Khi Lư Oanh đi đến trước mặt mấy thiếu niên, mấy tên thiếu niên kẻ địch tiến lên, tay ba bốn người, đồng thời chụp vào người Lư Oanh, muốn đem nàng bắt lại.
Đúng lúc này, một tiếng hét to đầy giận dữ trung khí mười phần đột nhiên truyền đến: "Súc sinh dừng tay!"
Cùng với tiếng quát này, còn có âm thanh thở hổn hển dồn dập.
Chúng thiếu niên hoảng sợ, đồng thời quay đầu lại, người đầu tiên chúng nhìn thấy là một lão tiên sinh đang trừng mắt nhìn họ.
Cách đó tầm hai bước ở chỗ rừng trúc, xuất hiện một đám người, mà đứng trước mặt họ, là đại nho được Hoa Điên thư viện mới mời đến Hoắc Thành Ứng.
Chúng thiếu niên cho tới bây giờ mới phát hiện, khi bọn họ chỉ lo bỡn cợt và động tay chân với con mồi, nhiều người đến đây như vậy cũng không biết. Cơ hồ theo bản năng, bọn họ đồng thời chuyển hướng sang Lư Oanh, thiếu niên đối địch kia khinh thường quát to: "Tiện nhân, ngươi lá gan lớn thật, cũng dám đi cáo trạng?"
Lúc này bọn chúng đều hiểu được, những người này tất nhiên là do tỷ tỷ của Lư Vân mời tới. Tiện nhân thật không biết xấu hổ, không đối phó được bọn họ liền cáo trạng, đem sự tình biến thành không thể vãn hồi.
Nghe thiếu niên kia quát mắng như vậy, trên mặt Lư Oanh hiện lên vẻ trào phúng, nàng lạnh lùng nói: "Chỉ cho phép các ngươi bắt nạt đệ đệ ta, mà không cho được ta đem chuyện xấu các ngươi làm truyền ra ngoài?"
Người thiếu niên lập tức tiếp lời quát mắng: "Đương nhiên là không thể!"
Đúng vậy, đương nhiên không thể. Tiện nhân này thật không hiểu hay là giả không hiểu? Chuyện bọn họ bắt nạt, có thể bọn họ tâm tình hảo, còn chỉ là hứng thú nhất thời, có thể buông tha cho Lư Vân này. Tiện nhân này, dựa vào cái gì đem sự tình náo loạn lớn như vậy? Kêu một đám người bên ngoài cùng đại nho đến đây, đây không phải là hủy tiền đồ của mấy gia tộc! Cứ nghĩ sau này danh tiếng bọn họ bị hủy không cần phải nói, gia tộc của bọn họ còn có mấy đệ tử trong gia tộc, tất cả đều chịu liên lụy đệ tử muốn tiến cử Hiếu Liêm sẽ vô cùng khó khăn! Này mấy tên nhà giàu tuy rằng quần là áo lụa, cũng hiểu rõ thế vụ con người, chỉ trong chớp mắt bọn họ liền nghĩ tới tính nghiêm trọng của việc này, trong ánh mắt nhìn về phía Lư Oanh, không những hận thấu xương mà hơn nữa trong lòng hối hận vô cùng!
Lần này như thế nào vận khí lại xúi quẩy như vậy, lại đụng phải một sát tinh không biết trời cao đất dày như vậy? Tỷ đệ bọn chúng chỉ là hai tiện mệnh thứ dân? Mệnh của hai thứ dân nho nhỏ, làm thế nào có thể liên lụy đến vận mệnh của bốn gia tộc?
Trong khi hai thiếu niên kia vừa tức giận, vừa thù hận lại không ngừng hối hận thì đại nho Hoắc Thành Ứng trong phẫn nộ cuối cùng cũng tìm được lý trí. Hắn tức giận khiến chòm râu trắng bay loạn, chịu đựng sự chán ghét mà kêu lên: "Hay cho vẻ kiêu ngạo tức giận! Tốt, tốt, thật sự là quá tốt!" Ống tay áo phất một cái, lão quát lên: "Áp giải bốn tên súc sinh này xuống, lão phu muốn dẫn bọn họ đi gặp Sơn Trường của Hoa Điên thư viện các ngươi. Lão phu thật muốn cho Sơn Trường xem, người trong học viện của lão ta thành cái dạng gì!"
"Tuân lệnh."
Mười mấy học sinh loạn thất bát tao lên tiếng tề hò hét hướng bốn thiếu niên kia chạy đến. Mà nhóm thiếu niên bên cạnh, bọn người hầu bên cạnh bọn chúng cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, hô to gọi nhỏ: "Các ngươi buông tay ra."
"Thiếu gia, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Mau, trở về báo cho đại nhân."
Tiếng kêu la, tiếng quát mắng, chúng người hầu cũng không dám cùng nhóm đệ tử động thủ, bởi vậy trong nháy mắt, mười mấy người đã đem nhóm thiếu niên nhất mực chế phục.
Nhìn thấy bốn thiếu niên bị áp chế, Hoắc tiên sinh liếc mắt nhìn bọn chúng một cái với ánh mắt ghê tởm bẩn mắt. Chỉ thấy lão quay đầu hướng Lư Oanh gật đầu nói: "Ngươi là nữ nhân?" Lư Oanh cúi đầu cung kính đáp: "Phải!"
Câu "Phải!" này vừa thốt ra, mọi người đồng loạt chuyển sự chú ý lên trên người nàng, trợn mắt nhìn, thậm chí có một vài người nói thầm: "Như thế nào có thể?"
"Thật sự là đáng tiếc!"
Hoắc tiên sinh nhìn nàng an ủi: "Chuyện hôm nay, lão phu làm chủ cho ngươi."
Lư Oanh hướng hắn vái chào thật sâu, cũng khẽ thở dài: "Chỉ sợ Hoắc tiên sinh không làm chủ được chuyện này. Tiểu nữ tố giác chuyện xấu của bọn họ, chặt đứt tiền đồ của mấy người này, gia tộc bọn họ sợ là sẽ không bỏ qua dễ dàng."
Cười khổ một chút, Lư Oanh lại nói: "Lấy phẩm hạnh của mấy người này, vốn không xứng tiến vào Hoa Điên thư viện, nhưng bọn họ vẫn vào được. Tiểu nữ chỉ e sau khi chuyện này xảy ra, đệ đệ của tiểu nữ ở trong Hoa Điên thư viện, có thể không sống yên ổn!" Nghe được lười này, Hoắc tiên sinh đương nhiên cả giận nói: "Vớ vẩn! Thật sự là vớ vẩn! Lão già ta sống lâu như vậy, lại không biết rằng đường đường là Hoa Điên thư viện, có thể bị mấy tên súc sinh đó khống chế?"
Thở phì phò, lão hướng tới Lư Vân ngoắc: "Ngươi tên là Lư Vân?"
Lư Vân nhanh chóng tiến lên, khom người thi lễ với lão, kính cẩn trả lời: "Vâng, đệ tử gọi là Lư Vân. Nghe đại danh của người đã lâu, tới hôm nay Lư Vân mới được diện kiến không khỏi vinh hạnh."
Ngữ khí chẳng những bình tĩnh, hơn nữa cử chỉ khéo léo không mất đi phong phạm của người có học.
Hoắc tiên sinh ngẩn ra, nhìn kỹ Lư Vân từ trên xuống dưới. Vừa rồi, lão cũng chính tai nhìn bốn tên nghiệt súc kia nhục nhã hai tỷ đệ Lư Vân như thế nào, cũng là tận mắt thấy lão phẫn nộ như thế nào. Nhưng thiếu niên này, vừa mới còn phẫn nộ tới cực điểm, chỉ trong chớp mắt, khống chế được cảm xúc của mình, nho nhã lễ độ nói chuyện cùng mình. Lư Vân này, lão có thể đào tạo cậu thành nhân tài...
Hoắc tiên sinh lại nhìn thoáng qua Lư Oanh, nghĩ ngợi: Tỷ đệ hai người, đều là long phượng giữa phàm nhân.
Trong khoảng thời gian ngắn, lão nổi lên lòng yêu thích, lòng yêu thích lại thêm lòng chính nghĩa, Hoắc tiên sinh vuốt râu dài nói: "Lư Vân, ngươi có nguyện ý trở thành đệ tử nhập thất của lão phu không?"
Cái gì?
Lư Vân vội vàng ngẩng đầu, đảo mắt, hắn vui mừng vái chào thật sâu: "Đệ tử cầu còn không được."
Hoắc tiên sinh là đại nho trong cả thiên hạ, đều xếp hạng hàng đầu, chỉ nghe lão khi ở Lạc Dương, còn từng gặp mặt thánh nhan.
Có thể nói địa vị của Hoắc tiên sinh, không phải cậu chưa từng nghĩ muốn bái sư ngay cả Hoàng tiên sinh cũng không nghĩ có khả năng này.
Nhìn thấy Lư Vân vui vẻ đáp ứng, Hoắc tiên sinh sảng khoái cười ha hả: "Như vậy đi, hiện tại ngươi sẽ đi theo lão phu. Lão phu thật muốn xem một chút, ở Thành Đô này có phải là thiên hạ của bốn tên nghiệt súc kia không!" "Vâng."
Lư Vân đáp ứng với một tiếng, đi theo phía sau Hoắc tiên sinh, khi đi qua tỷ tỷ, cậu lặng lẽ trừng mắt nhìn tỷ tỷ, thầm nghĩ: Tỷ tỷ vẫn thông minh như vậy, câu nàng vừa mới nói, rõ ràng chính là muốn Hoắc tiên sinh tự mình nhận mình làm đồ đệ.
Đi theo mọi người ra phía sau hòn non bộ, Lư Oanh cũng không để ý tới bốn thiếu niên cùng đám người hầu của bọn họ trừng mắt oán hận đến cực điểm, xoay người hướng Hoắc tiên sinh cúi người thật thấp thi lễ sau đó chuẩn bị rời đi.
Nhìn thấy Lư Oanh, Hoắc tiên sinh gật gật đầu nghiêm túc nói: "Việc hôm nay, lão phu đã đáp ứng. Nha đầu ngươi cứ yên tâm, bốn gia tộc này nếu ai muốn động tới một sợi tóc của ngươi, ngươi nếu cảm thấy không ổn, lão phu liều mạng già này cũng sẽ bẩm báo bệ hạ."
Lư Oanh vô cùng cảm động cúi đầu nói: "Đa tạ Hoắc tiên sinh!" Nàng chậm rãi cáo lui.
Về đến nhà không lâu, Lư Vân cũng tan học. Mãi đến khi ăn xong, Lư Vân liền thấp giọng đem chuyện của bốn tên kia kể lại một lần.
Việc này huyên náo quá lớn, người chứng kiến nhiều, ngay tại chỗ bốn người kia liền bị gia tộc bọn họ mang về. Sau chuyện này, thanh danh của bốn người đã hỏng, thiên hạ thư viện tuy nhiều, rốt cuộc cũng không còn chỗ cho bọn họ dung thân. Hơn nữa, Sơn Trường của Hoa Điên thư viện cùng Hoắc tiên sinh, đồng thời ra lệnh cho mấy gia tộc này, khiến họ không thể trả thù hai tỷ đệ Lư Oanh.
Nhẹ nhàng đem sự tình từ đầu tới cuối kể một lần, Lư Vân lén nhìn tỷ tỷ vẫn chưa mở miệng.
Một hồi lâu, Lư Oanh mới chậm rãi hỏi: "A Vân, đệ có biết đệ sai ở chỗ nào không?"
Lư Vân cắn môi, suy nghĩ một hồi đáp: "Là đệ không nên theo bọn chúng đến chỗ vắng vẻ đó." "Đúng, là đệ không nên!"
Lư Oanh đứng lên, nàng nhìn chằm chằm đệ đệ, gằn từng tiếng nói: "Người ác trên thế gian này, đệ mà lùi một bước thì bọn chúng sẽ lấn tới một trượng."
Nói tới đây, Lư Vân khóe miệng giật giật, hiển nhiên nghĩ muốn biện giải cái gì.
Lư Oanh cười lạnh nói: "Có phải đệ muốn nói, bọn họ có nô có phó, bọn họ thế lớn, bọn họ muốn bắt nạt đệ, đệ cũng không có cách nào khác?"
Lư Vân cúi đầu thấp lí nhí nói: "Vâng."
"Tục ngữ có câu: Thế gian có ba loại người đáng sợ nhất, một là người không biết xấu hổ; hai là người không muốn sống; ba là người không cần tiền. Tục ngữ còn nói: Đầu trọc không sợ bị nắm tóc - vua cũng thua thằng liều. Đệ cảm thấy mấy tên nhà giàu đó thời điểm ban đầu bắt nạt đệ, nếu đệ đối chọi lại, lấy mệnh ra đánh cược, đệ bày ra bộ dạng chân trần không sợ kẻ đi hài, có thể gây ra họa ngày hôm nay không?" Lư Vân cắn cắn môi, nói thầm: "Tỷ tỷ nói phải thật."
Lư Oanh tiếp tục nói: "Được, đó chỉ là mấy tên nhà giàu được cưng chiều sinh hư, đệ bị bọn chúng trêu chọc, bọn họ liền làm cao với đệ. Nhưng Lư Vân này, đệ nghĩ đến rằng tỷ thực sự không có hậu thuẫn sao? Chuyện tỷ cứu trưởng nữ Thượng thị, trưởng nữ Tiêu thị, Triệu công tử, Vương công tử, Văn công tử chưa từng nói qua cho đệ? Có hậu thuẫn như vậy, đệ còn sợ bọn họ làm gì được sao? Vì sao không dám xé rách mặt cùng bọn chúng?"
Lư Vân nghe đến đó, lúc này mới xấu hổ đáp: "Vâng, là đệ suy nghĩ không chu toàn."
"Đệ không phải suy nghĩ không chu toàn! Đệ là quá mức cẩn thận, mọi thời khắc luôn ôm tâm lý may mắn, không suy nghĩ đến kết cục cuối cùng, không cần phải ... Kẻ khác đắc tội với đệ nếu không bị ép tới trường hợp bất đắc dĩ, không dám phản kháng người khác." Lư Oanh đi lên trên, nhẹ nhàng vỗ đầu đệ đệ, hạ giọng nói: "A Vân, đệ là đệ đệ của tỷ, đệ phải biết rằng, thế lực trên thế gian này, đều có thể mượn dùng được. Có đôi khi, tiến công mới là cách phòng thủ tốt nhất. Tỷ lần này về nhà, nhìn thấy trong phòng có hơn mười phong thiệp, đều là đến từ Thượng thị và Văn thị. Đệ nói xem nếu hôm nay và hôm qua, đệ cầm một chiếc thiệp này, để cho mấy tên nhà giàu bắt nạt đệ nhìn thấy, để bọn chúng nhìn thấy vật có phân lượng này, còn có thể có việc ngày hôm nay không?"
Lư Vân cảm thấy cực kỳ hổ thẹn chỉ nói nhỏ xíu: "Vâng, là đệ vô năng."
"Không, đệ đệ của tỷ rất thông minh, đối với đệ cuộc sống ở nơi nhỏ bé như Hán Dương này, chưa từng nghĩ đến việc có thể dựa vào quyền thế của người khác bảo toàn chính mình, cũng không nghĩ đến, có loại người dơ bẩn vô sỉ như vậy!" Lời này đã động đến tâm khảm của Lư Vân, mắt cậu lập tức đỏ lên, thấp giọng nói: "Vâng... Đệ nhớ kỹ."
"Nhớ kỹ là tốt rồi. Sai cùng một chỗ, không thể tái phạm lần thứ hai."
"Vâng"
Lư Oanh tâm tình dịu đi, nàng nhẹ giọng hỏi: "Đệ đệ của tỷ còn có một ưu điểm, ưu điểm này có thể che lấp tất cả khuyết điểm."
Lời này vừa ra, Lư Vân ngẩng đầu mê mang nhìn tỷ tỷ.
Lư Oanh mỉm cười với cậu nói: "Ưu điểm lớn nhất đó chình là A Vân nghe lời khuyên bảo của người khác... Đệ đừng xem thường ưu điểm này, thân là đế vương có thể tiếp thu lời người khác, đó là đại đức."
"Dạ!", được tỷ tỷ tán thưởng như vậy, khuôn mặt tuấn tú của Lư Vân đỏ bừng lên, trong ánh mắt mang thần thái rạng rỡ.
Lúc này, Lư Oanh áy náy hỏi han: "A Vân, tỷ lần này đột nhiên biến mất, đệ đã trải qua như thế nào?" Lư Vân ngẩng đầu: "Không phải tỷ tỷ ngày đó muốn đi cùng quý nhân sao? Không thấy tỷ trở về, đệ tìm đến thôn trang kia. Hộ vệ chỗ đó nói cho đệ biết, tỷ theo chủ nhân bọn họ ra ngoài, còn bảo đệ không cần lo lắng."