Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ

Chương 62



Hắn cắn một miếng nhỏ rồi từ tốn nhai, rõ ràng là một động tác lẳng lơ, nhưng nét mặt hắn lại vẫn vô cùng chính trực.

Còn nói thêm một câu: "Đúng là ngon thật."

"..."

A Lệ liếc nhìn miếng bánh ngọt trên tay, trên đó vẫn còn vết hắn cắn. Trong thoáng chốc nàng có hơi xấu hổ, không biết là nên ăn tiếp trên vết cắn ấy, hay là đổi miếng khác.

"Sao không ăn?" Dung Từ hỏi.

"Ta... Ta... Ta..." Đầu ngón tay A Lệ tê dại, trái tim cũng tê dại, thậm chí còn chẳng thể nói lưu loát.

Nàng đột nhiên nảy ra một ý, tìm được một cái cớ rất hay: "Ta khát, muốn uống trà."

"Cũng được." 

Dung Từ xách ấm rót cho nàng một chén trà rồi đặt trước mặt nàng.

"Chuyện ở Thi Hoa quán..."

"Dung Từ ca ca, ta chắc chắn sẽ không để lộ chuyện ở Thi Hoa quán đâu."

"Không phải ý đó." Dung Từ nói: "Lát nữa ta sẽ cho người khóa đỉnh lầu, sau này không tới đó nữa."

A Lê sững lại.

Nghe thấy hắn nói tiếp: "Nơi nào A Lê không thích thì ta sẽ không tới."

A Lê áy náy: "Cũng không phải ta không thích, trước đó không biết nên hiểu lầm thôi. Lúc sau ta suy nghĩ một lúc thấy Tử Duy ca ca nói cũng rất có lý, nơi đó bí mật, mà lại tốt xấu lẫn lộn, quả đúng là thích hợp cho người ở đủ mọi tầng lớp bàn chuyện."

"Người ở đủ mọi tầng lớp?"

"Không phải." A Lê vội vàng sửa lời: "Thích hợp cho Dung Từ ca ca bàn chuyện."

Dung Từ mỉm cười, đột nhiên đưa tay sờ tóc nàng.

Thật ra trước đây hắn cũng đã từng làm hành động thế này rồi, nhưng mà trước kia là một chuyện cực kỳ tự nhiên, chẳng biết tại sao đến hôm nay lại trở nên mập mờ.

Mọi cử động của hắn đều cực kỳ rõ ràng dễ thấy, khiến A Lê căng thẳng.

Ngay cả hơi thở của hắn nàng cũng cảm thấy quyến rũ.

Thôi xong rồi!

A Lê nghĩ thầm.

Có chút vậy mà nàng cũng không chống cự nổi!

Dung Từ ca ca thông minh như vậy, chắc chắn là đang chê cười nàng.

Nàng uống trà xong vẫn lưỡng lự không đặt cốc xuống, như thể giờ đây có chén trà trên tay thì nàng sẽ không phải lúng túng như thế vậy.

Dung Từ nhìn thấy hết sắc mặt thay đổi của nàng.

A Lê của hắn, thật sự là vô cùng đáng yêu.

Còn khiến tim hắn ngứa ngáy.

Dung Từ không phải người sẽ khiến mình chịu tủi thân, hắn muốn làm cái gì thì sẽ làm cái đó. Hắn muốn hôn nàng, trước kia nàng còn chưa biết gì sợ bị dọa sợ, nên hắn vẫn luôn kiềm chế.

Nhưng hôm nay, dáng vẻ thẹn thùng này của nàng, hắn muốn kéo cả người nàng vào trong lòng mà hôn thật nồng nhiệt.

"A Lê?" Một lúc sau, hắn lên tiếng.

"Ừm?"

"Có một chuyện ta đã suy nghĩ rất lâu."

"Chuyện gì?"

"Ta muốn hôn nàng."

"Chuyện chuyện chuyện này..."

A Lê lo lắng đến mức trái tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Vừa nãy lúc ở Thi Hoa quán Dung Từ ca ca muốn hôn nàng lại bị người khác chen ngang, lúc đó là đang ở nơi bí mật, hơn nữa cả tầng không có người ngoài.

Mà nơi này là tửu lâu, nàng vẫn thấy xấu hổ lắm đó!

Nàng cứ như một tên trộm, nín thở không dám nói lời nào, cũng không dám làm gì, mở to mắt căng thẳng mà cũng vừa mong chờ nhìn Dung Từ.

Dung Từ từ từ tới gần, ngậm chặt lấy bờ môi nàng, nhẹ nhàng mút.

Môi hắn rất mềm, còn hơi lành lạnh, lúc hôn nàng có chút ẩm ướt, tựa như sương sớm.

Ngọt.

Hô hấp của A Lê càng lúc càng nhanh, trái tim đập cũng mỗi lúc một gấp hơn.

Đây là trải nghiệm gì vậy?

Nàng chỉ cảm thấy dường như mình đang ở trong mơ, chóng mặt, trong đầu chỉ có một âm thanh, Dung Từ ca ca đang hôn nàng.

Dung Từ ca ca đang hôn nàng.

Nhưng nàng cảm thấy mình không bắt kịp được... Nàng sắp không thở nổi nữa.

Nàng muốn hắn dừng lại.

Một lát sau, Dung Từ gọi nàng: "A Lê? A Lê?"

A Lê nín thở đến nỗi mặt mày đỏ bừng, đôi mắt ướt sũng.

"A Lê." Dung Từ bất đắc dĩ: "Mở miệng ra, không cần phải ngậm chặt."

"..."

A Lê xấu hổ nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng.

Nhưng đúng lúc Dung Từ đang định tiến thêm một bước nữa thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

Ngay sau đó, cánh cửa bị mở ra: "Thưa quan khách, món điểm tâm đặc trưng của quán đến rồi ạ!"

Tiểu nhị đứng ngoài cửa với vẻ mặt nhiệt tình, nhưng rồi tinh ý nhận ra tình huống trong phòng có gì đó rất sai sai.

Một nam một nữ sát lại gần nhau.

Sắc mặt nữ tử đỏ bừng, mà nam tử kia... Vẻ mặt dường như không vui do bị cắt ngang.

Chân tiểu nhị mềm nhũn ra, bưng món điểm tâm không biết nên tiến hay nên lui.

Lúc đang xoắn xuýt thì nam tử lên tiếng: "Bưng lên đi."

Trung tuần tháng chạp, Trưởng Công chúa Lệ Dương phủ tổ chức yến tiệc hoa cúc.

Nghe nói là Trưởng Công chúa Lệ Dương đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua hết tất cả các loại hoa cúc quý giá ở Kinh Thành về phủ đệ cho yến tiệc này.

Thật sự mà nói, Tết nguyên đán đang tới gần, nhà nào cũng bận rộn chuẩn bị đón năm mới, phàm là người biết nhìn một chút thì sẽ không tổ chức yến tiệc vào thời điểm quan trọng này.

Lúc trước Trưởng Công chúa Lệ Dương cũng đã cân nhắc chuyện này.

Nhưng mà bà ta vừa trở về Kinh Thành, nên trong thời điểm mọi người đều đang chú ý này bà ta muốn khiến cho tất cả mọi người đều biết rằng Lệ Dương bà ta nở mày nở mặt mà quay trở về Kinh Thành, cũng coi như là kiếm thể diện cho nữ nhi của mình.

Nếu như chờ tới năm sau mới tổ chức yến tiệc thì có lẽ phải đợi cả hai ba tháng, dù sao thì năm sau nhà nào cũng bận bịu. Với lại, phải đợi lâu như thế, suốt một thời gian dài rồi mọi người dần dần quên đi, thế thì lại có vẻ như Lệ Dương bà ta không được sủng ái vậy.

Cho nên, bà ta ấn định ngày vào trung tuần tháng Chạp, rồi gửi thiếp mời cho hầu hết các nhà quyền quý trong Kinh Thành.

Lần đầu tiên Trưởng Công chúa Lệ Dương đưa thiếp mời, đương nhiên mọi người đều khó mà từ chối, ai nấy đều hiểu ngầm mà nhượng bộ bà ta.

Tương Dương Hầu phủ cũng vậy.

Ngày hôm đó, Thích Uyển Nguyệt thay trang phục từ rất sớm rồi ra cửa chờ nữ nhi. Một khắc đồng hồ sau mới thấy A Lê đi ra ngoài.

"Dậy muộn à?" Bà ấy hỏi.

Sau đó nhận thấy một tỳ nữ xa lạ đi theo sau nữ nhi mình, bà ấy mới nhìn với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Đợi tới khi hai người lên xe bà ấy mới hỏi: "Tỳ nữ kia trông lạ quá, từ đâu ra vậy?"

A Lê nói: "Là Dung Từ ca ca đưa tới, nói là nàng ấy có bản lĩnh tốt, đi theo bên cạnh thì dễ dàng bảo vệ hơn."

Thích Uyển Nguyệt gật đầu: "Quả nhiên Dung Thế tử suy nghĩ chu đáo."

Nghĩ đến điều gì, bà ấy ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: "A Lê, vài ngày trước nương và tổ mẫu của con có nhắc tới hôn sự của con, tổ mẫu con có ý muốn mau chóng chọn ngày cho các con thành thân. Vốn dĩ nương nên nói sớm với con, có điều mấy ngày nay bận rộn việc năm mới nên quên mất."

A Lê cúi đầu, ngoan ngoãn khéo léo "Ừm" một tiếng.

"Đợi qua năm mới, đến khi đó gặp mặt Duệ Vương gia và Duệ Vương phi một lần, hai nhà cùng thương lượng cụ thể chi tiết."

A Lê tiếp tục gật đầu.

Thích Uyển Nguyệt nói xong thì lại hỏi tình hình ma ma dạy bảo gần đây.

Bà ấy nói: "Qua năm sau con lại phải tới thư viện học hành, nương nghĩ đi nghĩ lại mới bảo Liễu ma ma đi với con tới biệt viện, thường ngày sau khi học xong thì bà ấy có thể dạy cho con một ít. Trước mắt thời gian không còn nhiều, tháng năm năm sau con đã tốt nghiệp rồi, lúc đó đã gần ngày thành hôn lắm rồi."

Nói xong bà ấy nhìn nữ nhi, lúc này mới phát hiện ra nàng đang ngượng ngùng, mặt đỏ đến tận mang tai.

Thích Uyển Nguyệt kinh ngạc: "Con bị làm sao vậy?"

Trước đây bà ấy đã từng đề cập với A Lê về chuyện hôn sự rồi, cũng đâu thấy A Lê đỏ mặt, mà lại còn mở to mắt hỏi: "Khi nào ạ?"

Tự dưng thấy nàng ngượng ngùng như thế, đúng là Thích Uyển Nguyệt cũng hơi không quen.

"A Lê?"

A Lê mím môi, dùng sức xoa xoa mặt: "Con biết rồi! Nương cứ quyết định đi ạ!"

Thích Uyển Nguyệt buồn cười: "A Lê còn biết xấu hổ cơ à?"

"..."

A Lê ngẩng mặt lên nói: "Nương, con cũng đã lớn rồi, đương nhiên là sẽ xấu hổ về mấy chuyện này rồi."

Thích Uyển Nguyệt mỉm cười, rồi lại thầm nghĩ mời Liễu ma ma tới đúng là có ích thật.

Hai người đùa giỡn trên xe một lúc, thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng bao lâu sau xe ngựa đã tới Trưởng Công chúa Lệ Dương phủ.

Trưởng Công chúa Lệ Dương là muội muội ruột thịt của Hoàng thượng, mà Hoàng thượng rất yêu thương muội muội này, nên Hoàng thượng thậm chí còn ban cho nơi tốt nhất Kinh Thành làm phủ đệ.

Cả tòa công chúa phủ chiếm diện tích rộng lớn, chỉ riêng cổng chính thôi đã gần như chiếm nửa đường cái rồi. Chỉ là bởi vì hôm nay có nhiều người tới dự tiệc nên từ sớm xe ngựa đã không thể đỗ được.

"Phu nhân." Người đánh xe nói: "Phía trước tắc đường rồi, xe ngựa không qua được ạ."

Thích Uyển Nguyệt vén rèm liếc nhìn, ngoài cổng Công chúa phủ có đầy xe ngựa các nhà đang đỗ chen chúc nhốn nháo, tôi tớ của Công chúa phủ mồ hôi đầm đìa duy trì trật tự.

"Thôi." Thích Uyển Nguyệt nói: "Chúng ta đi bộ qua đó đi."

Dù sao cũng không xa lắm.