Lúc này, trong Trưởng Công chúa phủ đã có rất nhiều tiểu thư, phu nhân tới, cực kỳ náo nhiệt.
Mà Trưởng Công chúa Lệ Dương với nữ nhi là Quận chúa Ngọc Mẫn ăn mặc lộng lẫy tinh xảo đang được mọi người vây quanh lấy ở giữa.
Đám phu nhân nịnh bợ: "Đã qua nhiều năm vậy rồi mà Trưởng Công chúa vẫn trẻ thế này."
"Ôi, Quận chúa trổ mã ngày càng đẹp ra, lần cuối cùng được gặp là từ yến tiệc cung điện từ năm năm trước rồi."
"Chẳng phải vậy sao? Quận chúa vừa tới là tất cả quý nữ trong Kinh Thành đều không thể sánh bằng."
Trưởng Công chúa Lệ Dương nhẹ nhàng mỉm cười, Quận chúa Ngọc Mẫn cũng cúi đầu ra vẻ thẹn thùng.
Mãi đến khi tỳ nữ bẩm báo rằng Tống Nhị phu nhân của Tương Dương Hầu phủ đã tới, mọi người mới dừng bàn tán.
Thích Uyển Nguyệt thường hay ra ngoài dự tiệc, quen biết hơn nửa quý phu nhân trong Kinh Thành, hơn nữa tính tình bà ấy lại dễ nói chuyện nên rất được các phu nhân quý mến.
Vừa đi tới cửa đã có người đứng dậy trêu ghẹo: "Tống phu nhân, còn tưởng rằng người rơi xuống mương rồi, chờ mãi mà chẳng thấy đâu."
Thích Uyển Nguyệt nói: "Nếu mà ta không tới thì có phải người sẽ đi mời Trương đại nhân không?"
Trương đại nhân là phủ doãn của Thuận Thiên phủ, thường sẽ phụ trách trị an của Kinh Thành, mà vị phu nhân này chính là thê tử của Trương đại nhân, Liêu thị.
Bà ấy vừa nói dứt lời thì phu nhân ở bên cạnh đã bật cười.
Giọng cười này, bầu không khí này đúng là thân thiện hơn hẳn so với lúc nói chuyện với Trưởng Công chúa Lệ Dương khi nãy, cũng thoải mái tự do hơn.
Nụ cười của Trưởng Công chúa Lệ Dương cứng đờ, nhìn chằm chằm vào phu nhân đang từ từ đi tới.
Bà ấy mặc một chiếc váy tơ bông dài, phối với áo choàng nền trắng hoa mận xanh, tôn lên làn da trắng xinh đẹp của bà ấy. Dáng người đẫy đà, điệu bộ thướt tha, khi bước đi tỏa ra sự mềm mại đáng yêu đoan trang rất đỗi rực rỡ.
Đương nhiên bà ta cũng nhận ra Thích Uyển Nguyệt, trước kia khi còn chưa xuất giá thì tất cả mọi người cũng đều là quý nữ Kinh Thành cả, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp. Không ngờ rằng nhiều năm trôi qua mà Thích Uyển Nguyệt vẫn được chăm nom như một nữ tử hai mươi.
Trẻ hơn bà ta không chỉ một chút.
Những lời ca ngợi khi nãy của các phu nhân lọt qua tai, khi ngẫm lại lần nữa thì ý tứ lại thay đổi.
Mà Trưởng Công chúa Lệ Dương không biết rằng mấy năm nay Thích Uyển Nguyệt sống tự tại. Được Tống Ôn Bạch cưng chiều, dỗ dành suốt mười năm nay không thay đổi, nữ nhi cũng ngoan ngoãn nghe lời, mọi chuyện đều vừa ý, nên đương nhiên bà ấy vẫn còn sức xuân.
Ngoài Trưởng Công chúa Lệ Dương ra thì có người cũng nảy sinh lòng ghen tỵ, là Quận chúa Ngọc Mẫn ở bên cạnh.
Trước khi hai mẫu nữ Tống gia này tới thì bọn họ là ngôi sao sáng được vây quanh, nhưng hai mẫu nữ này vừa tới, chỉ trong chốc lát thôi đã chiếm đi hơn nửa phong cảnh rồi.
Ánh mắt nàng ta không khỏi nhìn về phía thiếu nữ đứng bên cạnh Thích Uyển Nguyệt.
Hôm nay A Lê mặc một bộ váy gấm dài, phụ kiện tóc tai cũng đơn giản, nhìn qua trông còn có vẻ không muốn tranh giành gì. Chỉ là vốn dĩ nàng đã rất xinh đẹp, làn da ngọc ngà thơm ngát, mặt mũi xinh xắn, lại thêm hương vị thư hương nhàn nhạt trên người, trông còn có vẻ thanh lịch cao quý.
So với Quận chúa Ngọc Mẫn thì nàng giống một người xuất thân từ hoàng thất hơn.
Lúc nãy có một phu nhân đã nói "Quận chúa vừa tới là tất cả quý nữ trong Kinh Thành đều không thể sánh bằng", lúc đó Quận chúa Ngọc Mẫn còn thầm đắc ý. Nhưng mà lúc này đây, chính nàng ta cũng cảm thấy mình thua một vố to.
Quận chúa Ngọc Mẫn gảy gảy ngón tay, thầm hối hận vì hôm nay ăn mặc vô cùng long trọng. Để thể hiện sự tôn quý của nàng ta mà nàng ta toàn chọn những trang phục đẹp đẽ, trang sức châu báu đắt tiền. Nhưng bây giờ thấy Tống Cẩn Ninh, nàng ta tự dưng cảm thấy mình có hơi quê mùa.
Ở Nam Lăng, bình thường nàng ta thích ăn mặc thế này, với lại nữ tử Nam lăng cũng thấy váy áo trang sức xa hoa.
Nhưng nàng ta đã quên mất, ở Kinh Thành có đủ loại người quyền quý, người ta đã nhìn mấy món đồ xa xỉ quý giá mãi thành quen rồi, cách ăn mặc của họ toàn là lịch sự và mới mẻ.
Mà trang phục của A Lê thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng nếu quan sát tỉ mỉ sẽ nhận thấy từ đầu đến chân đều vô cùng tinh tế.
"Lệ Dương, nhiều năm không gặp, người vẫn quyến rũ như vậy." Đi vào sảnh, Thích Uyển Nguyệt nói.
Lúc mọi người còn chưa xuất giá thì trong khuê phòng vẫn gọi tên nhau như vậy. Lúc này Thích Uyển Nguyệt gọi tên nhau trước, không những không tỏ ra vô lễ mà còn khiến người ta cảm thấy thân mật.
Bà ấy đã cho thể diện như vậy, lúc này nét cười trên mặt Trưởng Công chúa Lệ Dương mới đẹp hơn một chút.
"Ta đã mong được gặp ngươi lâu rồi, mau lại đây ngồi đi!" Bà ta nói, sau đó nhìn về phía thiếu nữ đứng bên cạnh bà ấy: "Chắc hẳn vị này chính là Tống tứ công nương nhỉ?"
A Lê cúi chào ngay ngắn: "Bái kiến Trưởng Công chúa."
"Quả đúng là một nữ tử ngoan ngoãn đáng yêu, đến cả ta cũng thích." Bà ta cố tình hỏi: "Có kết duyên với ai chưa? Nếu chưa thì hôm nay có nhiều công tử thế gia đến lắm, A Nguyệt đừng ngại cân nhắc."
Bà ta vừa dứt lời, đám phu nhân đều sững sờ.
Ở Kinh Thành có ai không biết Tứ cô nương Tống gia đã định thân với Duệ Vương phủ chứ? Lời nói này của Trưởng Công chúa Lệ Dương không biết là thật hay là cố tình khiến Thích Uyển Nguyệt khó xử.
Thích Uyển Nguyệt từ chối: "Đã định rồi ạ, xin đa tạ ý tốt của người."
"Ôi trời, định hôn rồi à?" Lệ Dương ra vẻ như không biết: "Ta thấy ngươi dẫn con bé tới dự tiệc, còn tưởng rằng..."
Các công tử tiểu thư đến dự tiệc ngày hôm nay toàn là người chưa kết duyên, hơn nữa ai ai cũng hiểu rõ Trưởng Công chúa Lệ Dương tổ chức yến tiệc vì mục đích gì.
Bà ta cố tình nói vậy chỉ là để khiến cho người ta cảm thấy rằng Thích Uyển Nguyệt không biết tốt xấu, dẫn theo nữ nhi đã định thân đến đây dự tiệc là muốn gì chứ?
Trưởng Công chúa Lệ Dương yên vị, hoàn toàn không chắc gì đến chuyện bà ta đích danh mời Thích Uyển Nguyệt dẫn theo nữ nhi đến đây dùng trà.
Thích Uyển Nguyệt nhẹ nhàng mỉm cười không nói gì.
Ngay sau đó có một vị phu nhân đi ra hòa giải: "Hôm nay Trưởng Công chúa tổ chức yến tiệc, tiết trời hôm nay cũng đẹp, chứng tỏ chúng ta đều được hưởng phúc khí của Trưởng Công chúa. Lúc nãy ta thấy hoa cúc trong vừa đều nở rộ rất đẹp, hay là để các tiểu thư cùng đi ngắm xem."
Trưởng Công chúa Lệ Dương nói: "Đúng đó."
Bà ta phân phó nữ nhi: "Mẫn Nhi, dẫn các tiểu thư đi ngắm hoa đi, chắc là các tiểu cô nương này cũng thấy nhàm chán, chi bằng các con đi nói chuyện riêng đi."
Quận chúa Ngọc Mẫn cúi chào rồi dẫn các tiểu thư đi ra ngoài.
Cũng không biết là cố ý hay vì lý do gì mà nàng ta dẫn tiểu thư Quảng An Hầu phủ và Trường Hưng Hầu phủ đi trước, bỏ lại A Lê phía sau chẳng quan tâm.
Thường ngày A Lê học bài trong thư viện Tĩnh Hương, hiếm khi giao du với các quý nữ này, vốn dĩ cũng chẳng thân quen lắm, bây giờ có Quận chúa Ngọc Mẫn cố tình xa lánh, nàng đi phía sau trông như người bị gạt bỏ vậy.
Chỉ là trong đám người nàng vẫn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tô Tuệ.
Đông Bình Hầu phủ cũng nhận được thiếp mời, với lại Tô Tuệ còn chưa định thân nên đương nhiên cũng theo mẫu thân tới đây.
Lúc A Lê nhìn qua, Tô Tuệ đã nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Hoàn cảnh của Tô Tuệ cũng giống như A Lê, học hành trong Thư viện Tĩnh Hương nhiều năm, hiếm khi tiếp xúc với những quý nữ này nên lúc này cũng không có người nào nói chuyện với nàng ta.
Thế là, không hiểu vì sao, hai người họ lại đi cùng nhau.
Tô Tuệ giễu cợt: "Chẳng phải ngươi định hôn rồi sao? Còn tới nơi này làm gì?"
A Lê cũng không nhượng bộ: "Nghe nói ngươi cũng sắp rồi mà, không phải ngươi cũng tới đó sao."
Tô Tuệ quay phắt đầu lại nhìn chằm chằm vào nàng: "Ngươi nghe ai nói?"
"Còn phải nghe ai nói sao? Kinh Thành cũng chỉ lớn đến nhường này."
Cảm thấy giống như đang bị đối thủ một mất một còn khi xưa chế nhạo, sắc mặt Tô Tuệ rất khó coi, nàng ta không thèm nói nữa.
Dưới mái hiên này, hai người họ so đo với nhau ở phía sau, phía trước là nhóm Quận chúa Ngọc Mẫn đang vừa ngắm hoa, vừa thì thầm thảo luận.
"Tống Cẩn Ninh đến dự tiệc, Dung Thế tử có biết không nhỉ?"
Nhắc tới Dung Thế tử, Quận chúa Ngọc Mẫn vểnh tai lên nghe.
"Đúng đó, nàng ta làm gì ở đây vậy?"
"Đoán chừng là muốn được chú ý đó, ngươi không thấy kiểu cách ăn mặc của nàng ta ngày hôm nay khiến tất cả chúng ta đều bị lu mờ sao?"
Mặc dù không phục nhưng vị quý nữ này không thể không thừa nhận: "Vải tuyết cung mà nàng ta mặc trên người cả Kinh Thành chỉ có tổng cộng được vài tấm, ta nghe nói nương nương nương trong cung muốn mua cũng không mua được, sao mà Tương Dương Hầu phủ lại có được chứ?"
Người còn lại nói: "Chuyện này thì có gì mà lạ? Tương Dương Hầu phủ không có, chẳng lẽ Duệ Vương phủ lại không có?"
Lời này vừa thốt ra, người khác đều gật đầu: "Cũng đúng, Dung Thế tử cưng chiều nàng ta, có món gì tốt mà không có chứ."
Ai mà không biết Duệ Vương phủ giàu nứt đố đổ vách? Thứ mà Duệ Vương phủ có chưa chắc trong cung đã có.
Sự thật tàn khốc vậy đó!
Tống Cẩn Ninh khiến người ta phải ghen tỵ vậy đó!
Quận chúa Ngọc Mẫn nghe vậy thì trong lòng vô cùng khó chịu!
Nàng ta nhớ lại trước đây lúc gặp Dung Thế tử ở trong cung, thái độ của hắn lạnh lùng xa cách. Lúc đó cung nữ nói với ai hắn cũng như vậy cả, kể cả Tống Cẩn Ninh của Tương Dương Hầu phủ.
Nhưng mà hôm nay nghe bọn họ nói như vậy, sao nàng ta lại cảm thấy chuyện không phải như thế?
Sau một hồi do dự, nàng ta ngập ngừng hỏi: "Ta mới đến Kinh Thành, không biết chuyện trong Kinh Thành. Các ngươi nói Dung Thế tử đối xử tốt với tứ cô nương Tống gia, nhưng mà tốt thế nào?"
"Ôi trời, chuyện này còn cần phải nói sao." Một quý nữ trong số đó vốn muốn lấy lòng Quận chúa, lúc này có được cơ hội thì nói ra hết những gì mình biết.
"Tống Cẩn Ninh và Dung Thế tử đính hôn với nhau từ khi còn nhỏ, mối quan hệ của hai người họ thân thiết sâu sắc. Từ hồi còn bé Dung Thế tử đã cưng chiều Tống Cẩn Ninh như con ngươi mình vậy, mấy năm nay không những không phai mờ đi, mà lại còn sâu đậm hơn. Nói về cuộc thi mã cầu ở Thư viện Tĩnh Hương lúc trước đi, hắn không những vứt bỏ lại việc chính vụ chạy tới xem, mà còn giúp Tống Cẩn Ninh đeo vớ trước hàng trăm cặp mắt đang đổ dồn vào nữa..."
"Tống Cẩn Ninh muốn cái gì hắn cũng cho, đồ dùng hàng ngày, trang phục, đồ chơi, có cái nào mà không phải loại tốt nhất? Ngoài mặt trăng trên trời hắn không tặng được ra thì những thứ khác cũng chẳng thua kém là bao."
Cuối cùng nàng ta căm giận hỏi: "Người nói xem có cưng chiều hay không chứ?"
Quận chúa Ngọc Mẫn: "..."
Trái tim nàng ta tắc nghẽn.
Nàng ta lén lút quay đầu lại liếc nhìn Tống Cẩn Ninh. Lúc này nàng đang đứng cùng với một vị quý nữ khác, không biết hai người họ nói gì mà sắc mặt quý nữ kia có vẻ bất ngờ.
Lát sau, Quận chúa Ngọc Mẫn lại hỏi: "Chẳng phải người ta nói Dung Thế tử là một người lạnh lùng sao?"
"Đúng vậy đó." Quý nữ kia nói: "Nhưng cũng phải nhìn xem là với người nào, với người khác thì Dung Thế tử cũng chẳng mấy nhiệt tình, nhưng với Tống Cẩn Ninh thì thật sự khỏi phải nói. Quên đi, đừng nói tới nàng ta, cứ lần nào nói đến là lần đó ta lại ước ao, cực kỳ không vui."
Quận chúa Ngọc Mẫn cũng không vui!
Nàng ta còn muốn gả cho Dung Từ mà, sao có thể nghe người khác nói tốt về Tống Cẩn Ninh như thế?
Nàng ta nói: "Ta thấy lời ngươi nói cũng không hoàn toàn đúng, nếu như Dung Thế tử cưng chiều Tống Tứ như thế thì sao phụ kiện trên đầu nàng ta lại rất đơn giản như vậy?"
"Quận chúa không biết rồi, chiếc trâm ngọc trai cài tóc trên đầu Tống Cẩn Ninh trông thì không lộng lẫy, nhưng được chế tác vô cùng xuất sắc. Nghe nói là được mang từ nước ngoài, nước Ba Tư gì đó tới, Cẩm Thúy các chỉ có duy nhất một chiếc đó thôi, Dung Thế tử chi rất nhiều tiền để mua đó."
"..."
Quận chúa Ngọc Mẫn vẫn chưa từ bỏ ý định, nàng ta nói tiếp: "Ta nghe nói Dung Thế tử tài hoa xuất chung, mới mười tuổi đã được đặc cách vào Quốc Tử Giám rồi, nhập học mười năm, thành tính nổi trội. Một người đại tài cỡ đó, chắc chắn cũng phải thích một nữ tử có tài hoa, Tống Tứ trông thì bình thường, sao có thể lọt vào mắt hắn được?"
"Ôi này! Chẳng trách Quận chúa mới tới Kinh Thành nên không biết." Một người khác nói: "Nhắc tới chuyện này là lại khiến người ta tức giận!"
"Sao?" Quận chúa Ngọc Mẫn chờ mong.
"Trong Kinh Thành có một Thư viện Tĩnh Hương, có thể sánh ngang với Quốc Tử Giám, dõi mắt nhìn khắp cả Kinh Thành thì những quý nữ có thể đến Thư viện Tĩnh Hương học hành chỉ đếm được trên năm ngón tay thôi, vậy mà trong đó lại cứ phải có Tống Cẩn Ninh."
"Nàng ta không những là đệ tử của Thư viện Tĩnh Hương, mà chuyện học hành còn đứng hàng đầu, nghe nói là bái nhà đại nho danh giá Giới Bạch tiên sinh làm thầy. Đáng giận hơn là mỗi năm nàng ta làm thơ đều được đứng thứ nhất, còn khiến các quý nữ chúng ta hoàn toàn không thể so sánh được với bất cứ một điểm gì. Mẫu thân ta lần nào dạy dỗ ta cũng lấy Tống Cẩn Ninh ra làm ví dụ, người nói xem có khiến người ta tức không chứ!"
"..."
Nụ cười của Quận chúa Ngọc Mẫn cứng đờ, nàng ta không muốn hỏi tiếp nữa.