Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ

Chương 52



Động tác của Dung Từ nhẹ nhàng chậm rãi, ánh mắt ôn hòa, trong đôi con ngươi sâu thẳm thoáng liện lên thứ gì đó mà không ai nhìn thấu được.

Thứ ấy dường như đang bốc cháy, khiến A Lê cảm thấy hơi không được tự nhiên.

A Lê nhìn đi nơi khác, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đó chỉ là tưởng tượng của mình nên quay lại nhìn vẻ mặt của Dung Từ.

Nhưng lúc này, trong đôi mắt của hắn đã hoàn toàn sạch sẽ, trở về dáng vẻ giống như thường lệ.

“Dung Từ ca ca…” Nàng lần nữa cố gắng đứng dậy: “Bên ngoài tuyết vẫn rơi dày lắm à?”

Dung Từ rút tay về, đỡ lấy nàng: “Tuyết đã ngừng rơi rồi.”

A Lê cũng vén rèm nhìn ra bên ngoài, nhìn đâu đâu cũng thấy một mảng trắng tinh yên tĩnh giữa đất trời, khiến người ta bất giác cảm thấy vui vẻ.

Khóe môi nàng cong lên: "Cuối cùng thì ta cũng không cần phải dậy sớm mỗi ngày để đến thư viện nữa, có thể ở nhà lười biếng cả tháng rồi."

Dung Từ mỉm cười.

Tiểu cô nương vụng về che giấu vẻ mất tự nhiên của mình, cả chút ngượng ngùng vừa rồi trên khuôn mặt nàng cũng bị hắn nhìn thấy rất rõ.

Dần dần, hắn cảm thấy tâm trạng vui vẻ hẳn lên.

“Mỗi ngày đều ngủ nướng sao?” Hắn hỏi.

A Lê hất chiếc cằm thanh tú lên: "Chẳng lẽ không được sao? Mùa đông là lúc thích hợp nhất để nằm trong ổ chăn ấm ngủ nướng đó."

Còn rất thích hợp để đọc thoại bản.

Tất nhiên, đây là bí mật trong khuê phòng của nàng, không thể nói ra.

Không bao lâu sau, xe ngựa tiến vào thành, sau khi vào thành liền đi dọc theo đường cái khu trung tâm đi về phía Đông của tòa thành, sau đó đi đến khu mà các đại quan quý nhân sinh sống.

Tương Dương Hầu phủ cũng nằm ở đó.

Tống Ôn Bạch đã ra ngoài thượng triều từ sớm, chỉ có Thích Uyển Nguyệt đứng ở cửa chờ nữ nhi.

Thích Uyển Nguyệt hiện đã ngoài ba mươi, nhưng mấy năm nay bà ấy bảo dưỡng rất tốt, lại có đam mê trang điểm, mặc xiêm y tươi tắn, nên thoạt trông bà ấy vẫn giống như thời đôi mươi.

Hôm nay bà ấy mặc một chiếc áo họa tiết hoa cỏ màu tím nhạt, phối với một chiếc váy dài vải trơn phản chiếu ánh sáng nhạt từ lớp tuyết trắng xung quanh, có thể nói là rất lộng lẫy.

"Nương, con về rồi." A Lê vui vẻ bước tới.

"Này… Cẩn thận một chút…"

Vừa dứt lời, A Lê đã bị trượt chân và ngã về phía sau.

Cũng may Dung Từ tinh mắt nhanh tay, tiến lên hai bước đỡ nàng: “Mặt đất có băng kết, đi chậm thôi.”

Cửa lớn có người ra người vào, tuyết bị dẫm đến phẳng lì và cứng ngắc, thậm chí có chỗ còn kết băng, đi trên đó quả thực rất dễ ngã.

A Lê mỉm cười tự giễu, đứng thẳng lên rồi từ từ bước tới.

Thích Uyển Nguyệt ôm nữ nhi trong tay, nói với Dung Từ: “Sáng sớm Thế tử đã vội chạy đến đón người quả thật rất vất vả. Nếu ngài không vội thì vào trong uống tách trà nhé?”

Dung Từ suy nghĩ một chút rồi đáp: "Được."

Sau khi vào sảnh chính, A Lê về phòng thu dọn hành lý, trong khi đó Thích Uyển Nguyệt và Dung Từ ngồi uống trà.

“Tống di…” Dung Từ uống một ngụm trà, hỏi: “Người có lời gì muốn nói với vãn bối sao?”

Vừa rồi lúc ở cửa, hắn thấy Thích Uyển Nguyệt chần chừ muốn nói lại thôi, nghĩ rằng bà ấy có chuyện muốn nói với hắn.

Quả nhiên, Thích Uyển Nguyệt xua bọn hạ nhân đi, sau đó nói: “Thật ra… Là về chuyện hôn sự của các ngươi.”

“Mẫu phi ngươi đã nói cho ta biết rồi.” Thích Uyển Nguyệt nói: “Lần trước nàng nói chuyện hôn sự với ngươi, ngươi cũng tỏ ý không vội, có lẽ là còn bận tâm lo lắng vì chuyện của Trấn Quốc tướng quân.”

"Nhưng bây giờ chuyện của Trấn Quốc tướng quân đã kết thúc, ta muốn nghe ý nghĩ trong lòng của ngươi."

Duệ Vương phi từng nói với Thích Uyển Nguyệt rằng Dung Từ không vội thành thân vì còn bận lo việc của Trấn Quốc tướng quân, Thích Uyển Nguyệt không tin điều này.

Dung Từ là ai chứ? Nếu là trước đây thì bà ấy còn không biết bản lĩnh của Dung Từ, nhưng mấy năm nay nhìn nhiều cũng thấy rõ ràng rồi.

Chuyện của Trấn Quốc tướng quân có vướng bận đến đâu thì cũng không bao giờ ảnh hưởng đến việc thành thân được, huống chi còn không phải lập tức thành thân, mà là ấn định hôn lễ vào năm sau.

Ban đầu bà ấy nghĩ Dung Từ không còn nhỏ nữa, cũng nên sốt sắng thành hôn. Không ngờ thái độ của hắn lại không mấy nhiệt tình.

Thích Uyển Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cần phải nói chuyện ra lẽ với Dung Từ một phen mới được.

Không phải bà ấy vội vã muốn gả nữ nhi, mà là lo lắng nếu ở đây xảy ra biến cố gì thì vẫn nên nói càng sớm càng tốt.

Dung Từ và A Lê đã có hôn ước từ nhỏ, nhiều năm trôi qua, hai người ở cạnh nhau thân thiết như huynh muội, Thích Uyển Nguyệt sợ Dung Từ sẽ không có ý nghĩ đó về việc thành hôn.

Hoặc có thể Dung Từ đã gặp gỡ nữ tử khác, lòng sinh ái mộ, có ý định cưới người khác.

Bất kể là thế nào, Thích Uyển Nguyệt cũng sẽ không trách hắn. Suy cho cùng, không ai có thể nói chắc chắn về tình yêu nam nữ được, chẳng phải đến trước được trước, cũng chẳng phải theo mệnh lệnh của cha mẹ mà phụ thuộc vào duyên phận.

Nếu Dung Từ thực sự có nữ tử mà mình ngưỡng mộ, Thích Uyển Nguyệt sẽ không quấy rầy nữa mà ngược lại sẵn sàng thành toàn cho họ.

Nhưng sau khi nghe xong lời này, Dung Từ suy nghĩ một chút rồi nói: "Tống di, trước đây vãn bối thật sự rất bận, việc thành thân…"

Hắn nghĩ đến biểu hiện của A Lê trên xe ngựa hôm nay, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ.

A Lê của hắn vẫn chưa hiểu được tình yêu nam nữ, không bằng…

“Chờ thêm một chút nữa thì thế nào?” Dung Từ hỏi.

Thích Uyển Nguyệt nghe xong, cho rằng đây là lý do thoái thác uyển chuyển của hắn.

Bà ấy thẳng thắn nói: “Nếu Dung Thế tử có chỗ nào khó xử, ngươi cũng đừng ngại lên tiếng. Chúng ta là người thông tình đạt lý, tất nhiên sẽ không ngăn trở.”

Dung Từ nghe được lời này thì biết Thích Uyển Nguyệt đã hiểu lầm.

Hắn vừa định mở miệng, Thích Uyển Nguyệt lại nói tiếp: “Huống hồ tuổi ngươi cũng không nhỏ, mà qua năm nay A Lê cũng mười sáu rồi. Nếu hủy bỏ hôn sự sớm, ngươi vẫn có thể…”

Nàng ấy còn chưa nói xong, Dung Từ đã đứng dậy vái thật sâu: "Tống di, vãn bối không ái mộ nữ tử nào khác. Người duy nhất mà vãn bối ái mộ từ nhỏ chính là A Lê."

Dung Từ vốn luôn trầm tĩnh điềm đạm, bây giờ sắc mặt lại tràn đầy nghiêm túc, khiến Thích Uyển Nguyệt giật mình.

Dung Từ tiếp tục giải thích: “Sở dĩ vãn bối cho rằng việc thành hôn không cần gấp gáp không phải là vì chính sự trong triều có quá nhiều hay gì khác, mà là…”

Giọng điệu của hắn có chút bất đắc dĩ: "A Lê còn nhỏ, vẫn chưa hiểu được mối quan hệ giữa nam và nữ. Vãn bối muốn đợi thêm một thời gian nữa."

Nghe vậy, Thích Uyển Nguyệt đột nhiên ý thức được, sau đó dở khóc dở cười.

“Thì ra là như vậy.” Bà ấy cười rộ lên: “Thế mà ta lại thực sự xem nhẹ việc này.”

“Đó cũng là lỗi của ta nữa. Trước đây bởi vì nàng vẫn đọc sách ở Thư viện Tĩnh Hương, ta sợ ảnh hưởng đến việc học của nàng nên chưa bao giờ mời ma ma dạy dỗ nàng. Bây giờ nghe ngươi nói như vậy, cũng nên mời ma ma về dạy, hy vọng là vẫn còn kịp".

Hy vọng là vẫn còn kịp…

Ý tứ là muốn ấn định chuyện thành thân của hai người, rồi trước khi thành thân sẽ mời ma ma dạy dỗ A Lê.

Đương nhiên Dung Từ sẽ không phản đối, hắn một lần nữa chắp tay thi lễ, nói: "Đa tạ Tống di."

Phủ Trấn Quốc tướng quân.

Hạ Bách Châu vừa từ triều đình trở về, sắc mặt không tốt.

“Cha…” Hạ Ngọc Khanh từ diễn võ trường trở về, dù là ngày mùa đông nhưng hắn ta lại chỉ mặc một bộ áo quần ngắn mỏng, người vẫn đầy mồ hôi.

Hắn ta hỏi: “Chuyện rời Kinh, Hoàng thượng nói thế nào ạ?”

Hạ Bách Châu cũng đang lo lắng về chuyện này.

Hôm nay ông ta đã dâng sớ bày tỏ ý muốn trở lại Bắc Cương trước thềm năm mới. Tuy nhiên, Hoàng thượng thế mà lại muốn giữ ông ta ở Kinh Thành ăn tết.

Nếu Hoàng thượng muốn giữ ông ta lại, ông ta cũng không dám trái lời. Nhưng trong lòng Hạ Bách Châu biết rõ ý nghĩa của việc ở lại Kinh Thành này là gì.

“Mẫu thân con đâu?” Hạ Bách Châu hỏi.

“Vừa rồi có người từ trong cung tới tặng lễ vật năm mới, mẫu thân đang kiểm kê để nhập kho.”

Hạ Bách Châu thấp giọng nói không rõ ý tứ: “Động tác thế mà cũng khá nhanh.”

“Hoàng thượng thế này là có ý gì?” Hạ Ngọc Khanh mơ hồ đoán được, hỏi: “Chẳng lẽ không muốn để chúng ta rời đi sao?”

Hạ Bách Châu gật đầu: “Hoàng thượng muốn giữ chúng ta ở Kinh Thành ăn tết.”

Hạ Ngọc Khanh chế nhạo: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người người đều rõ (*). Ông ta nào có giữ người, rõ ràng là đang giam người.”

*Nói về dòng họ Tư Mã chỉ có dã tâm với ngôi báu chứ không phải bình định thiên hạ, cứu giúp lê dân, về sau ngụ ý lòng dạ không thể che đậy của những kẻ tư lợi.

"Đầu tiên, ông ta giữ phụ thân ở Kinh Thành ăn tết, sau đó tiếp tục tìm lý do khác để làm vướng bận phụ thân. Xem ra ông ta không hề có ý định để chúng ta sống sót rời Kinh."

Hạ Bách Châu nói: “Nhưng hiện tại chúng ta cũng không thể làm gì được, ý chỉ của Thánh thượng không thể làm trái.”

"Chúng ta không thể làm trái, nhưng luôn có cách khiến hắn thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra."

"Con có cách gì?" Hạ Bách Châu hỏi.

"Con không có, nhưng có người chắc chắn có."

Dung Từ là kẻ tâm cơ thâm trầm, từ khi Hạ gia quân trở về Kinh đã lập mưu mượn sức Hạ gia quân của hắn ta, làm sao có thể không có cách đối phó với những việc như Hoàng đế giữ người này chứ?

Đương nhiên Dung Từ đã có cách đối phó, từ mấy tháng trước hắn đã lên kế hoạch ổn thỏa.

Hoàng thượng giữ Hạ Bách Châu ở lại Kinh Thành ăn tết, Hạ Bách Châu thành thật nhận lệnh, hơn nữa sau khi hồi phủ còn lập tức ra lệnh cho quản gia trong phủ chuẩn bị đón năm mới.

Chọn mua đồ làm lễ tết, làm bánh gạo, còn mời những phường may tốt nhất Kinh Thành đến may xiêm y mới cho cả nhà.

Thực sự thể hiện ý muốn có một dịp năm mới tốt lành ở Kinh.

Tuy nhiên, vào trung tuần tháng Chạp, tin tức quân địch bất ngờ xâm lược từ phương Bắc truyền đến.

Nghiêu thành ở phía Bắc vốn là một tòa thành nhỏ, xa xôi và cằn cỗi, lại có dân cư hỗn tạp thuộc nhiều quốc gia khác nhau. Vì vậy, mỗi năm đều sẽ xảy ra các vụ đốt phá, giết chóc, cướp bóc.

Triều đình từng cử quan phủ đến giải quyết, cai quản nhưng đời sống của người dân địa phương hỗn loạn, bệnh tật lâu năm khó mà chữa khỏi. Những quan viên tới đó không bị giết thì cũng bị thương, không một ai muốn làm quan ở đó hết, dẫn đến nhiều năm qua thành này vẫn luôn ở trong tình trạng không có quan phủ kiểm soát.

Cũng may nơi này chỉ là một thành nhỏ, ngoại trừ giết chóc náo loạn ra thì không có sự việc gây chấn động lớn nào, thành ra triều đình cũng nhắm mắt làm ngơ, không để ý tới.

Không ngờ năm nay, một đội quân Hung Nô còn sót lại đã lợi dụng nơi này làm điểm đột phá, xâm chiếm Nghiêu thành chỉ trong một đêm và khống chế luôn cả một số thành trấn xung quanh.

Chiến sự nổ ra, tất cả mọi người đều không kịp phòng bị.

“Tàn dư của quân Hung Nô ư?”

Khi đó, Minh Huệ Đế đang dùng bữa, không thể tin được hỏi: "Tàn quân đến từ đâu? Không phải đều bị Hạ gia quân đánh chạy sao?"