Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 123: Giúp đỡ



Chương 123: Giúp đỡ ღ

Edit: Quần bay theo gió

Beta: Pey

Lư Oanh ngây người ở Giang Châu ước chừng bảy ngày. Bảy ngày sau, nàng được Chấp Ngũ cùng thuộc hạ hộ tống lên một thuyền đi ngược dòng tiến về Thành Đô.

Mãi cho đến vào cửa nhà, Lư Oanh vẫn không biết, người nọ bị tóm chưa. Từ sau ngày từ biệt ở bến tàu, nàng ngay cả mặt của quý nhân cũng chưa nhìn thấy được một lần.

Vào nhà, sau khi tắm rửa, nghĩ đến việc vừa đi đã mười một ngày, Lư Oanh chuyển sang lo lắng đệ đệ, vội vàng đứng lên. Khi đi, nàng vốn tưởng rằng chỉ từ Kính Viên đi đến hồ nhỏ, không ngờ lại chuyển hướng tới Trường Giang, đi đến Giang Châu. Có nhiều lúc, nàng nghĩ tới muốn mở miệng cầu quý nhân, để hắn cho bồ câu đưa tin báo cho đệ đệ nàng bình an vô sự.
Chỉ là khi ở trên thuyền, cũng không có chim bồ câu, rồi khi tới Giang Châu, thấy người nọ vội vàng làm đại sự như vậy, nàng ngay mặt hắn cũng không nhìn thấy, đương nhiên không thể vì một việc nhỏ của mình mà đi cầu hắn. Về phần Chấp Ngũ, nàng tuy rằng đã mở miệng, Chấp Ngũ lại nói với nàng, hắn có thể dựa vào địa vị của mình đưa đến một con bồ câu, nhưng khi đó Giang Châu đang ở trong tình thế đầu song ngọn gió, một phong thư kia của nàng không đem được tin bình an, ngược lại rơi vào mắt người có tâm, sẽ khiến cho nàng cùng đệ đệ rơi vào nguy hiểm, sẽ khiến mảnh tâm ý che chở của chủ nhân với nàng.

Vì thế, bồ câu kia vẫn chưa một lần được đưa đi.

Lư Oanh sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ hoa phục màu ngân bạch liền ra ngoài. Không còn biện pháp, nàng hiện tại đi đến chỗ đệ đệ, thư viện Hoa Điên*. Lư Oanh cho tới bây giờ vẫn biết, nơi nhiều người ắt sẽ có tranh chấp, sẽ có so đo, huống chi là thiếu niên nhiệt huyết tràn đầy? Nàng đi lần này, nếu không thể giúp đệ đệ tăng thể diện thì ít nhất cũng sẽ không khiến đệ đệ mất mặt.
*Hoa Điên (华巅): Hoa có nghĩa là sáng sủa, vầng sáng; Điên có nghĩa là đỉnh núi, chỏm núi.

Sau khi về Thành Đô, đây là lần đầu tiên Lư Oanh đến thư viện mà đệ đệ đọc sách.

Thư viện Hoa Điên, nằm trên sườn núi Hoa Thanh, ẩn giữa núi rừng. Lư Oanh còn chưa đến gần, đã bị âm thanh đọc sách hấp dẫn.

Chỉ chốc lát, Lư Oanh đã tới cửa thư viện.

Chỉ cần báo cho người sai vặt một tiếng, Lư Oanh mang phong độ của người trí thức, rất nhanh đã được thả đi.

Trong thư viện, học sinh đi lại, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng đàn, mà trong lầu các truyền đến âm thanh giảng kinh lanh lảnh.

Đương kim bệ hạ - Lưu Tú rất yêu thích đọc sách, từ trước đến nay người ở Lạc Dương sẽ định kỳ triệu kiến một vài nho sinh, để bọn họ giảng giải kinh nghĩa, đồng thời trả lời một ít vấn đề khó hiểu. Ở Lĩnh Hạ, các đại thư viện sẽ thành lập giảng kinh đường, đến giờ sẽ mời một số đại nho đến giảng kinh.
Rất nhiều học sinh không đến được thành Lạc Dương, sẽ tụ tập ở những nơi như thư viện Hoa Điên, Thành Đô mà nghe giảng.

Khi thấy giảng kinh đường, Lư Oanh vội vàng cất bước đi tới.

Nàng đi liền một mạch, thỉnh thoảng có học sinh quay đầu lại nhìn về phía nàng, còn có người hướng tới nàng chỉ trỏ. Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bàn luận: "Công tử đằng ấy phong thái thật tuyệt, không biết là con cháu gia tộc nào."

"Chưa từng gặp qua."

"Quả thật là một nhân tài, tất nhiên là người bất phàm rồi."

"Thành Đô chúng ta cũng có người như vậy sao?"

Âm thanh ồn ào náo động một đường theo bước Lư Oanh tới gần giảng đường mà càng ngày càng vang.

Trong giảng đường, một vị đại nho đầu bạc đang ở miệng lưỡi lưu loát giảng kinh, cấu trúc của nóc nhà, đem tiếng của ngài lang lảnh truyền ra, khiến cho mỗi người trong đại đường đều nghe rõ
Lư Oanh không có ý định quấy nhiễu, vậy nên chỉ nhìn qua cửa sổ xem xét. Tuy là như thế, mười mấy người đang chú ý tới nàng đều giật mình.

Chỉ liếc qua một cái, Lư Oanh biết Lư Vân không ở chỗ này.

Lư Vân trước giờ chăm chỉ học hành, Lư Oanh nghe qua, lão nho đầu bạc đang giảng nho gia kinh điển trong quyển "Thượng thư" có trong khóa trình, đệ ấy hoàn toàn không nên tránh đi.

A Vân rốt cuộc đi đâu?

Lư Oanh có điểm luống cuống, nàng vội vàng xoay người.

Thư viện rất lớn, Lư Oanh một bên hỏi một đường tìm kiếm, rốt cục sau nửa canh giờ nàng cũng thấy được đệ ấy ở chỗ khe núi chỗ có chút vắng vẻ đằng sau thư viện.

Xa xa nhìn thấy đệ đệ vẫn thần thanh khí tú, Lư Oanh âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi: Bản thân mình đột nhiên rời đi, mà A Vân vẫn không trở nên tiều tụy.
Lư Oanh theo bậc thang đi về phía đệ đệ, vừa mới tới gần đã nghe được tiếng cười nói khắc nghiệt của một thiếu niên: "Đời người sang hèn phân rõ... Lư Vân, ngươi chính là kẻ sa cơ lỡ thế, con cái khắc chết phụ mẫu quê mùa, ngươi nghĩ ngươi vẫn còn xứng ở cùng một chỗ với ta?"

Lư Oanh dừng lại một chút!

Lập tức, nàng xoay người lui về phía sau.

Ngay tại thời điểm nàng lui về phía sau, bên trong khe núi chúng thiếu niên cùng nhau cười vang ra tiếng. Trong tiếng cười, một tên mập mạp đẩy Lư Vân ngã thật mạnh. Mà tên thiếu niên thứ ba diện mạo mang theo vài phần ngả ngớn sờ lên mặt Lư Vân, miệng ghét bỏ nói: "Chỉ có điều A Vân vẫn tuấn mỹ như ngày thường, nghe nói tỷ tỷ ngươi cho tới bây giờ còn chưa hứa hôn với ai, nếu không bản công tử đem tỷ đệ một lần thu hết vào trong phòng thế nào?"
Lời này rất khó nghe!

Lư Oanh sải bước nhanh hơn.

Nàng đi nhanh vào giảng đường.

Khi lão nho sinh đang sang sảng giảng bài, đột nhiên phát hiện đại môn tối sầm lại, chúng học sinh cũng đã nhận ra có gì không đúng, quay đầu xem nhìn.

Vừa nhìn xong, mọi người lại yên lặng.

Lư Oanh vốn dung mạo cử chỉ xuất chúng, nàng ngay cả ở trước mặt quý nhân đều ung dung tự nhiên, lại càng không cần nói tới những người trước mặt này.

Với dung mạo cùng y phục của nàng, hơn nữa mỗi bước chân đều lộ vẻ thong dong nhàn hạ, cả người đều toát ra vẻ nổi bật, giữa một đám thiếu niên ngây ngô, nàng đã vô cùng xuất chúng.

Bởi vậy khi nàng chậm rãi đi tới khiến chúng thiếu niên ong ong nghị luận không thôi.

Lư Oanh phong độ đi về phía đại nho, mọi người thấy nàng bộ dáng là người có học thức, nghĩ đến nàng muốn hỏi nan đề, không khỏi cảm thấy hứng thú, mang đôi mắt phát sáng, gắt gao nhìn theo.
Chỉ chốc lát, Lư Oanh đã đi đến trước mặt đại nho, chỉ thấy nàng cúi đầu vái chào thật sâu, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng: "Năm đó Cổ Nghị Tào Kinh có nói: Công mạc đại vu khứ ác chi hảo thiện, tộ mạc vu khứ thiện nhi vi ác*. Tại hạ lĩnh hội sâu sắc, không biết trưởng giả nghĩ như thế nào?"

*Việc làm tà ác cho là việc tốt lành, còn việc làm tốt thì cho là hành vi xấu xa.

Trong thời điểm này, nàng đột nhiên nói ra câu này hẳn là có ý gì?

Đại nho kia rung mình, lão suy nghĩ kĩ, nghĩ đến bản thân bình sinh đã nhìn thấu mọi chuyện trên, trong lời nói của thiếu niên này, hẳn không phải ám chỉ mình, liền trầm giọng nói: "Lão phu tất nhiên là vô cùng đồng ý."

Lư Oanh hướng hắn vái chào thật sâu, cất cao giọng nói: "Còn thỉnh trưởng giả chủ trì công đạo thay cho tại hạ."
Dứt lời, nàng không nói hai lời đi ra ngoài.

Mọi người hưng phấn đứng lên. Đại nho chỗ này nhíu mày cất bước đi theo, chúng học sinh cũng như ong vỡ tổ đi sau.

Lúc này nàng vừa tới cửa đột nhiên quay đầu lại... Tất cả mọi người ngớ ra khi thấy Lư Oanh khom người thi lễ sau đó cao giọng nói: "Lần này tại hạ đến đây, là muốn mọi người chứng kiến một số chuyện ức hϊếp người, nhìn xem có người làm bại hoại thanh danh học viện, mời mọi người đứng nghe ở góc tường, còn thỉnh các vị chớ có lên tiếng."

Lư Oanh nói ra điều này, chúng học sinh lập tức càng thêm hưng phấn đứng đó, bọn họ đồng thời ngậm miệng.

Lư Oanh khi đi xuống dưới, đảo mắt một vòng, liền thăm dò được địa hình khe núi, bởi vậy nàng mang theo mọi người tiến gần một lối đi.

Đoàn người trực tiếp đi đến chỗ Lư Oanh đang đứng dưới sườn núi. Giờ phút này, Lư Vân đứng ở trên sườn núi cách bọn họ tầm bốn thước, mà cách này hai trăm bước sẽ có bậc thang đi lên đỉnh sườn núi.
Lư Oanh mang theo mọi người, lặng lẽ đi xuống dưới sườn núi. Lúc này mọi người bước đi nhẹ nhàng, cảm thấy được thật là thú vị, một đám ngay cả thở mạnh cũng không phát ra một tiếng.

Mọi người núi này ở dưới sườn núi, chẳng những đủ gần để có thể nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, cũng sẽ không khiến cho bọn họ chú ý.

Chúng thiếu niên vẫn còn tranh chấp, xung quanh im lặng, nghe Lư Vân lạnh giọng nói: "Đáng tiếc Lư Vân ta thuở nhỏ đã đọc sách thánh hiền, hiểu Dĩ sở bất dục, vật thi vu nhân*, nếu Lý huynh và Lưu huynh là người như vậy, Lư Vân quả thật không muốn làm bằng hữu!"

*Dịch tạm: Đừng làm việc mà ngươi muốn làm ép buộc lên những người khác.

Mấy thiếu niên đồng thời cười lạnh, một thiếu niên kêu lên: "Hay cho ngươi Lư Vân, ngươi thật đúng là không biết trời cao đất rộng. Người đâu, đem xiêm y của tiểu tử này lột hết cho ta! Hôm nay, ta chóng mắt mà xem tiện dân này làm sao mà thoát thân!", hắn ta vừa nói xong, mấy người hầu trong góc đi ra, nghênh ngang vây quanh Lư Vân.
"Ngươi dám!"

Lư Vân vừa dứt lời, mấy thiếu niên đồng thời cười nói: "Chúng ta sao lại không dám?", thiếu niên kia ngả ngớn lại cười lớn: "Lư Vân, hay như vậy được không? Đợi lát nữa chúng ta đi tìm tỷ tỷ ngươi, nói với nàng là ngươi gặp bất trắc. Sau khi đưa nàng tới, chúng ta đem tỷ đệ hai ngươi cột vào cùng nhau, một lần cùng cởi sạch chơi đùa được không?"

Lời này vừa vang lên, lão nho sinh đã tức giận đến râu run rẩy mặt mũi tím xanh, chỉ thấy lão xoay người, đi nhanh về phía bậc thang.

Chúng học sinh vội vàng đuổi theo, mới phát hiện thiếu niên phong độ dẫn theo bọn họ, đã sớm xuất hiện ở chỗ bậc thang, thân ảnh biến mất ở trên đỉnh sườn núi.

Trên đỉnh sườn núi, Lư Vân lúc này cả gương mặt bị trêu chọc đến đỏ bừng, hai tay run rẩy nắm chặt lại, chợt nghe thấy âm thanh lạnh lung trong trẻo truyền đến: "A Vân, bình thường mấy tên nhà giàu như vậy, đều có thể bắt nạt đệ sao?", trong thanh âm, hàm chứa tràn trề thất vọng.
Thật sự là tiếng Lư Oanh!

Nhanh chóng, Lư Vân ngẩng đầu lên. Vừa thấy đến quả nhiên là tỷ tỷ nhà mình, Lư Vân đầu tiên là mừng như điên hai mắt sáng ngời, chớp mắt hốc mắt lại đỏ lên, lại chớp mắt, cậu hổ thẹn cúi đầu, nói: "Tỷ tỷ, là đệ vô năng."

Cơ hồ khi Lư Oanh mở miệng, chúng thiếu niên đồng loạt quay đầu nhìn nàng.

Lư Oanh một thân y phục nam bào như vậy, chậm rãi đi đến, trong trẻo nhưng lạnh lùng nữ vậy, ngạo nghễ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, chúng thiếu niên đều chấn động.

Tuy vậy đảo mắt, khi bọn hắn nghe được mĩ thiếu niên trước mắt khí thế bất phàm, giống như vương tôn công tử này, chỉ là tỷ tỷ của Lư Vân mồ côi sa cơ lỡ thế này thì lập tức hồi thần lại.

Thiếu niên ngả ngớn kia xoay người, hai mắt đường đường chính chính đánh giá Lư Oanh, thật lâu sau, hắn huýt sáo kêu lên: "Quả nhiên là mỹ nhân." Hắn xoa xoa hai tay đắc ý vả vào miệng, "Tư sắc tốt như vậy, tức giận là phải, trách không được Lư Vân luôn nhắc tới ngươi. Không được, ta nhịn không được, ta sẽ hưởng dụng hai tỷ đệ ngươi thật tốt."
Nói tới đây, hắn chuyển hướng sang người thiếu niên, kêu lên: "A Chấn, lần này chúng ta chơi kiểu tam long nhất phượng."

"Được!"

Bốn thiếu niên đều nở nụ cười dâʍ đãиɠ tiến lên.

Lư Oanh thầm nghĩ, học viện nổi tiếng bậc nhất ở Thành Đô như Hoa Điên thư viện, đạo đức phẩm hạnh học sinh vẫn cho là đứng đầu.

Nàng chưa từng nghĩ đến, thư viện như vậy, vẫn ẩn giấu loại cặn bã như vậy!

Tuy vậy cũng không cần lo, nghĩ đến sau hôm nay, bọn chúng sẽ không còn có nửa phần tiền đồ sau nữa.

Ở mấy thiếu niên nụ cười dâʍ đãиɠ vây quanh Lư Oanh, Lư Oanh vẫn như cũ từng bước không nhanh không chậm tiến tới, ánh mắt trong trẻo lạnh lung mang theo ngạo mạn bễ nghễ, một mực nhìn bọn chúng.

Dưới tình huống như vậy, nàng chẳng những không lùi bước, ngược lại nghênh đón?
Chúng thiếu niên ngẩn ra rồi cười rộ lên. Trong đó một thiếu niên xoa xoa tay thèm nhỏ dãi nói: "Tiểu mỹ nhân thật can đảm, A Kiệt, hôm nay buổi tối thêm ta vào nữa ."

"Được, ngươi cùng chúng ta."

Nhìn thấy chúng thiếu niên không kiêng nể gì dùng ánh mắt dâʍ ô nhìn mình cùng đệ đệ, Lư Oanh chậm rãi đảo quanh.

Tuy nhiên, nàng vẫn khí định thần nhàn như cũ, phong độ đi về phía bọn họ.

ღ Chương 124: Xử lý ღ