Lúc Lư Oanh chạy tới nhà, nàng liếc mắt một cái liền phát hiện, trước ngõ hẻm rẽ vào nhà nàng có hai người hầu đang ngó tới ngó lui. Thấy nàng, cả hai liền tỏ vẻ mừng rỡ. Bọn họ tiến lên thi lễ với nàng. Một tên nói, "Lư cô nương, chủ nhân nhà ta đợi đã lâu lắm rồi."
Lư Oanh ngẩng đầu nhìn quanh. Trước cửa lớn nhà nàng là một chiếc xe ngựa đẹp đẽ, còn có bốn tỳ nữ đứng bên cạnh.
Trước sự niềm nở của hai tên người hầu, Lư Oanh chậm rãi đi tới.
Thấy nàng đã đến gần, màn xe liền được kéo lên. Người bên trong mặc áo bào trắng, tóc đen buộc gọn, khuôn mặt vô cùng tuấn tú. Chính là hắn, Trương Phong.
Sắc mặt Trương Phong hơi phức tạp. Ánh mắt sít sao của hắn nhìn chằm chằm Lư Oanh. Đợi nàng đến gần, Trương Phong liền ra khỏi xe, thi lễ rồi nói với giọng khách khí, "Lư cô nương."
"Ừm." Lư Oanh đáp một tiếng hờ hững, bước tới trước mặt hắn, ngẩng đầu lên hỏi, "Sao Trương công tử lại đến đây?"
Thấy dáng vẻ ung dung bình thản, khuôn mặt lạnh lùng, xinh đẹp của nàng, Trương Phong mãi không chớp được mắt. Một hồi lâu sau, hắn mới cúi đầu, tiếp tục thi lễ rồi nói, "Lần này ta tới đây để tự mình tạ lỗi với cô nương."
Dứt lời, hắn ra lệnh, "Mau khiêng mấy thứ đó xuống."
Hai tên người hầu lập tức tiến lên, khiêng mấy thùng gỗ từ trong xe ngựa xuống.
Lư Oanh nhìn qua một loạt rương gỗ, hờ hững nói, "Tâm ý của công tử, ta xin nhận." Nàng mở cửa phòng, bước vào bên trong. Khẽ nghiêng người, Lư Oanh lẳng lặng xem đám người hầu khiêng từng chiếc thùng đi vào. Khóe môi nàng nhẹ cong lên, tựa hồ đối với nàng tất cả chỉ là trò cười. Trong giây lát, nàng cảm nhận được ánh mắt Trương Phong cứ liên tục dán vào mình.
Lư Oanh quay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau. Trương Phong ho khụ một tiếng. Hắn theo sau người hầu đi vào trong sân. Nhìn thoáng qua một lượt, ánh mắt của hắn lại một lần nữa dán vào Lư Oanh.
Lư Oanh đi vào trong bếp. Nàng nói với giọng nhàn nhạt, "Hàn xá bỉ lậu*, chỉ có nước trắng, công tử dùng chứ?"
*Hàn xá bỉ lậu: Ý chỉ chỗ ở của mình thiếu thốn, quê mùa, đây là cách nói khiêm tốn.
"A...? Được."
Lư Oanh nghe vậy liền rót cho hắn một chén.
Trương Phong cúi đầu xuống, nhận chén nước từ bàn tay trắng nõn của Lư Oanh. Vô tình, hắn thấy được giữa mấy ngón tay của nàng có vết chai.
Vết chai đó khiến hơi thở của Trương Phong trở nên gấp rút. Hắn uống chén nước với tâm trạng rối bời, bất chợt nói ra, "Cái kia... A Oanh, ta thật sự rất ngưỡng mộ nàng." Nhìn xem, đứng ở nhà người khác, lời nói cũng khác theo. Hắn lại có thể thốt ra hai từ "ngưỡng mộ".
Dường như không nhìn đến cái nhếch môi cười mà không cười của Lư Oanh, Trương Phong ho khụ một tiếng, cố hết sức để chỉnh cho giọng của mình trở nên ôn hòa, "Chuyện hôm qua... là ta đã mạo phạm. Cô nương không trách, trong lòng ta thực sự rất vui."
Đột nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn nàng rồi nghiêm túc nói, "Dù thế nào đi chăng nữa, lòng của ta đối với cô nương sáng rõ như mặt trời ban trưa." Ngừng một chút, hắn chợt cười tươi, để lộ hàm răng trắng sáng rồi tiếp tục nói, "A Oanh, ta đã nói với phụ mẫu rồi. Bọn họ đồng ý để ta dùng lễ của thê tử mà đón nàng vào cửa làm thϊếp."
Dùng lễ của thê tử? Nói như vậy, chẳng khác nào nói nàng vẫn kém vị trí của chính thê một bậc. Khóe môi Lư Oanh khẽ cong lên.
Thấy nàng có vẻ thích, Trương Phong lại cười đến sáng lạn, ánh mắt đắc ý vô cùng. Hắn dịu dàng nói với nàng, "A Oanh, ta biết nàng qua lại thân thiết với Thượng thị, Vương thị và Tiêu thị, cũng hiểu nàng là người có tài, ta vốn đã được nghe qua. Nếu như đón nàng nhập Trương phủ một cách qua loa thì thật không hay. Theo như ta thấy, cha mẹ ta bên kia rất xem trọng nàng. A Oanh, chỉ cần nàng gật đầu đồng ý, ta liền thu xếp mọi thứ ổn thỏa. Nàng chỉ cần chờ thêm ba tháng, ta cưới thê tử rồi, lập tức sẽ dùng sính lễ đưa nàng vào cửa Trương phủ."
Xem ra hắn ta không có tra ra quan hệ của nàng và quý nhân kia.
Lư Oanh buông thẻ tre trong tay ra, nói, "Lần này được không ít tiền, dù chúng ta ở Thành Đô thoải mái thì cũng nên hưởng thụ một lần."
Nàng mỉm cười rồi lại nói tiếp, "Trong phòng còn vài chỗ trống. A Vân, chúng ta đem đồ vào cất đi, đệ đi theo tỷ mua một ít thứ."
Lư Vân vui mừng đồng ý. Hắn đi tới, mở rương ra xem, hai mắt trở nên sáng như sao nói, "Tỷ, hay là chúng ta mua một ít ruộng đất đi, không thì mua vài cửa hàng cũng được." Lư Oanh hơi do dự, nàng chậm rãi nói, "Trong lòng ta cảm thấy bất an, cũng không biết chúng ta có thể ở Thành Đô này mấy năm. Tốt nhất cứ đem mấy thứ này cất đi, để khi nào ổn định hơn đã."
Lúc này đây, khi nhìn thấy con ngựa bên chiếc xe kia, ý cười dịu dàng hiện lên trên môi Lư Oanh.
Xe ngựa dừng lại, Tiêu Yến và hai tỳ nữ liền vội nhảy xuống. Nàng ta nhìn một lượt xung quanh, giọng nói trong trẻo cất lên, "A Oanh, mới có vài ngày không tới đây mà chỗ của nơi thay đổi nhiều thật đấy!"
Lư Oanh dẫn nàng ta đi xem qua một lần rồi hỏi, "Sao A Đề không đến?"
Tiêu Yến liếc nhìn nàng một cái, nói, "Ngươi cho rằng ta lúc nào cũng phải dính cùng với A Đề à?" Chẳng lẽ không đúng?
Đáp lại vẻ mặt của Lư Oanh, Tiêu Yến cảm thấy lười giải thích. Nàng ta vung tay lên, nói, "A Oanh, lần này ta đến là theo lệnh của bà nội, mời ngươi đến Tiêu phủ làm khách."
Lư Oanh giật mình, từ từ hỏi, "Chuyện của ta và quý nhân có phải ngươi nói ra không?"
"Không có nha." Tiêu Yến lập tức ngẩng đầu nhìn nàng. Nàng ta nói như mếu, "Chúng ta đã sớm thương lượng với nhau rồi mà, chuyện này không ai được nói ra. A Oanh, ngươi ở chỗ người đó, dù sao cũng không có danh phận tỳ thiếp rõ ràng. Ngươi đã cứu chúng ta, chúng ta không thể hại ngươi đến mức không thể gả được ra ngoài."
Lư Oanh cảm kích nói, "Cảm ơn."
"Cảm ơn ta vì chuyện gì?" Tiêu Yến trừng mắt, liếc nàng một cái, oán giận nói, "Ngươi tuy không có nói, nhưng ta cảm giác được là ngươi thích A Đề hơn ta một chút." Không đợi Lư Oanh trả lời, Tiêu Yến vỗ vỗ xiêm y của nàng, cười hì hì rồi nói, "Mau đi chuẩn bị đi."
Thấy đối phương do dự, nàng ta trợn to mắt, kêu lên, "A Oanh, chẳng lẽ ngươi còn không muốn đi? Đệ đệ ngươi không phải học giỏi lắm sao? Mặc dù không vì hắn, ngươi cũng nên đi lại nhiều hơn một chút để tìm cho mình một lang quân tốt chứ. Hơn nữa, ngày hôm đó ngươi nói ngươi họ Tiêu, đã là họ của nhà ta, dù sao đi nữa ngươi cũng phải gặp bà nội của ta chứ?"
Lư Oanh nghe đến đó thì khẽ rung động. Nàng không khỏi bật cười một tiếng, nói, "Ta đâu có nói là không đi." Dứt lời, nàng quay về phòng, thay đổi nữ trang như thường ngày, sau đó để lại một tờ giấy, cầm theo bên mình chút ít tiền rồi mới theo sau Tiêu Yến ra khỏi cửa. Thành Đô khi ấy náo nhiệt phồn hoa, xe ngựa một đường đi tới. Thường dân hai bên đường nhìn với ánh mắt cung kính và đầy sự chú ý. Lư Oanh trông thấy một màn xiếc ảo thuật thật mới mẻ làm sao, nàng cứ nhìn mãi.