Binh bộ Thượng thư thấp thỏm nói: “Khi Hạ tướng quân đánh bại quân Hung nô, rất nhiều quân lính rải rác của Hung Nô đã chạy thoát. Vốn dĩ những người này chạy trốn về phía Bắc, nhưng bây giờ không biết vì lý do gì mà đột nhiên tụ tập lại, bọn chúng có tới mấy vạn."
Minh Huệ Đế lập tức bỏ đũa xuống, sắc mặt tái mét.
Tất cả các cung nhân đang hầu hạ trong điện đều quỳ xuống, thậm chí không dám tỏ ra tức giận.
Binh bộ Thượng thư cũng run sợ.
Hạ Bách Châu mới đánh bại Hung nô cách đây nửa năm, vốn ông ta còn tưởng rằng trận chiến đó đã khuất phục được những người này rồi, nhưng không nghĩ tới bọn họ còn dám ngóc đầu trở lại.
Hắn ta thận trọng nói: “Hoàng thượng, quân Hung Nô thiện chiến, lại có dã tâm bừng bừng. Lần trước thua trong tay Hạ gia quân, không chừng là bọn chúng không cam lòng nhận thất bại.”
"Nhưng dù có không cam lòng đến đâu thì chỉ cần là người, cũng đều phải nghỉ ngơi lấy lại sức. Mười vạn Hạ gia quân đã đánh bại gần hai mươi vạn quân Hung Nô, cục diện thảm bại này chúng lại dám để xảy ra lần nữa. Hoàng thượng…" Một vị quan khác nói: "Có phải ở đây có âm mưu gì không?"
Có phải âm mưu gì không ư?
Tất nhiên, nếu nói là tàn quân của Hung Nô thì Minh Huệ đế sẽ không tin.
Dù quân Hung Nô có hung hãn và tham vọng đến đâu thì cũng không thể tập hợp được mấy vạn người trong thời gian ngắn, hơn nữa còn đúng vào lúc ông ta đang kìm giữ Hạ Bách Châu.
Ông ta không tin trong việc này không có bút tích của Duệ Vương phủ.
Điều khiến Minh Huệ Đế tức giận không phải là cuộc xâm lược của tàn quân Hung Nô, cũng không phải việc giam giữ Hạ Bách Châu thất bại. Mà là… Việc mà ông ta vốn tưởng là mình đã nắm chắc phần thắng, nhưng kết quả lại thành ra đi làm của hồi môn cho Duệ Vương phủ.
Trong lòng ông ta hối hận không kịp!
Một lúc sau, Minh Huệ Đế đột nhiên nôn ra máu.
Thái giám tổng quản Trương Đức Cần thấy vậy thì kinh hãi hô: "Truyền thái y! Mau truyền thái y!"
Người Hung nô lại đến xâm lược, mặc kệ người bên ngoài suy đoán thế nào, việc Nghiêu thành đã bị chiếm vẫn là thật. Mà phương Bắc là nơi Hạ Bách Châu trấn thủ, một khi phương Bắc có chiến sự ông ta không thể ngồi yên.
Vì vậy, khi Hạ Bách Châu dâng tấu xin nhận lệnh, một số quan viên, dẫn đầu là Doãn Thiệu Hâm đã sôi nổi tán thành với ông ta.
Minh Huệ Đế ngồi trên long ỷ, sắc mặt âm trầm như nước, nhưng không thể làm khác, chỉ đành cho phép Hạ Bách Châu rời kinh.
Đêm trước khi Hạ gia quân rời Kinh, tuyết lại rơi dày đặc trên bầu trời.
Trận tuyết này rất mãnh liệt, những bông tuyết như lông ngỗng bay hỗn loạn giữa không trung, không lâu sau bầu trời bao la, đất trải thênh thang chỉ còn một màu trắng xóa.
A Lê ghé vào bên cửa sổ ngắm tuyết.
Một lúc sau, Ngưng Sương ở trong phòng gọi nàng vào: “Cô nương, đừng nhìn nữa, đi ngủ sớm đi. Không phải người đã hẹn với Hứa tiểu thư ngày mai đi dạo phố sao?”
A Lê thở dài nói: “Cũng không biết ngày mai có thể ra ngoài hay không. Nếu tuyết vẫn rơi lớn như thế này thì e rằng phải hoãn lại.”
Nói xong nàng định quay vào nghỉ ngơi, nhưng ngay khi quay người lại, nàng vô tình thoáng thấy một bóng người.
Nàng lập tức quay đầu nhìn kỹ hơn.
Dưới mái hiên đối diện, một người khoác áo choàng đen đang đứng đó, dáng người hắn ta cao gầy, trầm lặng yên tĩnh.
Trong đình tuyết rơi tán loạn, A Lê không nhìn rõ hắn ta trông như thế nào, nhưng nàng biết rõ ràng hắn ta đang nhìn nàng.
"Dung Từ ca ca?" A Lê nghi ngờ đi ra cửa, tay nâng làn váy đi ngang qua hành lang, nhưng khi đi đến phía đối diện và nhìn rõ người đó thì nàng lại sửng sốt.
"Tại sao lại là ngươi?"
Người tới là Hạ Ngọc Khanh.
Hạ Ngọc Khanh nhìn thấy rõ ràng sự thay đổi trên gương mặt nàng.
Nàng tưởng là Dung Từ nên vui vẻ chạy tới, nhưng khi nhìn thấy là hắn ta, nụ cười trên mặt nàng lập tức cứng đờ.
"Ngươi đến đây làm gì?" Nàng khẽ cau mày, giọng điệu không tốt nói: "Ngươi không thấy nửa đêm xông vào đình của ta là rất thất lễ sao?"
Hạ Ngọc Khanh che đi sự cô đơn trong mắt, chắt lưỡi: “Ta tới thì thất lễ, nhưng nếu Dung Thế tử đến thì có lễ sao?”
A Lê nghẹn họng, nhưng vẫn nói cứng: "Việc đó thì khác."
"Có cái gì khác nhau?" Hạ Ngọc Khanh lười biếng nói: "Không phải hắn cũng là nam tử bên ngoài sao? Tuy rằng các ngươi đã có hôn ước, nhưng vẫn chưa thành thân."
A Lê không muốn chú ý đến hắn ta nữa, nàng cảm thấy gặp Hạ Ngọc Khanh trong nhà mình thế này thật quái lạ.
“Ngươi đi nhanh đi…” Nàng vội đuổi người: “Nếu nhỡ có người phát hiện ra chúng ta thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch thanh danh được.”
Hạ Ngọc Khanh nhếch môi: “Làm sao ngươi biết ta đang có ý này?”
"Cái gì?"
“Tối nay ta tới đây chính vì muốn chứng thực chuyện của chúng ta.” Hắn ta tỏ vẻ làm tức chết người không đền mạng nói: “Để ngươi cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà, cũng không thể rửa sạch được.”
A Lê trợn mắt há mồm: "Giữa chúng ta có chuyện gì chứ? Ta với ngươi hoàn toàn trong sạch, mối quan hệ giữa chúng ta còn trắng hơn cả đậu phụ nữa. Ngươi đừng có nói bậy."
Hạ Ngọc Khanh cười nhẹ.
Dáng dấp hắn ta đẹp đẽ nên nụ cười này lại càng khiến hắn ta rực rỡ hơn, mang vẻ quyến rũ hoang dã.
A Lê phải thừa nhận rằng nếu không được mỹ mạo của Dung Từ luyện định lực giúp từ khi còn nhỏ thì có lẽ nàng đã không thể chống lại được sự yêu diễm của Hạ Ngọc Khanh hôm nay.
"Nếu có việc gì thì ngươi hãy nói nhanh với ta đi. Nếu không có việc thì hãy rời đi càng sớm càng tốt." A Lê nói: "Tỳ nữ của ta vẫn còn ở trong nhà đấy. Nếu nàng ấy ra ngoài rồi phát hiện ngươi đêm hôm xông vào nhà ta, đến lúc đó dù ngươi có muốn chạy cũng không thể chạy được."
Hạ Ngọc Khanh chẳng để tâm: “Mấy tên hộ vệ quèn có thể ngăn cản được ta sao?”
Khi đến đây, hắn ta cũng phát hiện cách đó không xa có ám vệ canh gác, cho rằng là do Dung Từ sắp xếp. Nhưng thế thì sao? Hắn ta muốn tới thì tới, ai cũng không ngăn được.
A Lê thấy hắn ta cuồng ngạo tùy ý như thế cũng phải trợn mắt, quay người bỏ chạy lấy người.
“Ngày mai ta sẽ đi.” Hạ Ngọc Khanh đột nhiên nói.
A Lê dừng lại: “Ta nghe nói phương Bắc đang xảy ra chiến tranh, Hạ tướng quân phải trở về đánh giặc.”
Nàng kính trọng Hạ tướng quân, nếu ngày mai sẽ rời đi thì nàng cũng không buồn để bụng hành vi mạo phạm của Hạ Ngọc Khanh nữa.
Nàng quay lại và chân thành nói: “Ta kính ngưỡng Hạ tướng quân là một anh hùng đỉnh thiên lập địa. Dù chưa bao giờ có cơ hội gặp mặt ông ấy, nhưng ta thật tâm cầu chúc Hạ tướng quân chiến thắng trong trận chiến này”.
Suy nghĩ một lúc, nàng nói thêm: “Ta cũng chúc Hạ công tử lên đường bình an”.
Vẻ cà lơ phất phơ trên mặt Hạ Ngọc Khanh dần dần biến mất, hắn ta nhìn chằm chằm vào nàng trong đêm tuyết.
“Tống Cẩn Ninh,” hắn ta nói: “Thật ra, ta vẫn còn rất thích nàng.”
A Lê tức giận.
Người này nói chuyện không đến hai câu đã bắt đầu không đứng đắn.
“Ngươi có thích thì cũng vô dụng.” Cũng may nàng đã quen với hành động thiếu đoan chính của Hạ Ngọc Khanh nên nói: “Ta không thích ngươi, hơn nữa ta đã có hôn ước rồi.”
Hạ Ngọc Khanh cười: “Chính là vì nàng đã có hôn ước nên ta mới cảm thấy tiếc nuối.”
Ánh mắt của hắn ta đột nhiên trở nên ảm đạm, nói: "Từ nhỏ ta đã có một việc tiếc nuối, hiện tại đến Kinh Thành gặp nàng, nàng đã trở thành điều tiếc nuối thứ hai của ta."
Trước hắn ta muốn ra chiến trường nhưng không thể, giờ cô nương hắn ta thích lại thuộc về kẻ khác.
Hạ Ngọc Khanh cảm thấy cuộc sống này thật chẳng có mùi vị con mẹ gì cả!
"Không biết sau này còn gặp lại hay không." Hắn ta đột nhiên ném một vật gì đó cho A Lê: "Cái này tặng nàng làm kỷ niệm. Đừng vứt đi, đồ của tiểu gia rất có giá trị đấy."
A Lê hoảng hốt bắt lấy nó, khịt mũi khinh thường.
Nàng mở miệng định sặc lại hắn mấy câu, nhưng trước khi nàng kịp nói thì Hạ Ngọc Khanh đã nhún mũi chân xuống, biến mất trong nháy mắt.
Đến và đi đều lặng lẽ như gió tuyết.
Hẻm Ngự Mã, thư phòng.
Ánh mắt Dung Từ dừng trên cuốn sách, im lặng nghe ám vệ bẩm báo.
"Hạ công tử ở lại ước chừng mười lăm phút rồi rời đi."
"Thuộc hạ không nghe rõ hai người nói gì, nhưng có lẽ là lời từ biệt." Ám vệ nói: "Hạ công tử có để lại một thứ đồ cho A Lê cô nương."
Dung Từ dừng lại một chút: “Nàng ấy có nhận không?”
"… Đã nhận rồi ạ."
Dung Từ im lặng một lúc, gật đầu rồi tiếp tục đọc sách.
Ngày hôm sau, trận tuyết dày đặc suốt đêm đã ngừng rơi.
Buổi sáng sớm lẽ ra yên tĩnh lại tràn ngập sự hối hả và nhộn nhịp của dòng người.
A Lê tỉnh dậy, hỏi Ngưng Sương: "Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Bên ngoài sao lại náo nhiệt như thế?"
Ngưng Sương nói: “Cô nương, hôm nay là ngày Hạ tướng quân rời Kinh, bá tánh đều đến tiễn ngài ấy.”
Nghe đến đây, A Lê sững sờ một lúc.
Nhớ lại chuyện tối hôm qua Hạ Ngọc Khanh tới đây, nàng đột nhiên xuống giường đi tới bên cạnh bàn.
“Ngưng Sương tỷ tỷ, đồ hôm qua ta để trên bàn đâu rồi?”
"Nô tỳ cất nó đi rồi, bây giờ cô nương muốn nó sao?"
"Mang nó đến cho ta xem xem." A Lê nói.
Đêm qua nàng ngơ ngác mới bắt lấy nó, vốn định trả lại, nhưng Hạ Ngọc Khanh đột nhiên biến mất không dấu vết. Sau đó nàng chỉ bận tức giận tên khốn nạn Hạ Ngọc Khanh nên cũng không xem kỹ món đồ đó là gì, sau khi trở về phòng chỉ đặt nó lên bàn.
Cũng không biết tại sao, nhưng khi nghe thấy tin Hạ Ngọc Khanh rời đi, ấn tượng về những việc vô lễ hắn ta làm dần dần phai nhạt, thay vào đó nàng lại nghĩ đến việc tốt của hắn ta.
Hạ Ngọc Khanh này tuy có chút cuồng ngạo nhưng tâm địa lại không xấu, dù sao cũng là nhi tử của Hạ tướng quân, trong xương cốt vẫn có sự trượng nghĩa, khi nàng ở thư viện hắn ta còn giúp đỡ nàng mấy lần.
Rất nhanh, Ngưng Sương đã mang món đồ kia tới.
Nàng ấy mở chiếc khăn bọc ra, cười nói: “Cô nương thật là bất cẩn, sao một vật quý giá như vậy lại có thể bỏ bừa bãi trên bàn được? Nhỡ có người không biết gì mà vào lấy đi thì thật đáng tiếc.”
Đôi mắt của A Lê rơi vào món đồ trên chiếc khăn, đó là một viên ngọc bích hình trăng lưỡi liềm được khắc họa tiết con dơi.
Nàng từng đọc về địa chí của Bắc Cương, biết được rằng bá tánh Bắc Cương tín ngưỡng Nguyệt thần, truyền thuyết nói rằng linh hồn của mỗi người đều có những hóa thân mang điềm lành, nếu đeo điềm lành và mặt trăng trên người thì sẽ được nguyệt thần phù hộ.
Vì vậy, bá tánh Bắc Cương hình thành tập tục lấy loài động vật và mặt trăng làm đồ đằng*, trẻ nhỏ từ khi sinh ra sẽ được đeo một món đồ có khắc đồ đằng để cầu mong cả đời được trôi chảy như ý.
*đồ đằng: dạng họa tiết con vật cõng mặt trăng, có nghĩa là vật chứa đựng linh hồn của Chúa.
Hơn nữa, một người chỉ có một điềm lành và chỉ có thể khắc đồ đằng một lần trong đời.
Nhưng nàng không ngờ Hạ Ngọc Khanh lại tùy tiện đưa cho nàng một vật quan trọng như vậy.
A Lê nhìn chằm chằm vào viên ngọc hình trăng lưỡi liềm, không hiểu sao tâm trạng lại nặng nề hơn một chút.
Một lúc sau, tiếng gọi của Ngưng Sương kéo suy nghĩ của nàng về: "Cô nương, không phải hôm nay người sẽ ra ngoài đi dạo phố cùng Hứa tiểu thư sao? Mau thay xiêm y đi, Dung Thế tử sắp tới đón người rồi."