Tô Tuệ ở trong xe ngựa nghe thế thì tức giận đến mức ngực phập phồng, nhưng nàng ta không dám lên tiếng.
A Lê cũng tức giận, tuy nàng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hạ nhân Lương phủ đổi trắng thay đen biến tiểu thư Đông Bình Hầu phủ thành thị thiếp, càn rỡ như thế thật đáng giận.
“Thẩm Mục!” Nàng kêu.
"Có thuộc hạ."
“Đánh bọn họ một trận rồi đưa đến quan phủ.” Ở trên đường truy đuổi tiểu thư nhà quan, còn dám đổi trắng thay đen nói là đuổi theo thị thiếp, những người này không ăn chút giáo huấn, thì còn nghĩ Kinh Thành là nơi Lương gia bọn hắn tác oai tác quái.
Những người đó kinh hãi: “Các ngươi dám! Chúng ta nghe lệnh của Lương công tử tới bắt thị thiếp, đắc tội Lương công tử chính là đắc tội Nhàn phi, chẳng lẽ không sợ… A…"
Thẩm Mục khinh thường rút kiếm, dùng chút sức đã vật ngã những người này ra đất, đánh bọn họ đến mức quỷ khóc sói gào.
Theo sau đó, không biết hắn ta lấy từ đâu ra một sợi dây thừng, trói những người này thành một đống, rồi phân phó: “Đi báo với Thuận Thiên Phủ, nói có người gây chuyện trên phố."
“Tuân lệnh.” Thị vệ kia lập tức rời đi.
"Nghe đây!" Thẩm Mục nói: “Người ngồi bên trong là Tứ cô nương của Tương Dương Hầu phủ, ai cho các ngươi hô to gọi nhỏ?"
Vừa nghe thấy là Tứ cô nương Tương Dương Hầu phủ thì vẻ mặt những người này lập tức xám như tro. Tròng mắt của Dung Thế tử Duệ Vương phủ, có ai mà chưa từng nghe nói về vị này chứ?
Không ngờ hôm nay lại chạm mặt, việc này chỉ sợ ngay cả Nhàn phi cũng không cứu được bọn họ.
Trong xe ngựa, A Lê hỏi Tô Tuệ: "Sao lại thế này, sao đêm tối lại chỉ có mình ngươi ở ngoài, tỳ nữ của ngươi đâu?"
Tô Tuệ nắm chặt tay, tức giận đến mức cả người phát run.
Hôm nay là Nguyên Tiêu, mẫu thân nàng ta cho nàng ta ra ngoài xem hoa đăng. Tô Tuệ bị cấm túc nhiều ngày tâm trạng cũng phiền muộn, nên đêm nay mới định ra ngoài giải sầu.
Không ngờ lại gặp được Lương Tuấn Hoài trên phố, tháng trước hai người đã đính hôn, Lương Tuấn Hoài liền coi nàng ta như món đồ chơi, động tay động chân với nàng ta, thậm chí còn để gia đinh giữ tỳ nữ của nàng ta lại rồi kéo nàng ta vào ngõ nhỏ yên tĩnh.
Lần đầu Tô Tuệ gặp phải chuyện như thế này, cảm thấy rất khó tin, đầu tiên là không tin người được mẫu thân luôn miệng khen lại có đức hạnh như thế này, càng không tin được, Lương Tuấn Hoài sẽ dám làm xằng bậy với nàng ở trên đường cái.
Lương Tuấn Hoài kia ngôn từ ngả ngớn cử chỉ càn rỡ, mưu đồ làm chuyện khinh bạc với nàng ta.
Tô Tuệ tức giận đến mức muốn khóc, lập tức tàn nhẫn đá hắn ta một cái, cú đá kia trúng bụng dưới của hắn ta, Lương Tuấn Hoài đau đến mức lăn ra đất không dậy nổi.
Nàng ta nhân cơ hội này chạy trốn nhưng lại bị gia đinh của Lương phủ đuổi theo.
Vậy mà dám nói là đuổi theo thị thiếp, thật sự cho rằng Lương gia bọn họ một tay che trời sao, thật đáng giận!
Nhưng những chuyện này liên quan đến danh dự của một nữ tử, Tô Tuệ đương nhiên sẽ không nói cho A Lê nghe. Cho dù trong lòng ấm ức khó chịu, nhưng nàng ta có sự kiêu ngạo của mình, không muốn khóc trước mặt đối thủ khi xưa của mình.
Nàng ta gắt gao cắn môi, gần như cắn chảy máu. Im lặng một lúc nàng ta hỏi: “Vì sao ngươi lại giúp ta?”
A Lê thấy nàng không muốn nói nên cũng không hỏi nhiều, nàng chỉ nói: “Không vì sao cả, đêm khuya một cô nương hoảng loạn chạy trốn, cho dù là người khác ta cũng sẽ giúp một tay."
“Nhưng ta không giống, ta và ngươi…” Lời phía sau Tô Tuệ không nói nữa.
A Lê gật đầu: “Ta biết, chúng ta như nước với lửa đúng không? Nhưng việc nào ra việc đó, nếu là chuyện khác ta sẽ không giúp ngươi, nhưng tình huống như này ta không thể bàng quan. Nếu ngày nào đó ta gặp được chuyện như vậy, ngươi hẳn sẽ không thấy chết mà không cứu, đúng không?"
Nàng nói rất nhẹ nhàng đơn giản, giống như bọn hoa chưa từng là đối thủ.
Tâm trạng của Tô Tuệ rất phức tạp.
"Ngươi định làm thế nào, tỳ nữ của ngươi đâu?"
“Bọn họ đã bị ngươi trói lại, ta cũng không có gì phải sợ nữa rồi, ta sẽ rời khỏi đây.”
Suy nghĩ một chút A Lê nói: “Nói không chừng tỳ nữ của ngươi đang đi tìm ngươi, chuyện này người khác cũng đã biết. Không bằng như vậy đi, ta đưa ngươi đến Túy Hương Lâu, đến lúc đó để tỳ nữ của ngươi đến Túy Hương Lâu đón ngươi, như vậy được không?"
Vì sao nàng làm vậy, Tô Tuệ rất rõ ràng.
Nàng ta là một cô nương chưa xuất giá lại đột nhiên biến mất, nếu cứ như vậy trở về, chắc chắn sẽ khiến người khác xì xào. Nhưng nếu là xuất hiện ở Túy Hương Lâu, nhiều người chứng kiến như vậy, sẽ không xuất hiện những lời bàn tán.
Nàng ta rất cảm kích, giật giật môi, nhưng lại không nói ra.
Chỉ gật đầu nói: “Được.”
A Lê phân phó Thẩm Mục đi đến Túy Hương Lâu, may mà Túy Hương Lâu ở gần đây, không đến một khác đã đến nơi.
Sau khi Tô Tuệ xuống xe ngựa, nàng ta hơi do dự.
“Tống Cẩn Ninh...” Nàng ta xoay người: “Tuy rằng ta rất ghét ngươi, nhưng hôm nay, cảm ơn ngươi!”
A Lê nhếch miệng: "Cũng thế thôi! Ta cũng ghét ngươi!"
Nghe xong lời này, Tô Tuệ thoải mái hơn chút.
Không bao lâu sau Dung Từ quay lại.
Hắn đã thay một bộ xiêm y khác, cả người mang theo chút hơi ẩm, giống như vừa mới tắm gội xong.
A Lê kỳ quái nói: “Dung Từ ca ca đi đâu thế, sao lại thay cả xiêm y?”
“Xiêm y bị bẩn.” Mặt Dung Từ không đổi sắc nói: “Đi đổi bộ sạch sẽ khác."
"Vậy à?" A Lê khó hiểu liếc hắn một cái, rồi nhìn thoáng bộ y phục.
Hiếm khi Dung Từ bị nàng nhìn đến mức không được tự nhiên. Hắn lấy một tay che mắt nàng hỏi: “Vừa có chuyện gì xảy ra sao?”
"Sao chàng biết?"
“Trên xe có mùi hương khác.” Dung Từ nói.
Cái mũi nhỏ của A Lê dùng sức ngửi: “Sao ta lại không ngửi thấy? Nhưng mà Dung Từ ca ca đoán đúng rồi, đúng thật đã xảy ra một chuyện.”
A Lê nói rõ ràng chuyện này với hắn, sau đó nói thêm: “Người Lương gia thật kiêu ngạo, đó là cô nương của Đông Bình Hầu phủ, vậy mà bọn họ lại dám bắt người ngay trên phố.”
Sắc mặt của Dung Từ lạnh đi vài phần.
Sở dĩ Lương Tuấn Hoài dám làm càn như vậy, chẳng qua là ỷ có tỷ tỷ là Nhàn phi trong cung trống lưng, nhưng sở dĩ Nhàn phi được sủng ái như vậy cũng chỉ là vì sinh được Công chúa Linh Ương thông minh lanh lợi. Huống hồ Tâm tư của Nhàn phi cũng rất tinh tế, từ nhỏ đã nuôi Công chúa Linh Ương như một nam nhi, cưỡi ngựa bắn tên đều tinh thông, hơn nữa còn thông tuệ hơn người, Minh Huệ Đế âm thầm coi Công chúa Linh Ương thành đường lui.
Nếu đời này ông ta không có nhi tử thì sẽ để Công chúa Linh Ương kế thừa ngôi vị Hoàng đế. Vậy nên ở trong cung, Công chúa Linh Ương được Hoàng đế coi như trữ quân mà dạy dỗ.
Có thêm tầng ý tứ này, sao Lương gia lại không kiêu ngạo chứ.
"Không cần lo lắng, việc tối nay nàng làm rất tốt, người Lương gia vốn nên dậy dỗ một chút." Hắn nói.
“Thật sự không gây thêm phiền toái cho chàng sao?”
Dung Từ nói: "Khắp thiên hạ này, ngoại trừ cái tiểu phiền toái là nàng, thì đều không tính là phiền toái."
A Lê bĩu môi: “Lời này của Dung Từ ca ca là có ý gì? Ta không vui đâu đó.”
Dung Từ mỉm cười, sờ đầu nàng: “Đi thôi, mang nàng đi ăn đậu hũ.”
Ban đêm sau khi Dung Từ đưa A Lê về Tương Dương Hầu phủ thì trở về Duệ Vương phủ luôn.
Hắn vừa vào cửa, gã sai vặt đã mời hắn đến thư phòng của Duệ Vương.
Trong thư phòng, đèn đuốc sáng trưng, không chỉ có Duệ Vương ở đó mà Duệ Vương phi cũng ở đây.
“Mẫu thân.” Hắn hành lễ: "Sao người còn chưa ngủ?"
Duệ Vương phi nói: "Ta không ngủ được, chuyện hôm nay khiến ta buồn nôn không chịu được. Con tiện nhân Lệ Dương kia…"
Đang muốn mắng thì thấy nhi tử còn đang ở đây, bà ấy nuốt lại lời định nói.
“Ta thật là, tức giận đến mức choáng váng, không nghĩ mấy ả ta sẽ làm ra chuyện như này.”
Duệ Vương im lặng không nói gì.
Duệ Vương phi nói: "Chuyện này chắc chắn có liên quan với vị ngồi trên long ỷ kia, nếu không phải ý của hắn thì sao Lệ Dương lại dám làm như thế chứ?"
Một lát sau, Duệ Vương mở miệng hỏi Dung Từ: "Việc này con định xử lý như thế nào?"
Ông ấy nói: “Mẫu thân con đã tiếp nhận việc điều tra từ chỗ Hoàng Hậu.”
"Không cần." Dung Từ nói: “Việc này để con xử lý."
Duệ Vương phi hỏi: “Con định xử lý như thế nào, dù sao cũng có liên quan đến Trưởng Công chúa Lệ Dương, nếu quá nhẹ tay thì ta nuốt không trôi cục tức này, nhưng nếu nặng tay ta sợ con…"
“Mẫu thân yên tâm, lòng con hiểu rõ.”
Hắn không định tha cho mẫu tử Trưởng Công chúa Lệ Dương, hơn nữa, hắn vừa lúc có thể lợi dụng việc này cắt đứt một cánh tay của Minh Huệ Đế.
Từ khi xuất hiện ở trong cung, hắn cũng đã mưu tính xong chuyện này.
Duệ Vương phi gật đầu, từ trước đến nay bà luôn tín nhiệm nhi tử, từ nhỏ Dung Từ đã bớt lo. Mấy năm nay hắn gần như trở thành người ra quyết định của Duệ Vương phủ, gặp phải chuyện gì, theo bản năng mọi người sẽ thương lượng với hắn.
Dung Từ nói sẽ xử lý thỏa đáng, vậy nhất định là cực kỳ thỏa đáng, bà cũng không nhúng tay nữa.
Chỉ là…
“Ta có một chuyện không rõ.” Nàng nói.
“Mẫu thân cứ nói.”
“Rõ ràng con đã ăn chén bánh trôi kia, hơn nữa đúng thật có người nhìn thấy con đi vào phòng, vì sao sau đó lại không thấy nữa?”
"Nói đến việc này thì ta còn phải cảm tạ Hoàng hậu nương nương."
“Hoàng hậu nương nương?”
Lúc đó Lệ Dương thỉnh cầu Hoàng hậu hỗ trợ, ngoài mặt thì Hoàng hậu đồng ý nhưng lại lặng lẽ báo cho Dung Từ.
Dung Từ biết rõ sao bà lại làm như vậy, dù có khả năng sẽ đắc tội Hoàng thượng và Trưởng Công chúa Lệ Dương, nhưng Hoàng hậu làm người hòa giải hậu cung nhiều năm, rất thanh tỉnh, biết rõ tình cảm của Hoàng thượng với bà đạm bạc, huống hồ Hoàng hậu không có con, không tranh quyền đoạt lợi, ở trong cung thận trọng từng bước chỉ vì giữ gìn nhà mẹ đẻ và chính mình mà thôi. Nàng để Dung Từ nợ mình một nhân tình như vậy là muốn sau này hắn cho bà một cơ hội.
Dung Từ cứ thế tương kế tựu kế, trước mặt trưởng Công chúa Lệ Dương và Hoàng thượng ăn bánh trôi, sau đó tỏ vẻ say rượu rời đi, rồi đi theo cung nhân đến sương phòng phía Tây.
Đến sương phòng phía Tây, hắn biết rõ Quận chúa Ngọc Mẫn lén lút trốn ở nội thất, nên động tay chân, đốt một loại hương ở trong phòng.
Người của Dục Quang Các quen biết với người trong giang hồ, thứ gì cũng có, thứ khiến người trong cung không tra ra cũng có. Loại hương này bình thường chỉ trợ miên, nhưng nếu bỏ thêm hợp hoan tán không màu không mùi vào, người đã rượu ngửi thấy sẽ xuất hiện phản ứng giống như uống thuốc kích dục.
Cho nên, khi Trưởng Công chúa Lệ Dương dẫn người đến mới thấy cảnh Quận chúa Ngọc Mẫn thần chí không rõ kia.
Chẳng qua, trước lúc Dung Từ rời khỏi sương phòng không cẩn thận hít vào một chút, cho nên khi thấy A Lê mới khó cầm giữ như thế.
Nhưng lời này bị hắn xem nhẹ không đề cập tới, chỉ kể rõ ràng chuyện trước đó.
Duệ Vương phi nghe xong, cảm thấy rất may mắn: “May mắn con kịp thời rời đi, cũng may là có Hoàng Hậu mật báo.”
Dung Từ không nhanh không chậm nắn vuốt cổ tay áo, đêm nay dù không có mật báo của Hoàng Hậu thì hắn cũng biết âm mưu của Trưởng Công chúa Lệ Dương.
Chỉ sợ chính bọn họ cũng không biết, ngay khi Trưởng Công chúa Lệ Dương vào Kinh, người của Dục Quang Các đã theo dõi bọn họ.
Nhưng nếu Hoàng hậu đã ra tay giúp đỡ thì hắn cũng nhận lấy, cái này cũng sẽ tiện cho sau này làm việc.
Cùng lúc đó, phủ Trưởng Công chúa.
Trưởng Công chúa Lệ Dương ngồi bên mép giường, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Quận chúa Ngọc Mẫn bị đại phu cắm châm làm hôn mê.
Đại phu nói Ngọc Mẫn trúng thuốc, cho nên mới có biểu hiện khác thường như vậy.
Nhưng đêm nay Ngọc Mẫn chỉ uống hai ly rượu, sao tự nhiên lại trúng thuốc được?
Trưởng Công chúa Lệ Dương càng nghĩ càng cảm thấy mình bị người ta tính kế.
Nhưng rốt cuộc là ai, hiện tại bà ta không biết, dù sao thì Hoàng hậu cũng không có gan làm vậy, người có khả năng nhất, là vị Dung Thế tử của Duệ Vương phủ kia.
Nếu thật sự là hắn…
Bà ta tự thấy kế hoạch đã rất chu đáo chặt chẽ, không ai biết được,mà Dung Từ có thể im lặng phá trận thế này, người này thật sự là sâu không lường được.
Trưởng Công chúa Lệ Dương đột nhiên thấy không rét mà run, bà ta có dự cảm không tốt, sợ là việc này khó có thể êm đẹp trôi qua.
Một lát sau, đại phu thu châm lại đứng dậy: “Trưởng Công chúa, dược tính trong người Quận chúa chưa tan hết, phải tiếp tục châm cứu hai ngày, ngày mai tiểu nhân lại đến."
"Cái gì” Trưởng Công chúa Lệ Dương hỏi: “Ý của ngươi là, ngày mai nàng vẫn sẽ…"
Đại phu gật đầu: “Chỉ cần dược tính còn lưu lại trong cơ thể thì sẽ phát tác, đến lúc đó còn cần Trưởng Công chúa phái nhiều người một chút để chăm sóc Quận chúa.”
Nghe vậy, Trưởng Công chúa Lệ Dương oán hận ngồi lại ghế, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn thật tàn nhẫn! Dù sao Mẫn nhi cũng là biểu muội của hắn, vậy mà…"
Sắc mặt bà ta vặn vẹo, trong mắt giống như có hồ nước độc, lão đại phu không dám nhìn, vội hành lễ rời đi.