Người đánh trống không phải ai khác mà đúng là tỷ tỷ của tú nương bị giết Tào Thiện Dung kia - Tào Thiện Phương. Tháng mười một trời giá rét, y phục nàng ta đơn bạc, thân hình gầy gò ốm yếu, nàng ta sắn cao tay áo, dùng toàn lực đánh trống.
“Hoàng thượng, thảo dân cáo trạng Tri chính Nội các Diêu Thăng Bình, hắn ta lạm sát người vô tội, khi quân võng thượng*!”
*võng thương: lừa dối vua
Lúc này bên ngoài đại đường Đăng Văn Cổ có rất nhiều bá tính vây quanh xem náo nhiệt, sau khi có người hỏi thăm rõ được sự việc thì hoảng sợ trừng to mắt.
Nữ tử này vậy mà lại cáo trạng Diêu Thăng Bình, chỉ thẳng Diêu Thăng Bình thuê muội muội nàng ta thêu long bào hãm hại Trấn Quốc tướng quân, xong việc còn giết chết muội muội của nàng ta, ném thi thể ở bãi tha ma.
Chuyện này vừa được tung ra, Kinh Thành lại lần nữa nổ tung, thậm chí còn ồn ào náo nhiệt hơn trước đây, người xem náo nhiệt dần dần sôi trào lên, một truyền mười, mười truyền trăm, không đến nửa ngày hầu như bá tính toàn thành đều xúm lại đây, lúc này mọi người mới bừng tỉnh cảm thấy chuyện của Hạ tướng quân kỳ quặc.
Từ lúc Hạ tướng quân vào ngục đến khi bị định tội chỉ diễn ra trong ngắn ngủn một tháng, tốc độ nhanh như vậy, giống như có người cố ý dẫn đường dư luận, các bá tánh bị nắm mũi dẫn đi.
Trước đây những người nói Hạ tướng quân lòng muông dạ thú đột nhiên không thấy bóng dáng nữa, thay vào đó là xuất hiện những người minh oan cho Hạ tướng quân. Người này lòng đầy oán giận, giống như ngọn lửa cứ thế cháy lan ra đồng cỏ, vốn chỉ một vài người nhưng sau đó các bá tánh đều sôi nổi kêu oan cho Hạ tướng quân. Thanh âm càng ngày càng to, vang vọng tới cả điện Kim Loan trong cung.
"Hoàng thượng.” Trong điện Càn Thanh, Diêu Thăng Bình đổ mồ hôi lạnh: “Trước mắt chúng ta nên làm cái gì đây."
Con ngươi của Minh Huệ Đế xuất hiện vẻ hung ác nham hiểm, đôi mắt giống như nhỏ ra máu.
Nhưng trước mắt còn có thể làm gì chứ, nếu cứ mặc kệ chém đầu Hạ Bách Châu thì ông ta sẽ bị người trong thiên hạ thóa mạ. Hơn nữa ngôi vị Hoàng đế này của ông ta vốn danh không chính ngôn không thuận, ông ta vốn vì chuyện của Duệ Vương mà bị lên án rất nhiều.
Hiện giờ, Duệ Vương phủ càng ngày càng lớn mạnh, ông ta chịu không nổi chút sóng gió, lúc này Minh Huệ Đế đành phải âm thầm chịu đựng, sửa lại ý chỉ chém đầu Hạ Bách Châu, lệnh cho Đại Lý Tự thẩm tra vụ án này một lần nữa.
Thư viện Tĩnh Hương.
Sau khi học xong, các học tử cũng thảo luận chuyện Trấn Quốc tướng quân Hạ Bách Châu.
“Nghe nói có người đánh Đăng Văn Cổ, tố cáo Tri chính Nội Các Diêu đại nhân.”
"Hình như là bởi vì Diêu đại nhân thuê muội muội của người này thêu long bào, sau đó Diêu đại nhân giết người diệt khẩu."
Vừa nghe đến “Long bào” mọi người đều âm thầm hít một ngụm khí lạnh.
"Nói như vậy, Hạ tướng quân bị Diêu Thăng Bình mưu hại, nhưng Diêu Thăng Bình là quan văn trong nội các, có quăng tám sào cũng không liên quan đến Hạ tướng quân, sao hắn ta phải mưu hại Hạ tướng quân chứ."
Có người có người nhà giữ chức trong triều đình, biết chút bí mật trong đó nói: “Có lẽ không phải do Diêu đại nhân mưu hại, mà là…”
Hắn chỉ về hướng hoàng cung: “Vị kia ấy.”
"Hạ tướng quân đánh thắng trận, là thần tử có công, vì sao người ấy phải làm vậy?"
“Hừ, ngươi nghĩ lại xem, từ xưa đến nay những người có công lớn ai có kết cục tốt chứ.” Lời này vừa thốt ra, mọi người đều an tĩnh lại, rơi vào trầm tư.
Sau một lúc lâu, có người cảm khái: "Xem ra Hạ tướng quân thực sự bị oan rồi."
A Lê và Sài Dung Dung ôm sách đi qua, nghe được những lời này, nàng âm thầm thở phào. Hạ tướng quân quả thật bị oan, hơn nữa còn sắp được giải oan.
Nàng nhỏ giọng nói với Sài Dung Dung: “Ta đã nói Hạ tướng quân không phải loại người như vậy mà, người của Hạ gia vô cùng chính khí, mỗi người đều là anh hùng vì nước mà vào sinh ra tử. Bọn họ vốn chịu cảnh da ngựa bọc thây, đổ máu hy sinh, vận mệnh không thể như thế."
Tuy nàng nói rất nhỏ nhưng vẫn bị người khác nghe thấy.
Người nọ thấp giọng xuy một tiếng: “Nói đường hoàng như thế, thật ra là không bỏ được người nào đó mà thôi.”
A Lê và Sài Dung Dung đồng thời quay đầu, thấy Tô Tuệ đứng cách đó vài bước. Sắc mặt của Sài Dung Dung không tốt: "Tô Tuệ, lời này của ngươi là có ý gì."
Tô Tuệ nói: “Có ý gì, ngươi phải hỏi hảo tỷ muội Tống Cẩn Ninh của ngươi, nàng ta rõ ràng nhất.”
“Mấy câu âm dương quái khí, lòng dạ tiểu nhân, chính là nói loại người như ngươi đó.” Sài Dung Dung nói.
Tô Tuệ cười lạnh: “Ta âm dương quái khí chỗ nào, ta chỉ là ăn ngay nói thật, nếu không tại sao Tống Cẩn Ninh không dám đối chất với ta?”
A Lê lạnh mắt nhìn nàng ta, nàng vốn muốn nhịn Tô Tuệ này, nhưng hiện tại nàng không muốn nhịn nữa.
Nàng tiến lên trước hai bước: "Được, ta đối chất với ngươi. Lời vừa rồi của ngươi là ý gì, nói rõ ràng chút, đừng có ba phải khiến người khác hiểu lầm."
Tô Tuệ nói: “Tống Cẩn Ninh, có ai không biết giữa ngươi và Hạ Ngọc Khanh có quan hệ không bình thường, vì sao hắn ta đến thư viện ngươi không rõ sao? Rõ ràng là ngươi đã đính hôn, có được Dung thế tử còn không biết thỏa mãn"
Lời này ám chỉ rất rõ ràng.
Trước đây khi bọn họ đánh mã cầu, biểu hiện của Hạ Ngọc Khanh rất rõ ràng. Đầu tiên là nói chuyện với A Lê ở trước mặt mọi người, sau đó lại cược cho nàng năm trăm lượng bạc, loại “quan hệ” này đúng là khiến người ta mơ màng.
Mà hôm nay Tô Tuệ không chút cố kỵ mà nói ra, lại còn cố ý nói A Lê đã đính hôn, rõ ràng đang ám chỉ nàng câu dẫn Hạ Ngọc Khanh. A Lê tức giận đến mức phát run, nhưng trong lòng lại bình tĩnh dị thường.
Nàng bình tĩnh mở miệng: "Chứng cứ đâu?"
"Chứng cứ gì?"
“Ngươi chỉ nói vài câu đã vũ nhục thanh danh của một nữ tử trong sạch, chẳng lẽ đây là do Đông Bình Hầu phủ dạy ngươi, ta thật muốn nói chuyện này với cha nương, để bọn họ giúp ta đến Đông Bình Hầu phủ đòi công đạo.”
Nhắc đến việc tới nhà nói với trưởng bối, Tô Tuệ lập tức cảm thấy chột dạ.
Nàng ta nói: "Mọi người đều thấy, còn cần chứng cứ gì chứ!"
“Ai nhìn thấy cái gì, thấy ta chủ động đi thông đồng với Hạ Ngọc Khanh, hay là thấy chúng ta làm chuyện gì không thể để người khác thấy. Hôm qua ngươi nói chuyện với sư huynh Miểu Hưng Đường, có phải ta cũng có thể cho rằng quan hệ giữa ngươi và huynh ấy mờ ám không?"
“Ngươi…” Tô Tuệ rất tức giận: "Ngươi đừng có nói bậy!"
“Ta nói bậy chỗ nào, chính mắt ta nhìn thấy các ngươi ở bên nhau vừa nói vừa cười. A, không chỉ có ta, Sài Dung Dung cũng thấy.”
Nàng quay đầu hỏi Sài Dung Dung: “Đúng không?”
Sài Dung Dung gật đầu: “Ta có thể làm chứng.”
Tô Tuệ tức giận đến mức sắc mặt xanh mét: “Ngươi có chứng cứ không, rõ ràng chúng ta chỉ đang đàm luận từ phú!”
“Vậy sao?” A Lê nói: "Ở trong mắt ngươi, thấy người khác nói chuyện là mờ ám, còn ngươi và nam tử khác nói chuyện là đàm luận từ phú. Sao thế, trong mắt ngươi cái gì cũng dơ hay là trong lòng ngươi vốn dơ bẩn nên nhìn cái gì đều thấy dơ."
“Tống Cẩn Ninh!” Tô Tuệ không nghĩ đến nàng mau mồm mau miệng như thế, người ngày thường dịu dàng không ngờ có thể cãi nhau như thế.
Nhưng lúc này nàng ta cũng không biết nên phản bác như thế nào, chỉ có thể tức giận trừng nàng: “Ngươi chẳng qua cũng là ỷ vào Duệ Vương phủ, đắc ý gì chứ!”
“Ta không cần dựa thế người khác.” A Lê nói: “Ta là đích nữ của Tương Dương Hầu phủ, nhà ngoại là Quốc Công phủ, phụ thân là Lại bộ Thượng thư, cho dù không có Duệ Vương phủ thì thân phận của ta cũng cao hơn Tô Tuệ ngươi. Huống hồ, người đọc sách chỉ nói đến tài học, chỉ dựa vào chính mình thì ta cũng không giống Tô Tuệ ngươi, mở mồm ra là mượn thế người khác."
"Đúng vậy!” Sài Dung Dung ở bên cạnh cũng hát đệm: “Nếu Tô Tuệ ngươi thích quyền thế như thế, ngươi còn đọc sách làm cái gì, ngươi vào cung làm nương nương là được, quyền thế ngập trời đó."
“À...” Nàng ấy còn tức chết người không đền mạng mà bổ sung: “Cô mẫu của ngươi đang làm nương nương trong cung mà, ngươi vào cung còn có thể làm bạn với cô mẫu của ngươi đó.”
Nàng ấy vừa dứt lời, mấy học sinh xem náo nhiệt bên cạnh bật cười.
Sắc mặt Tô Tuệ xanh mét, nhưng lúc này nàng ta chỉ có một mình, khó để cãi lại nên đành nhịn xuống, hung hăng liếc hai người một cái rồi xoay người rời đi.
"Chậm đã!" A Lê gọi nàng ta lại.
Tô Tuệ dừng lại, liền nghe thấy nàng nói: "Ngươi còn chưa xin lỗi ta."
"Tống Cẩn Ninh, đừng có quá đáng!"
“Ai quá đáng chứ.” Sài Dung Dung nói: “Là ngươi không có bằng chứng đã hất nước bẩn lên người A Lê trước, ngươi cãi không lại liền muốn chạy trốn. Sao nào, có bản lĩnh nói xấu người khác lại không có can đảm đi xin lỗi à!"
Tô Tuệ oán hận nhìn chằm chằm nàng.
A Lê nói: “Tô Tuệ, ngươi và ta tranh đua mười năm, ngươi không chán nhưng ta chán rồi. Sắp tốt nghiệp, thù bắt đầu từ thư viện cũng nên kết thúc ở thư viện rồi, ngươi thấy sao?”
Dù sao thì Tô Tuệ cũng là quý nữ trong Kinh Thành, dù về sau hai người có rời khỏi thư viện nhưng vẫn còn cần chạm trán, A Lê không muốn Tô Tuệ này tiếp tục gây chuyện.
Nàng nói: “Ta biết vì sao ngươi vẫn luôn canh cánh trong lòng, chỉ đơn giản là thấy chỗ nào ta cũng ưu tú hơn ngươi. Nếu đã như thế, ta cho ngươi một cơ hội, chúng ta so tài một trận, nếu ta thắng, ngươi không được nói những lời đổ oan cho ta, phải xin lỗi ta. Còn nữa, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, từ nay về sau không được nhắc đến ta dù chỉ một chữ.”
“Ngươi có dám không?”
Tô Tuệ bị mọi người nhìn đến mức mặt nóng bừng, nhưng vẫn trấn định nói: “Được, vậy nếu ngươi thua thì sao.”
“Nếu ta thua, những lời kia coi như ta chưa nói, ngươi có yêu cầu gì cứ nói.”
“Được! So cái gì.”
“Không so làm thơ, bằng không ta thắng cũng không vẻ vang gì, ngươi chọn đi.”
Mặt Tô Tuệ đen lại.
Những lời này Tống Cẩn Ninh không thể nghi ngờ là châm chọc nàng ta làm thơ không bằng nàng, vô cùng càn rỡ, nhưng nàng ta có ngạo khí của nàng ta, nàng ta cũng sẽ không chọn thứ mà mình mạnh mà Tống Cẩn Ninh không bằng.
“Lần trước đánh mã cầu ta thua ngươi, như vậy...” Nàng ta nói: “Lần này chúng ta thi đua ngựa!”