tuân theo người nọ, các nàng đã cảm thấy hai người này có gì đó rất kỳ quái. Trong lòng của thiếu nữ không phải không muốn hiểu rõ cuộc sống của bạn tốt, nhưng không muốn vì mối quan hệ không giải thích được mà chịu ảnh hưởng, cho nên bọn họ không hẹn mà cùng lựa chọn trầm mặc. Dù sao, nếu Lư Oanh quả thật có quan hệ với quý nhân kia, sớm muộn cũng sẽ lộ ra. Nếu như không có quan hệ, chỉ cần không có lời đồn đãi truyền ra, nàng vẫn có thể ở Thành Đô tìm được lang quân như ý.
Lư Oanh nhìn hai nàng, mỉm cười nói: "A Đề, A Yến, ta đi trước."

Hai nàng kịp thời phản ứng lại, "Được, ngươi đi đi."

"Chúng ta cũng đi thôi."

Sau khi đổi qua nam bào màu ngân bạch, Lư Oanh lên xe ngựa. Lúc này, A Đề và Tiêu Yến cũng đã rời đi.

Người mặc áo xanh giục ngựa đi bên cạnh Lư Oanh đột nhiên hỏi: "Chủ nhân thích A Oanh mặc y phục màu hồng nhất, sao ngươi lại mặc màu bạc?" Y phục này tốt thì tốt nhưng lại làm nổi bật sự lạnh nhạt của Lư Oanh.

Đôi mắt Lư Oanh hơi hạ xuống, nhàn nhạt trả lời: "Ta nghĩ ta cần nói cho chủ nhân, ta là một người lãnh tình lại nghiêm chỉnh." Lời này vừa ra, khóe môi người áo xanh hơi co rút.

Đi một lúc, Lư Oanh ngạc nhiên nói: "Không phải là quay về phủ đệ sao?"

"Chủ nhân không ở đó."

Suy nghĩ một chút, Lư Oanh hỏi: "Thế các hạ có biết chủ nhân cho gọi ta vì chuyện gì không?"
Người áo xanh đáp, "Suy nghĩ của chủ nhân không phải là điều ta có thể phỏng đoán."

Đi một hồi, xe ngựa tới bên ngoài một thôn trang nhỏ tinh xảo. Lái vào thôn trang nhỏ này hơn năm mươi mẫu, từ xa xa Lư Oanh nhìn thấy người nọ đang đứng ở bên hồ nước, câu cá mà lại như không câu.

Xuống xe ngựa, Lư Oanh cũng không cần người áo xanh dẫn đường, chậm rãi đi tới.

Đi đến phía sau hắn, người nọ vẫn chơi rất cao hứng. Lư Oanh nhìn xuống, không thấy có cái gì đựng cá , liền gọi một tên hộ vệ nói: "Cầm một cái thùng đựng cá đến."

"Vâng."

Chỉ chốc lát, một cái thùng đựng cá đưa tới phía sau Lư Oanh. Vừa lúc này, người nọ câu lên một con cá, hắn đang muốn thả lại hồ nước một lần nữa thì đuôi cá bị một cái tay nhỏ bắt lấy.

Là Lư Oanh.

Nàng rất tự nhiên mà lấy cá từ trong tay hắn, sau đó ném vào trong thùng cá. Quay đầu lại thì gặp người nọ đang lười biếng nhìn mình chằm chằm, liền cong môi nói: "Ăn thịt mặc dù thấp hèn nhưng lại rất đắt, con cá này chủ nhân nếu không cần, không ngại cho ta đem về nhà thêm bữa ăn."
Nàng vừa dứt lời, người nọ thở dài một tiếng, nói: "A Oanh, sao nàng không sợ ta?"

Xem ra vấn đề này thực sự làm hắn nghi hoặc rất lâu rồi.

Đúng là hắn đã nghi hoặc quá lâu. Chính vì cô gái này không sợ hãi, tự tại thong dong, làm cho hắn mấy lần muốn đem nàng bắt đến bên cạnh, nhưng lại sợ mất phần dã tính này của nàng nên lại buông tay.

Lư Oanh ngẩng đầu nhìn về phía hắn, dưới ánh mặt trời, con ngươi hơi có màu hổ phách của người này ửng sáng, phối hợp với đôi mắt hẹp dài, đẹp đến độ câu hồn đoạt phách.

Thân là một nam nhân đẹp đến như vậy, quả thực là quá đẹp.

Đón nhận ánh mắt của hắn, Lư Oanh đột nhiên nói: "Chủ nhân, hôm qua ta gặp nạn."

Nàng nghĩ, hắn hẳn là muốn nghe nàng tự động kể khổ.

Quả nhiên, lông mày người này cau lại, hắn bất đắc dĩ nhìn Lư Oanh, chầm chậm nói: "Lời này do ta tự mình hỏi ra, có thể an ủi lòng A Oanh."
Quả nhiên hắn là có ý này.

Lư Oanh nhịn không được liếc mắt.

Người nọ lại thở dài, tiếp tục lười biếng nói: "Kể cả động tác này, cũng nên là ta làm."

Giọng điệu này, là thật thất vọng, thật bất đắc dĩ, thật thở dài.

... Lư Oanh ơi là Lư Oanh, ngươi làm sao có thể đoạt trước tiên cơ, cướp đi động tác của hắn chứ?

Lư Oanh vẫn dùng đôi mắt đen nhánh nhìn hắn, sau khi âm thanh của hắn hạ xuống, Lư Oanh lạnh nhạt nói: "Chủ nhân, nếu A Oanh trở thành thê tử của người, có phải là sẽ không quá lao lực vì chủ nhân không?"

Người nọ lại thở dài, hắn ôn nhu hỏi: "Thì ra là A Oanh vì ta mà quá lao lực... Chuyện khi nào, sao ta không nhớ rõ?"

Mặt Lư Oanh không chút thay đổi, lạnh lùng nói: "Chủ nhân người đã già, trí nhớ không tốt rất là bình thường."

"..."

Vài tiếng ho khan từ hộ vệ canh giữ ở bốn phía truyền đến.
Lúc này, Lư Oanh nhìn người nọ tiếp tục nói: "Chủ nhân, A Oanh suy đi nghĩ lại, cảm thấy Thành Đô thật là đầm rồng hang hổ. A Oanh mới đến thành được bao lâu đã bị đăng đồ tử nhìn trúng, trực tiếp bắt về. Chuyện này thật sự không thể phát sinh lần thứ hai. Cho nên, kể từ hôm nay A Oanh chính thức dùng thân phận Lư thị A Văn xuất nhập."

Nàng nhìn người nọ, lẳng lặng hỏi: "Chủ nhân, người nói biện pháp này ổn hay không? A Oanh có phải rất thông minh hay không?"

Người nọ chỉ chằm chằm nhìn nàng.

Lư Oanh giống như chỉ là nói cho hắn biết một tiếng, lập tức, nàng liền quay đầu, hướng về phía chúng hộ vệ nhàn nhạt phân phó nói: "Hộ vệ đại ca về sau gặp ta, xin hãy gọi ta một tiếng "công tử", hoặc gọi ta là Lư Văn."

Lại một lần nữa đổi khách thành chủ tuyên bố xong, Lư Oanh nhàn nhã quay đầu nhìn về phía quý nhân, cong môi, rất lễ độ hỏi thăm: "Chủ nhân nghĩ như thế nào?"
"..."

Một lúc lâu sau, quý nhân mới chậm chạp để cần câu cá xuống. Hắn nhìn Lư Oanh ngoắc tay, "Lại đây."

Lư Oanh rất biết nghe lời.

"Gần thêm một chút."

Lư Oanh lại đi đến một chút.

"Dạ?"

Chống lại mắt phượng đang híp lại của quý nhân, Lư Oanh mặt lạnh giải thích: "A Văn trước người chỉ còn có một bước, tiến lên nữa, sợ sẽ đá phải chủ nhân. A Văn còn không sửa sang y phục gọn gàng, chủ nhân thân kiều nhục quý, dễ ngộ thương."

Có thể ra vẻ đạo mạo như vậy cự tuyệt, cũng là bản lãnh khó có được.

Quý nhân có chút buồn cười, hắn nhìn chằm chằm Lư Oanh, đột nhiên, khẽ nghiêng người về phía trước, khiến cho hô hấp của mình phả vào mặt Lư Oanh.

... Mới có cách không lâu mà cô gái này không còn biết xấu hổ nữa. Rõ ràng lần trước không phải như thế.

Thầm than một tiếng, hắn nhấc tay phải lên, rất phong độ mạnh mẽ ôm nàng vào trong ngực.
Đem đầu Lư Oanh đặt tại ngực mình, quý nhân mỉm cười hỏi: "Xin hỏi A Oanh, quan hệ của chúng ta bây giờ là như thế nào?"

Khuôn mặt của Lư Oanh buồn bực ở trong lòng hắn, giọng nói vẫn thanh lãnh hờ hững như cũ, "Quan hệ ép buộc."

"..."

Lời này nói ra cũng không khách khí.

Quý nhân cúi đầu, tay phải của hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Lư Oanh, thấy nàng ở trong ngực mình, dưới sự vuốt ve của mình vẫn không kinh không sợ, dung mạo không thay đổi, không khỏi thở dài nói: "Da mặt A Oanh trở nên dày, ngay cả vẻ ngượng ngùng đều không nhìn thấy được."

Lư Oanh nhàn nhạt trả lời: "Người thông minh không thể phạm sai lần thứ hai ở cùng một việc."

Nữ nhân ở trước mặt nam nhân của mình lộ ra vẻ ngượng ngùng là phạm sai lầm sao?

Quý nhân cúi đầu vô lực nhìn nàng.

Một hồi lâu, hắn đột nhiên bật cười. Cứ ôm Lư Oanh như vậy, hắn buồn bực nở nụ cười một lúc lâu, sau đó cúi đầu đem mặt đặt trên tóc nàng, giọng nói từ tính mà trầm thấp hỏi: "A Oanh ở trước mặt ta, luôn muốn dùng phương pháp khích tướng. A Oanh à, nàng mong muốn ta có thể nói ra lời hứa không đụng chạm đến nàng như vậy sao?"
Tâm sự của Lư Oanh bị nói trúng, nàng cũng không có thẹn quá thành giận, mà là nhàn nhạt, lãnh tình nhìn hắn.

... Chính là như vậy, luôn là như vậy, cô gái nhỏ này nắm đúng tâm tư không muốn ép buộc của mình, vắt hết óc muốn thoát ra. Chẳng những mỗi lần không kích động mình, trái lại làm mình tâm tình thật tốt.

Quý nhân ôm Lư Oanh hai mắt híp híp lại, hắn chậm rãi buông tay, thả nàng.

Tiện tay giật xuống một khối ngọc bội, hắn đưa cho Lư Oanh, cười nói: "Cầm cái này. Sau này đụng tới người không biết thức thời, ngươi lấy ra là được."

Lư Oanh đem ngọc bội kia giơ lên, quay về phía ánh mặt trời xem xét.

Thấy nàng nhìn thật cẩn thận, quý nhân đột nhiên hỏi: "Khối ngọc bội nát kia, nàng có mang đến Thành Đô không?"

Khoan hãy nói, hắn không nhắc tới, Lư Oanh cũng quên luôn. Nàng vẫn sợ ngọc bội kia bể thành vụn quá, ngay cả ghép lại cũng ghép lại không nổi. Gần như là vừa đến Thành Đô, liền đem ngọc bội kia cùng hộp gỗ đem chôn ở một góc.
Lúc Lư Oanh suy nghĩ, quý nhân liếc nàng một cái, cũng không truy vấn.

Hắn thu hồi cần câu, đứng lên đi dọc theo bên bờ hồ.

...

Lư Oanh lần này ngây người một lúc mới cầm theo thùng gỗ cáo từ rời đi. Đưa mắt nhìn bóng lưng của nàng, quý nhân thở dài nói: "Thực sự là có phần già rồi..."

Thấy hắn như vậy, một người áo xanh đi lên cúi đầu nói: "Suy nghĩ của Lư cô nương không giống người thường, chủ nhân không cần để ý."

"Ta không có để ý." Quý nhân khép hờ hai mắt khẽ cười nói: "Ta chẳng qua là cảm thấy thật thú vị." Lúc nói lời này, một mâu quang ôn nhu đa tình lóe lên rồi biến mất.

Chúng hộ vệ đồng thời rùng mình một cái, cúi đầu không lên tiếng.

Ra thôn trang Lư Oanh đi rất nhanh.

Không biết tại sao, nàng cảm thấy lần này cùng những lần trước không giống nhau. Lần này, sau khi ra cửa, nàng không phải là thở dài một hơi, cũng không phải cảm giác mình lại qua một cửa, mà là cảm thấy ngực căng thẳng. Tựa hồ, có cái gì đó không đúng. Hơn nữa, đây tuyệt đối không phải là điều nàng mong đợi.
Mi mắt nhíu lại, Lư Oanh càng đi càng nhanh.

Vừa đi tới một đường tắt, đúng lúc đó, phía sau truyền đến một hồi rêи ɾỉ, kèm theo rêи ɾỉ, còn có một nam tử nhịn đau lên tiếng cầu cứu, "Cầu, van cầu ngươi... Cứu tôi với."

Lư Oanh dừng lại.

Theo ánh sáng từ trước sau truyền tới, có thể thấy chỗ tối ở góc tường có một thân ảnh máu me đầm đìa đang co rụt lại. Đó là một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi, bộ dạng trắng trẻo dễ làm cho người khác sinh ra thiện cảm.

Thế nhưng, trên người của hắn, không chỉ có chảy máu đầm đìa, còn có thể thấy rõ ràng vết đao...

Thiếu niên này bị cừu địch truy sát sao!

Cảm giác được có người đi qua, thiếu niên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hồng như con thỏ nhỏ, nước mắt tràn đầy, cúi đầu cầu xin: "Cầu ngươi, mau cứu ta!"
Hắn đưa tay về phía Lư Oanh.

Lư Oanh không tiến lên.

Nàng mấp máy môi, nhìn chằm chằm thiếu niên này một lúc, chẳng những không dừng lại, mà ngược lại bước chân nhanh hơn. Theo bóng nàng càng đi càng nhanh, tiếng cầu cứu của thiếu niên phía sau dần dần chuyển thành tuyệt vọng nức nở.

Chỉ chốc lát, Lư Oanh đi tới ngã tư đường. Nàng trực tiếp đi về phía mấy người buôn bán có thân thể khoẻ mạnh. Từ trong người lấy ra hai mươi đồng tiền, Lư Oanh chỉ ngón tay vào ngõ hẻm, nói: "Ở trong đó có người bị thương, các ngươi đem hắn ra. Đây là một nửa tiền, chờ đến y quán sẽ cho các ngươi thêm một nửa kia."

Đưa tiền xong, nàng liền đi đến y quán cách đó không xa. Sau đó, mấy người buôn bán nhỏ vội vã chạy vào trong ngõ hẻm.

Trong chốc lát, bọn họ mang thiếu niên máu chảy đầm đìa đi ra. Lư Oanh đang đứng ở ngoài y quán, thấy bọn họ đi tới, nàng mở miệng nói: "Đại phu, ta sẽ trả tiền. Hai mươi đồng tiền này là của các ngươi."
Không nói thêm một lời, nàng cất bước đi. Đưa mắt nhìn bóng lưng của nàng, thiếu niên kia thở ra một hơi, thì thào nói: "Đa tạ, đa tạ..."

Lư Oanh không để ý đến, càng đi càng nhanh. Chỉ là, cái thùng gỗ kia nàng lại để quên ở trong tiệm thuốc.

ღ Chương 111: Lại có thu hoạch ღ