Vừa tức giận vừa khó chịu, nàng ta nói: "Trời lạnh quá, chúng ta đến lầu các ngồi dùng trà đi, còn có đào kép hát nhạc nữa."
"Được được được."
Mọi người lại bắt đầu đi về phía lầu các ở cách đó không xa.
A Lê và Tô Tuệ lơ đãng đi theo sau, chỉ ước gì bữa tiệc trà này có thể kết thúc nhanh nhanh một chút.
Chờ đến khi ngồi xuống, Quận chúa Ngọc Mẫn ra lệnh cho tỳ nữ dâng trà cho mỗi người. Nhưng không biết có phải là cố ý hay là do tỳ nữ vô ý sơ suất mà trà của A Lê lại là trà nóng.
A Lê đưa tay ra định nhận lấy, nhưng vừa chạm vào chén trà đã lập tức rút tay về. Mà tỳ nữ kia lại tưởng rằng nàng cầm chắc rồi nên cũng không có chú ý, lúc này chén trà rơi xuống.
"Ôi trời..." Tỳ nữ hoảng hốt hô lên.
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn qua, còn có cả ánh mắt đang xem kịch vui của Quận chúa Ngọc Mẫn.
Nhưng mà để nàng ta thất vọng rồi.
Chén trà nhỏ đó không làm A Lê bị bỏng, mà lại được tỳ nữ bên cạnh nàng vững vàng đỡ lấy.
Quận chúa Ngọc Mẫn lại nói: "Tống Tứ cô nương, tỳ nữ này của ngươi thật đúng là không biết lễ độ, dám tỏ thái độ với bổn Quận chúa."
A Lê không thèm đếm xỉa tới nàng ta, khi nãy lúc chén trà rơi xuống bị văng một ít trà ra, có mấy giọt bắn lên tay nàng.
Cách một lớp tay áo cũng cảm thấy nóng, huống chi là Thiên Phượng.
Nàng vội vàng hỏi: "Thiên Phượng tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"
Thiên Phượng đặt chén trà xuống, nhưng lòng bàn tay đã đỏ lên. Các quý nữ khác thấy vậy thì đều quay mặt nhìn nhau.
A Lê đau lòng, lặng lẽ nhìn về phía Quận chúa Ngọc Mẫn: "Ta cũng phải hỏi xem tỳ nữ của phủ Quận chúa hầu hạ thế nào đây, lại còn pha trà nóng như thế cho khách. Nếu ta mà bất cẩn nhận lấy thì chẳng phải người bị bỏng hôm nay là ta sao?"
Lúc này các tiểu thư cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
"Đúng đó, sao lại vô ý như thế? Nhìn xem tay tỳ nữ kia cũng đỏ lên rồi kìa, lỡ như người bị bỏng là Tống Tứ cô nương thì biết phải làm sao đây."
Có người thậm chí còn thấy may mắn: "May mà tỳ nữ này làm việc nhanh nhẹn, nếu như làm Tống Cẩn Ninh bị bỏng thì e rằng khó mà ăn nói được với Dung Thế tử."
Ngọc Mẫn nghe vậy thì sắc mặt cứng đờ.
Mà đồng thời nàng ta cũng không ngờ rằng Tống Cẩn Ninh lại dám khiến nàng ta khó xử trước mặt nhiều người như thế, nhưng mà nàng ta đuối lý, trong thoáng chốc không biết phải phản bác thế nào.
Thế nên nàng ta trút giận lên người tỳ nữ.
"Cái tên tiện tỳ lười biếng giở thủ đoạn nhà ngươi, suýt chút nữa đã khiến phủ Công chúa thất lễ rồi." Nàng ta nói: "Người đâu, kéo nàng ta xuống nhốt lại, lát nữa báo Công chúa giải quyết."
A Lê lười nhìn nàng ta làm bộ làm tịch, lúc này nàng đứng dậy: "Tỳ nữ bị thương, cho phép ta cáo từ trước."
Nói xong nàng dẫn Thiên Phượng đi ra ngoài.
Khi tiệc trà sắp kết thúc, mọi người nghe nói xe ngựa của Duệ Vương phủ tới đón A Lê.
Người tới chính là Dung Thế tử.
Bởi vì mâu thuẫn giữa Thiên gia với Duệ Vương phủ mà trong tiệc trà lần này Trưởng Công chúa Lệ Dương cũng không mời nữ quyến của Duệ Vương phủ.
Nghe nói xe ngựa của Dung Thế tử đỗ ở bên ngoài mà không vào, trong lòng bà ta không vui. Cho dù nội tình có mâu thuẫn thế nào đi nữa thì dù gì bà ta cũng được coi là cô mẫu của Dung Thế tử.
Hắn chờ ở cửa mà không vào, rõ ràng là không coi cô mẫu như bà ta ra gì, hơn nữa còn là sỉ nhục bà ta ngay trước mặt các quý phu nhân Kinh Thành.
Trước kia nữ nhi nói muốn gả cho Dung Thế tử, lúc đầu bà ta còn kinh ngạc, sau đó suy nghĩ kỹ lại cũng thấy không hẳn là không tốt.
Hiện giờ Thiên gia và Duệ Vương phủ đang đối chọi, ai thua ai thắng vẫn chưa biết được. Nếu Hoàng thượng thắng thì bà ta thân làm muội muội ruột của Hoàng thượng đương nhiên sẽ có lợi. Nhưng nếu Duệ Vương phủ thắng, bà ta là nhạc mẫu của Dung Thế tử thì cũng sẽ không thua thiệt gì. Trái hay phải thì bà ta đều được lợi, mối hôn sự này càng nghĩ càng thấy khả thi.
Nhưng bây giờ hành động của Dung Từ thật sự khiến bà ta không vui.
Sự không vui này cũng bị trút hết lên đầu Thích Uyển Nguyệt.
Bà ta nói: "Nghe nói Dung Thế tử và Tống Tứ cô nương rất thân thiết, cuối cùng hôm nay cũng gặp được rồi, còn chưa thành hôn đã thân mật như vậy, nếu thành hôn chắc chắn tình cảm sẽ còn tốt đẹp hơn, ta thật sự hâm mộ A Nguyệt ngươi đó."
Lời nói thì rõ ràng là hâm mộ Thích Uyển Nguyệt, nhưng thật ra là đang chỉ trích A Lê không giữ thể diện, còn chưa thành hôn đã gần gũi với vị hôn phu như thế, bây giờ lại còn tới đây đón người mà chẳng thèm che giấu gì.
Thích Uyển Nguyệt thản nhiên đáp: "Trưởng Công chúa không biết rồi, Dung Thế tử gần như là nhìn A Lê trưởng thành. Hai đứa nhỏ đã thân với nhau từ bé, tình cảm đơn thuần."
Tỳ nữ báo tin ở bên cạnh cung nói: "Phu nhân, Dung Thế tử nói nhân dịp hôm nay tuyết ngừng rơi đưa Tứ cô nương đến thăm Giới Bạch tiên sinh. Năm mới sắp tới, phải đi bái thầy cho đúng lễ nghĩa."
Lời nói này được Thích Uyển Nguyệt nhấn mạnh: "Quả nhiên là Dung Thế tử làm việc cẩn thận, mấy ngày nay ta bận rộn nên quên mất, nên mang theo quà đến thăm Giới Bạch tiên sinh một chuyến.”
Bà ấy nhìn sắc trời rồi nói: "Nếu vậy, ngươi đi gọi A Lê đi, bảo hai đứa đi sớm về sớm. Lát nữa tiệc trà kết thúc ta sẽ tự về phủ."
"Vâng." Tỳ nữ đi ra ngoài.
Sau vài câu nói đã giải thích rõ ràng toàn bộ mọi chuyện từ đầu tới cuối, cũng không xấu xa như những gì Trưởng Công chúa Lệ Dương nói. Dung Thế tử là người đứng đắn, sở dĩ tới đón A Lê là vì muốn đi bái kiến tiên sinh.
Các phu nhân khác cũng nhao nhao phụ họa theo: "Dung Thế tử quả đúng là tài giỏi, có được một chàng rể như thế thật là có phúc."
Trưởng Công chúa Lệ Dương nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch rồi lại xanh lét.
Bà ta hỏi thầm người khác: "Giới Bạch là ai?"
Người kia thoạt đầu rất kinh ngạc, sau đó nói với giọng điệu tự hào: "Trưởng Công chúa, Giới Bạch tiên sinh là một nhà đại nho nổi tiếng trong triều chúng ta, mà Tống Tứ cô nương chính là nữ sinh mà ông ấy hài lòng nhất."
"..."
Nghe vậy, sắc mặt Trưởng Công chúa Lệ Dương còn trắng hơn.
Phía bên này, A Lê tạm biệt mọi người rồi đi ra cửa.
Nàng không muốn ở chung với những cô nương kia từ đầu rồi, thứ nhất là nàng chẳng nhận ra ai, thứ hai là có Quận chúa Ngọc Mẫn công khai ngấm ngầm xa lánh, tiệc trà kiểu này thật sự rất khó chịu.
Lên xe ngựa của Dung Từ, nàng thở phào một hơi.
"Dung Từ ca ca, bây giờ chúng ta đến chỗ sư phụ sao?"
"Ừm." Dung Từ để sách xuống, hỏi: "Bữa tiệc thế nào?"
"Chẳng ra sao." A Lê kể lại những chuyện xảy ra khi nãy: "May mà Thiên Phượng tỷ tỷ chân tay nhanh nhẹn, nếu không thì người bị bỏng là ta rồi."
Ánh mắt Dung Từ u ám, nhưng vẻ u ám ấy bị thu lại rất nhanh.
Hắn đưa tay: "Lại đây, để ta xem thử."
"Không sao, không nghiêm trọng."
"Đưa đây." Dung Từ kiên trì.
A Lê đành phải ngồi lại gần, kéo tay áo lên đưa cho hắn xem.
Cô tay cô nương nhỏ xíu xiu trắng nõn, đập vào mắt Dung Từ.
Hắn sững lại một lúc, rồi nắm lấy bàn tay kia quan sát tỉ mỉ, sau đó nghiêng người qua phía A Lê, lấy một lọ thuốc trong hộc tủ phía đối diện ra.
"Cái gì đây?" A Lê hỏi.
"Thuốc chữa bỏng."
"Sao trong xe ngựa của Dung Từ ca ca lại có cả thứ này vậy?"
Dung Từ không nói, mọi thứ trên xe ngựa của hắn đều được chuẩn bị cho nàng. Đau đầu bị cảm hay bị thương, tất cả đều có đủ hết, hắn luôn chuẩn bị sẵn suốt mấy năm nay.
Khi đi học ở Thư viện Tĩnh Hương A Lê học rất nhiều, có khi cưỡi ngựa vô tình bị thương ở cánh tay bàn tay, Dung Từ đều có thể lấy thuốc ra kịp thời.
Hắn mở nắp ra, dùng ngón trỏ thấm ít thuốc sau đó nhẹ nhàng bôi lên cổ tay nàng.
Thuốc lạnh buốt, mà lòng bàn tay hắn lạnh ấm áp, chạm lên da A Lê mang đến cảm giác rất diệu kỳ.
Dần dần, hơi thở quyến rũ bí ẩn đó lại bắt đầu hiện ra.
Thậm chí hô hấp của A Lê cũng nhẹ hơn, nàng tỉ mỉ quan sát Dung Từ bôi thuốc.
Thật ra cũng không bị thương gì cả, dù sao thì y phục mùa đông cũng dày, lúc nước trà văng ra thì thấm qua hai lớp vải nên không còn nóng lắm nữa.
Nhưng Dung Từ bôi thật cẩn thận, sau khi bôi hai lần rồi mới thả ống tay áo nàng xuống.
"Nốt lần này thôi, sau này không cần phải tới dự tiệc trà của Trưởng Công chúa Lệ Dương nữa."
"Ừm." A Lê gật đầu: "Ta biết rồi."
Lần đầu Trưởng Công chúa Lệ Dương tổ chức yến tiệc, nàng không thể không tới được, nhưng nếu sau này tổ chức yến tiệc nữa thì nàng tìm đại một lý do nào đó là được.
"Dung Từ ca ca." Nàng hỏi: "Bây giờ chúng ta tới chỗ sư phụ thì có muộn quá không?"
Dung Từ nói: "Ta nghĩ mấy ngày tới đều sẽ có tuyết, hôm nay hiếm khi tuyết mới ngừng rơi, muộn một chút cũng không có gì đáng ngại, quay về được."
"A." A Lê bị hắn nhìn thì có hơi xấu hổ, nàng muốn ngồi về chỗ cũ.
Nhưng nàng vừa cử động đã bị Dung Từ gọi lại.
"A Lê."
"Hửm?"
"Không cần phải xấu hổ."
"..."
Vốn dĩ không hề xấu hổ, nhưng vì lời nói đó của hắn mà cả người nàng lại nóng lên.
Dung Từ nói: "Trước đây ta và nàng thế nào thì sau này vẫn sẽ như thế? Nàng không cần xấu hổ."
"Biết rồi!" A Lê lườm hắn.
Không cần phải nói ra làm gì, đáng ghét!
Dung Từ mỉm cười hỏi nàng: "Buồn ngủ à?"
"Ừm, hơi hơi."
Nghe vậy, hắn lấy một chiếc gối mềm ở bên cạnh qua đặt lên trên đầu gối: "Nghỉ một lát đi, đi đường mất nửa canh giờ, đến nơi thì ta gọi nàng."
A Lê do dự.
Nàng có hơi bối rối, trước đây dù có ở bên nhau thân mật với Dung Từ ca ca thế nào thì cũng thấy tự nhiên thoải mái, nhưng hôm nay, dù có làm gì thì nàng cũng cảm thấy mờ ám.
Nàng nhìn chằm chằm vào chiếc gối mềm, do dự có nên nằm xuống ngủ không.
Nhưng mà ngay sau đó, một bàn tay to đã đặt vào sau gáy nàng, sau đó hơi dùng sức ấn xuống.
Nàng tiện đà nằm xuống luôn.
"Nàng cứ ngủ đi." Dung Từ nói.
A Lê vội vàng nhắm mắt lại.
Tay Dung Từ cũng không hề di chuyển mà từ từ trượt xuống từ phía sau gáy đến vai nàng, bàn tay khép hờ lại, sợ nàng ngã xuống.
Rồi ngay sau đó hắn nhặt cuốn sách lúc nãy tiếp tục lật xem.
Trời lạnh đất đầy tuyết, muôn hoa trắng toát, một chùm ánh sáng màu vàng kim rơi xuống. Ánh vàng óng chiếu lên nền tuyết trắng khiến đường xá cũng trở nên ấm áp.
Xe ngựa chạy dọc trên quan đạo hơi lắc lư. Có lẽ là nhìn lâu nên Dung Từ có hơi mệt.
Hắn xoa xoa ấn đường, nghe tiếng người trong lòng ngủ say đều đều lại cũng cảm thấy hơi buồn ngủ theo.
Hắn quyết định đặt sách xuống, dựa vào vách xe nhắm mắt.
Vốn dĩ chỉ định chợp mắt một lát, nhưng mà suy nghĩ lại bị mất kiểm soát dần dần trôi đi...
"Phu quân, tắt đèn đi được không?"
Dưới ánh nến, người nhỏ nhắn xinh xinh nằm trong đệm chăn, một cánh tay nhỏ trắng muốt để ra ngoài, nắm chặt lại.
"Tối nay không được tắt đèn, để diệt điềm xấu."
"Nhưng mà..."
Dung Từ cảm thấy người dưới thân mình sắp khóc luôn rồi, nhưng không đành lòng trêu chọc nàng tiếp.
"Tối nay chúng ta động phòng, ánh nến cần sáng, không thể tắt đèn được. Nếu nàng xấu hổ..." Hắn suy nghĩ một lúc rồi vơ đại một mảnh vải ở góc giường ra: "Ta che mắt lại giúp nàng được không?"
Thiếu nữ nghiêng đầu, để lộ ra lỗ tai nhỏ xinh đã đỏ ửng.
"Chẳng phải là vẫn thấy được sao?"
Hắn thấy được mà nàng lại không thấy gì, thế chẳng phải sẽ còn ngượng ngùng hơn à?
Dung Từ gấp tấm vải thành nhiều lớp rồi cột lại cho nàng.
A Lê của hắn yếu đuối mỏng manh, kiệm lời đoan trang, hiếm khi thấy nàng thể hiện sắc thái như một cô nương nhỏ như thế. Nhưng mỗi lần ở sau tấm màn che giường, nàng lại xấu hổ như một cô bé.
Cho dù thành thân nhiều năm vậy rồi mà hễ là hành động của hắn có hơi táo bạo hơn một chút là nàng lại đỏ mặt như tôm luôn.
Nhưng một người tốt đẹp như thế bắt đầu úa tàn từ bao giờ chứ?
Dung Từ đã không còn nhớ nổi nàng bắt đầu sinh bệnh từ khi nào, chỉ còn nhớ ban đầu thỉnh thoảng nàng sẽ bị cảm lạnh, uống thuốc ngắt quãng nhưng cũng không thấy đỡ hơn. Bị bệnh như vậy nửa tháng, cuối cùng thậm chí bước được mấy bước là đã ho khan rồi thở hổn hển, đành phải nằm giường nghỉ ngơi.
Khi đó hắn bộn bề nhiều việc triều chính. Minh Huệ Đế đã hết hi vọng, triều đình đều nằm trong tay hắn, chỉ chờ Minh Huệ Đế chết đi là hắn sẽ lên ngôi Hoàng đế.
Hắn nghĩ, đợi tới khi hắn làm xong rồi sẽ đưa nàng tới sơn trang Bách Linh tìm thầy trị bệnh, mời danh y tốt nhất thiên hạ chữa bệnh cho nàng.
Nhưng mà sau đó, A Lê của hắn vẫn chẳng thể chống cự được đến lúc ấy.
Hắn vẫn còn nhớ khi đó hắn vừa từ cung quay trở về, tất cả mọi người trong phủ đều đau buồn nhìn hắn.
Hắn hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Không ai dám đáp lời.
Lúc đó trời đã chạng vạng tối, trời đông giá rét tuyết dày đặc cả bầu trời.
Hắn băng qua sân nhà đầy tuyết, chạy loạng choạng về phía gian phòng nàng.
Hắn vốn muốn nói với nàng rằng: "A Lê, qua ngày mai là nàng thành Thái tử phi rồi."
Nhưng hắn về trễ rồi.
A Lê của hắn nằm trên giường, không còn sức sống.
Sau khi A Lê chết đi, hắn lên làm Thái tử, không bao lâu sau lại ngồi lên ngai vàng. Nhưng sau khi hắn có được thứ mà hắn cố gắng theo đuổi cả đời, hắn lại chẳng vui mừng chút nào.
Mà ngược lại, hắn vô cùng cô độc, cả quãng đời còn lại luôn sống trong hối hận.
Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất trong suốt hai kiếp người của hắn.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên cảm thấy người trong lòng mình cử động.
Dung Từ mở mắt ra, thấy A Lê đang ở bên cạnh nằm trên đầu gối hắn ngủ ngon lành.
Xe ngựa lộc cộc, ánh sáng mờ ảo theo sự đung đưa của rèm xe mà lúc sáng lúc tối.
Trong thoáng chốc, Dung Từ không phân biệt được lúc này đây là kiếp trước hay kiếp này.
Dưới lòng bàn tay hắn là cơ thể ấm áp.
Là A Lê của hắn.
"A Lê?" Hắn khẽ gọi.
A Lê từ từ tỉnh dậy, ánh mắt mông lung: "Dung Từ ca ca?"
Dung Từ sửng sốt một lúc, sau đó đột nhiên ôm lấy mặt nàng hôn một cái.
"A Lê, ta rất nhớ nàng."
Nụ hôn của hắn hung hăng mạnh bạo, như là đang trút nỗi lòng gì.
A Lê sững sờ mông lung, bị ép phải nhận lấy nụ hôn của hắn.
Đầu lưỡi của Dung Từ mạnh mẽ, nấn ná trên môi nàng một lúc, rồi mở miệng màng tiến vào trong thăm dò.
Hắn quyết đoán, hung ác, vội vàng.
Mút đến nỗi khiến lưỡi nàng tê dại.
A Lê đột nhiên thấy hơi sợ hãi, giờ phút này hơi thở trên người Dung Từ ca ca khiến nàng cảm thấy xa lạ, cũng không biết hắn vừa gặp phải chuyện gì. Giây phút này, hắn như muốn nuốt nàng vào trong bụng vậy.
Nàng giãy giụa: "Dung Từ ca ca, đừng..."
Dung Từ cũng không nghe thấy, toàn bộ tâm trạng và cảm xúc của hắn vẫn còn đọng lại ở cảnh cái chết của A Lê.
Lúc đó hắn hối hận bao nhiêu, thì lúc này hắn điên cuồng bấy nhiêu.
Bất mãn vì nàng giãy giụa, hắn dứt khoát bế nàng lên ngồi lên đùi mình, sau đó nắm lấy cả vòng eo nàng tiếp tục hôn.
"A Lê, ta nhớ nàng!" Hắn lẩm bẩm.
Giọng điệu của hắn mang theo nỗi buồn đau sâu đậm, sự buồn đau ấy khiến A Lê chợt giật mình.
Dần dần, nàng không vùng vẫy nữa, cố gắng hùa theo sức lực của hắn.
Hắn đi vào sâu, nàng lùi lại. Hắn dịu dàng, nàng cũng dịu dàng.
Có lẽ là sự ngoan ngoãn của nàng đã an ủi hắn, dần dà, động tác của Dung Từ cũng nhẹ nhàng hơn.