Hai người đều chọn ngựa chân lùn mà ngày thường dùng để đánh mã cầu. Thư viện Tĩnh Hương dựa trên tài năng không phân biệt nam nữ nên bọn họ được dạy hết lục nghệ* của quân tử.
*lục nghệ: người xưa chỉ: lễ nghĩa, nhạc cụ, cưỡi ngựa, bắn cung, viết chữ, tính toán.
Mà trong đông đảo học tử, A Lê và Tô Tuệ đều là người xuất sắc, hai người cưỡi ngựa bắn cung sàn sàn như nhau, Tô Tuệ chọn hạng mục này để tỷ thí cũng không phải nhân lúc cháy nhà mà hôi của.
Vì để thi đấu công bằng, hai người còn mời sơn trưởng của thư viện làm giám khảo.
Quy tắc thi đấu rất đơn giản, đỉnh núi phía sau thư viện có một tòa đình hóng gió, trong đình hóng gió đặt một cây cờ, ai đoạt được cờ trước thì thì được tính là thắng.
A Lê và Tô Tuệ mỗi người chọn một con ngựa rồi đến sơn môn chờ.
“A Lê, ngươi nắm chắc không?” Sài Dung Dung lo lắng: “Đường sườn núi không dễ đi, phải cẩn thận chút.”
Lên núi chỉ có một con đường, hơn nữa đường còn rất nhỏ chỉ đủ một con ngựa đi qua, nói cách khác ai lên núi trước thì sẽ chiếm được tiên cơ.
Ai là người lên núi trước thì chắc chắn là người đầu tiên dành lấy cờ.
Huống hồ có điều Sài Dung Dung còn chưa nói đến, thuật cưỡi ngựa của Tô Tuệ cũng rất lợi hại, không phân cao thấp với A Lê, trận thi đấu này, ai thắng ai thua cũng rất khó nói.
Bởi vì hai người thi đấu nên những học tử khác đều xúm lại đây, tuy không biết vì sao Tống Cẩn Ninh và Tô Tuệ lại thi đấu, bọn họ cá cược cái gì, nhưng có thể nhìn thấy cảnh hai tài nữ của Thư viện Tĩnh Hương giằng co cũng rất đáng.
Bên này Sài Dung Dung đứng lo lắng, còn bọn họ lại lén nghị luận, hơn nữa còn phân tích ưu khuyết của ngựa và kỹ xảo của hai ngươi. Bên kia Tô Tuệ ngồi trên lưng ngựa, nàng ta ngồi thẳng người nâng cằm lên, chú ý lắng nghe người khác nói chuyện, ngón tay của nàng ta nắm chặt lấy dây cương, trận này, chỉ có thể thắng, không thể thua.
Đây là lần cuối cùng nàng ta và Tống Cẩn Ninh so tài ở thư viện, nếu lần này thua thì sau này ở trong vòng quý nữ, nàng ta sẽ vĩnh viễn thấp hơn nàng một cái đầu. Nhưng dựa vào đâu chứ, bất kể là chuyện gì, cho đến nay nàng ta đều nỗ lực hơn người khác.
Khi còn nhỏ, lúc những đứa trẻ khác còn đang chơi đùa, nàng ta đã tự mình đọc sách trong thư phòng, những đứa trẻ khác giờ Tuất đi ngủ, nhưng nàng ta lúc nào cũng đọc sách đến giờ Hợi mới nghỉ. Sáng sớm khi con gà còn chưa thức giấc nàng ta đã dậy đọc sách.
Nàng ta nỗ lực hơn người khác mới có thể dành lấy xuất đến Thư viện Tĩnh Hương học. Nàng ta nỗ lực hơn người khác mới có thể có thành tích nổi bật. Nàng ta mười năm như một, dùng hết toàn lực mới được đám phụ nhân trong Kinh Thành khen là tài nữ.
Nhưng có người, nhẹ nhàng là có thể có được tất cả mọi thứ của nàng ta. Từ khi sinh ra đã tốt hơn người khác, không cần tốn nhiều sức lực đã có thể để mọi người xoay quanh nàng.
Cái này không công bằng, các nàng dựa vào đâu chứ! Nghĩ điều này, nàng ta quay đầu đánh giá Tống Cẩn Ninh.
Người này từ khi sinh ra đã tốt số hơn người khác, có được vị hôn phu là Thế tử Duệ Vương phủ, còn được Dung Thế tử nâng trong lòng bàn tay, muốn trăng trên trời hắn cũng cho nàng.
Vào Thư viện Tĩnh Hương học.
Bái Giới Bạch lão tiên sinh làm sư phụ.
Ngay cả ăn mặc cũng tốt nhất trong đám quý nữ trong Kinh Thành.
Tô Tuệ nàng, phải dựa vào nỗ lực của mình mới được mẫu thân đặt mua cho một bộ đồ trang sức, nhưng Tống Cẩn Ninh chỉ cần làm nũng là Dung Thế tử sẽ đem đồ trang sức tốt nhất toàn Kinh Thành đến trước mặt nàng.
Người như vậy…
Tô Tuệ cười lạnh.
Tiếng cười này bị A Lê nghe thấy, nàng quay đầu nhìn nàng ta rồi không thèm để ý quay đi, nói với Sài Dung Dung: “Yên tâm đi, ta nắm chắc.”
Sài Dung Dung gật đầu, âm thầm khích lệ nàng: “Cố lên, ta chờ ngươi đi xuống.”
“Được.”
Không bao lâu, một tiếng hô vang lên, cuộc thi bắt đầu, hai người mặc đồ cưỡi ngựa ngồi trên lưng ngựa, tiếng hô vừa vang lên đã như mũi tên bay ra, rất nhanh không thấy bóng dáng.
A Lê và Tô Tuệ không ai nhường ai, ngựa của hai người gần như kề sát. Nhưng đằng trước có một khúc ngoặt, Tô Tuệ đúng lúc chiếm được vị trí sườn, lúc này lập tức đi trước A Lê một chút.
Tô Tuệ chiếm được thượng phong thì lập tức dùng sức quất mông ngựa, ngựa của nàng ta điên cuồng lên, chỉ trong chớp mắt đã để lại A Lê ở phía sau.
Hai người chạy dọc theo con đường nhỏ khoảng nửa khắc, khi tới sau núi, quả nhiên Tô Tuệ là người lên núi đầu tiên. Tô Tuệ quay đầu nhìn A Lê, cái liếc mắt kia mang theo đầy vẻ đắc ý, giống như đang tuyên cáo thắng lợi vậy.
Chỉ có một con đường này lên núi, ai lên trước liền nắm được tiên cơ, nàng ta cười không dứt:
“Tống Cẩn Ninh, ngươi thua rồi!” Nàng ta nói.
A Lê cũng theo sau chạy đến chân núi, sau đó đột nhiên dừng lại.
Tô Tuệ thấy nàng dừng lại, không rõ là ý gì, nàng ta hơi nhíu mày.
Nhưng lúc này thi đấu mới quan trọng, nàng ta không có thời gian nghĩ nhiều, lập tức quất mông ngựa chạy đi.
A Lê quay đầu nhìn đường ven sườn núi.
Thật ra không chỉ có một con đường lên núi này, mà còn có một con đường nhỏ khác, nhưng con đường này chỉ có thể đi tới rừng thông giữa sườn núi, mà muốn lên đỉnh núi cần phải xuống ngựa leo lên một đoạn vách đá.
Trên thực tế, đây mới là con đường gần nhất.
Ngay lúc bắt đầu thi đấu, nàng cũng đã nghĩ ra đến… nếu có thể đi trước thì tốt, nếu không thể thì nàng sẽ đi lên từ đường này.
Lúc này, nàng nhanh chóng quay đầu ngựa lại, chạy sang đường núi bên cạnh, không bao lâu đã tới rừng thông. Nơi này rất yên lặng, ngày thường đám người A Lê và Sài Dung Dung thích chạy đến đây ngắm cảnh đọc sách nên mới biết nơi này.
Nàng xoay người xuống ngựa, buộc ngựa dưới bóng cây, sau đó lập tức leo lên vách đá.
Tuy nói là vách đá, nhưng không quá trơn, vẫn có một lối đi, bên cạnh có cây cối và thảm thực vật, đường cũng không quá khó đi, chỉ là không thể cưỡi ngựa mà thôi.
Trước đây A Lê đã đi lối tắt này lên đỉnh núi hóng gió vài lần, lúc này rất quả cửa quen nẻo. Nàng tính chuẩn thời gian, trước khi Tô Tuệ đến đã bò lên đỉnh núi trước, tới đình hóng gió, quả nhiên thấy ngọn cờ kia vẫn ở đó.
Mà lúc này Tô Tuệ cũng vội vàng cưỡi ngựa đến, dọc theo đường đi nàng ta đã nghĩ kĩ đợi đến lúc nàng ta thắng sẽ nhục nhã Tống Cẩn Ninh thế nào, sẽ ra điều kiện gì để từ nay về sau ở Kinh Thành nàng thấy nàng ta sẽ đi đường vòng.
Càng nghĩ nàng càng hưng phấn, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết, nhưng đợi đến khi nàng ta đến đình hóng gió, thấy bàn đá trong đình rỗng tếch, nàng ta lập tức cứng người lại, giống như bị người dội cho một gáo nước lạnh giữa tháng chạp, máu đang sôi trào đột nhiên đọng lại, cả người trở nên lạnh lẽo.
Nàng ta không nhịn được rùng mình, hỏi người quản lý trông coi cờ trong đình: “Cờ đâu, vì sao ta không thấy?”
“Tô Tuệ.” Người quản lý nói: “Cờ đã bị Tống Cẩn Ninh lấy đi rồi.”
Tộ Tuệ lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: “Không thể nào! Rõ ràng ta đi trước nàng ta! Nhất định là ngươi nói dối, vì bao che cho nàng ta mà dấu cờ đi!”
Người quản lý vừa nghe vậy thì không vui: “Tô Tuệ, ta là người quản lý của thư viện, sao lại có thể vì việc riêng mà làm rối loạn kỷ cương chứ.”
Tô Tuệ hơi nóng nảy, quát lên: “Nhưng rõ ràng ta đi trước nàng ta, cũng không thấy nàng ta vượt qua ta, chẳng lẽ nàng ta bay lên lấy.”
Người quản lý nói: “Nàng không bay lên, nhưng nàng bò từ vách đá phía sau lên, trước đó không lâu đã lấy cờ đi.”
Tô Tuệ không dám tin, sững sờ đứng tại chỗ.
Nàng ta thần hồn lạc phách trở về, khi đối diện với biểu cảm cười nhạo hoặc xem kịch vui của mọi người, đáy lòng nàng ta vô cùng tức giận.
“Tống Cẩn Ninh!” Nàng chỉ vào A Lê đang vui vẻ cầm lấy cờ: “Ngươi ăn gian!”
“Ta ăn gian chỗ nào?” A Lê hỏi.
“Chưởng quản đã nói với ta vì sao ngươi lấy được cờ, vậy mà ngươi lại bò lên từ vách đá, đây không phải ăn gian thì là gì?”
A Lê lười cãi cọ với nàng ta, nàng nói với sơn trưởng: “Sơn trưởng, xin hỏi khi công bố quy tắc, có phải đã nói chỉ cần ai lấy được cờ trước là thắng không?”
“Đúng vậy.” Sơn trưởng là một lão tiên sinh đã có tuổi, ông rất thưởng thức sự cơ trí của Tống Cẩn Ninh.
Tô Tuệ rất tốt, nhưng tâm tính quá cứng rắn, quá cứng thì dễ gãy, khó thành châu báu được, Tống Cẩn Ninh này thì không giống vậy, gặp được chuyện biết thay đổi cho hợp thời, cương nhu đúng lúc.
Thư viện Tĩnh Hương bọn họ dạy người không chỉ dạy học thuật, mà nhiều hơn là phẩm chất, dạy rất nhiều mặt bao gồm tài đức, mà học sinh biết tùy cơ ứng biến mới là nhân tài mà thế gian cần.
“Nhưng đây là đua ngưa!” Tô Tuệ vẫn không phục: “Nếu vì chơi khôn lỏi mà thắng, chẳng phải là làm nhục hai chữ công bằng sao.”
“Đúng là đua ngựa, nhưng quy tắc không chặt chẽ, có thể thay đổi, chỉ có người thích ứng được mới là người chiến thắng.”
Trung tuần tháng mười một, vụ án của Trấn Quốc tướng quân Hạ Bách Châu có thay đổi lớn.
Lần này để tránh hiềm nghi, tữu thiếu khanh điều tra lúc trước của Đại Lý Tự không tham gia, mà tả thiếu khanh Chử Nghiễm Tuấn phụ trách điều tra, vừa ra đã rút được tất cả đám củ cải ra khỏi bùn.
Đầu tiên là vụ án muội muội Tào Thiện Dung của Tào Thiện Phương bị diệt khẩu.
Thì ra long bào lục soát ra ở chỗ của Hạ Bách Châu lúc trước đã có người chuẩn bị từ trước, mục đích là vì mưu hại Trấn Quốc tướng quân, mà người mưu hại này lại là Tri chính của Nội Các - Diêu Thăng Bình.
Bốn tháng trước, hậu viện của Diêu Thăng Bình có một tiểu thiếp không khỏe được đưa đến thôn trang tĩnh dưỡng, sau đó tiểu thiếp này thuê mấy tú nương may xiêm y, nhưng sau khi những tú nương này làm xong xiêm y thì đều giống như Tào Thiện Dung, đột nhiên biến mất. Ngay cả tiểu thiếp kia, lúc việc Trấn Quốc tướng quân tạo phản bị truyền ra thì cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đại Lý Tự thức trắng đêm điều tra, rốt cuộc cũng tra ra thi thể của bốn tú nương và tiểu thiếp, ngoài hai người bị ném ra bãi tha ma, ba người còn lại đều bị cho vào lồng sắt dìm xuống giữa sông, mà vì sao không dìm hết xuống sông thì theo người hầu khai thì là bởi vì lông sắt không để được hết, cảm thấy phiền phức nên đã ném thẳng ra bãi tha ma.
Chân tướng của vụ án này vừa tuôn ra đã khiến người ta sởn tóc gái, tiếng dân gian công khai lên án Tri chính Nội các - Diêu Thăng Bình vang lên không dứt.
Có bá tánh thậm chí còn vây quanh phủ đệ của Diêu Thăng Bình, ném cải hỏng trứng thối, mắng hắn ta là nịnh thần gian tặc.
Cùng lúc đó, chứng cứ mưu hại Trấn Quốc tướng quân thứ hai được tuân ra.
Trước đây có người buộc tội Hạ Bách Châu tạo phản, trong đó có nội dung thủ hạ của Hạ Bách Châu chính miệng thuật lại từng nghe thấy trong mộng Hạ Bách Châu muốn làm Hoàng đế.
Mà vị cấp dưới này tên là Thương Tĩnh, là một thủ hạ vô danh dưới trướng Hạ Bách Châu, đã đi theo Hạ Bách Châu mười mấy năm.
Nhưng nguyên nhân gì khiến hắn ta phản bội Hạ Bách Châu chứ?