Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ

Chương 74



Mười tám tháng giêng, triều đình khai ấn*, nhưng không ai ngờ đến ngày thượng triều đầu tiên của năm mới, đã có người dâng lên một quyển tấu sớ phong kinh thiên động như thế. 

*Khai ấn: Giống như nghỉ tết xong

Tấu sớ này buộc tội thống lĩnh cấm quân trong Hoàng cung Quách Thịnh không làm tròn trách nhiệm, tự tiện thay đổi phòng thủ trong hoàng cung khiến hoàng cung rối loạn.

Trên triều đình, mọi người hai mặt nhìn nhau, kết hợp với chuyện loáng thoáng nghe được trong cung yến, dần dần hiểu ra. 

Đây rõ ràng là Dung Thế tử đang bắt đầu phản kích.

Thống lĩnh cấm vệ quân của Hoàng cung là ai? Đó chính là tâm phúc của Minh Huệ Đế, nếu là không có ý chỉ của Minh Huệ Đế, sao dám tự tiện thay đổi phòng vệ chứ?

Nhưng nước cờ của Dung Thế tử cao siêu, mưu kế của Hoàng thượng không thực hiện được, khó trách ngày ấy khi rời khỏi bữa tiệc sắc mặt của ông ta khó chịu như thế.

Bởi vì trong đó còn dính dáng đến một chuyện bỉ ổi như thế, mà chuyện này Hoàng thượng cũng tham dự, nên bản tấu sớ này tuy nói là buộc tội thống lĩnh cấm quân, chi bằng nói là đang làm trò người trong thiên hạ xé rách mặt với Hoàng thượng.

Bởi vậy, tấu sớ vừa được dâng lên, sắc mặt của Minh Huệ Đế ngồi trên Điện Kim Loan đã trở nên âm trầm.

Nhưng đại học sĩ Doãn Thiệu Hâm của nội các buộc tội nói có sách mách có chứng, khiến người ta không có cách nào biện giải, hơn nữa còn có hơn nửa triều thần tán đồng, mong Hoàng thượng tạm thời cách chức thống lĩnh cấm quân để điều tra.

Minh Huệ Đế nhìn hơn nửa triều thần đều hướng về phía Duệ Vương phủ, trong miệng ngai ngái mùi máu tanh, nhưng ngụm máu này chỉ có thể nghẹn lại mà không thể phun ra, vừa hạ triều về đến Càn Thanh Điện ông ta đã hộc máu.

Trương Đức Cần hoảng sợ, vội vã truyền thái y.

“Sao lại thế này?” Ông ấy nhỏ giọng hỏi.

Nội thị theo hầu trên triều nói: “Có người buộc tội thống lĩnh cấm quân Quách đại nhân, chứng cứ vô cùng xác thực, Quách đại nhân…”

Hắn ta lắc đầu: “Chỉ sợ không giữ nổi.”

Trương Đức Cần khiếp sợ, Quách Thịnh là cánh tay đắc lực nhất của Minh Huệ Đế, rất nhiều chuyện trong sáng ngoài tối đều do Quách Thịnh bố trí, nếu hắn ta chết, vậy Minh Huệ Đế không khác gì bị chặt đứt một cánh tay.

“Hoàng thượng tạm thời chưa nghĩ ra cách để bảo toàn nên chỉ có cách kéo dài thời gian, nhưng quan lại trên triều gây áp lực rất mạnh, không biết có thể kéo dài đến bao lâu.” 

“Có thể kéo dài được bao lâu thì kéo dài bấy lâu.” Trương Đức Cần nói: “Ít nhất chờ khi Hoàng thượng có chuyển biến tốt đẹp.”

Nói xong thấy Thái y vội vàng đi tới, ông ấy vội vàng ra nghênh đón.

Minh Huệ Đế nằm trên long sàng, mắt trợn tròn, biểu cảm dại ra, giống hệt như mất hồn, Thái y gọi vài tiếng ông ta mới đáp lại.

Đợi sau khi Thái y châm cứu xong rồi rời đi, ông ta lẩm bẩm: “Thủ đoạn của Dung Thế tử thật cao minh, trẫm vốn tưởng kẻ không thể giữ được là mẫu tử Lệ Dương, không ngờ hắn ta vốn chướng mắt hai người kia, muốn diệt trừ Quách Thịnh.”

Trương Đức Cần không dám đáp lại, nhưng trong lòng cũng rõ ràng. Sau cung yến, mẫu tử Trưởng Công chúa Lệ Dương đã chẳng khác gì người chết, một con cờ bị hoàng thất vứt bỏ thì có thể có lợi ích gì? Sớm muộn gì Dung Thế tử cũng sẽ thu thập bọn họ. Chẳng qua ông ấy đúng thật không nghĩ tâm cơ của Dung Thế tử lại sâu như thế, vậy mà lại đánh chủ ý lên người Quách Thịnh.

“Hoàng thượng...” Ông  ấy thật cẩn thận khuyên nhủ: “Người cứ bảo trọng long thể trước đã, mọi chuyện chờ đến khi long thể phục khang rồi định đoạt.”

Minh Huệ Đế lắc đầu: “Chờ không kịp, chờ không kịp rồi.”

Tròng mắt ông ta xoay chuyển rồi phân phó: “Đan dược luyện ra rồi đúng không, đi lấy đến đây.”

Trương Đức Cần hoảng sợ: “Hoàng thượng, đan dược tốt, nhưng không thể uống quá nhiều.”

Minh Huệ Đế nhắm mắt: “Mau đi!”

Trước mắt ông ta không thể ngã xuống, cần phải vững tinh thần để đối phó với Dung Thế tử, thời điểm mấu chốt này không thể chú ý nhiều như vậy được. 

Trương Đức Cần hơi do dự rồi cũng nghe lệnh rời đi.

Năm mới, Kinh Thành lại xuất hiện một chuyện náo nhiệt, đó là sính lễ của Duệ Vương phủ.

Ai cũng biết chuyện Dung Thế tử và Tống Tứ cô nương đính hôn từ nhỏ, hiện tại hai người đã trưởng thành bắt đầu bàn đến chuyện cưới hỏi. Tam thư lục lễ, không thiếu một phân đoạn nào, tam thư đã xong, hiện giờ đã đến lúc đưa sính lễ.

Duệ Vương phủ đã chuẩn bị sính lễ nhiều năm, ngày đưa sính lễ, sính lễ được nâng ra từ Duệ Vương phủ khiến người ta phải líu lưỡi.

Sính lễ đi qua gần nửa vòng Kinh Thành mới được nâng vào Tương Dương Hầu phủ, bá tánh vây xem nhiều không kém gì Trạng Nguyên dạo phố.

“Rốt cuộc có bao nhiêu sính lễ thế, ta vậy mà lại không nhìn thấy điểm cuối.”

“Sính lễ của Duệ Vương phủ là sính lễ của Thế tử phi, đương nhiên là nhiều rồi.”

"Theo quy chế chắc là khoảng một trăm linh tám gánh, nhưng sao ta thấy còn nhiều hơn một trăm linh tám gánh vậy?”

Có người nghe thế thì kiêu ngạo nói: “Ngươi nói đúng rồi! Ta có thân thích làm việc ở Duệ Vương phủ, đúng là có một trăm linh tám gánh sính lễ nhưng Duệ Vương phi sai người làm cái rương lớn gấp đôi, theo thường lệ là một trăm linh tám gánh, nhưng rương lớn gấp đôi, ngươi thử tính xem."

Hắn ta giơ hai ngón tay lên, những người khác kinh ngạc cảm thán.

“Người người đều nói Duệ Vương phủ nhiều tiền, nhưng không ngờ nhiều tới như vậy.”

“Còn không phải sao, chỉ cưới Thế tử phi thôi mà đã tiêu hết gia sản mấy đời của nhà người khác rồi.”

"Cái gì mà chỉ là cưới Thế tử phi thôi chứ? Đây là Dung Thế tử cưới thê, đương nhiên không giống với người khác rồi." 

“Cũng đúng, xem cách Dung Thế tử sủng tiểu thư Tống gia đi, sao sính lễ có thể ít được chứ?”

Dung Từ và sính lễ đi về phía Tương Dương Hầu phủ, trong ngực hắn ôm một đôi chim nhạn, trên người mặc cẩm phục màu đỏ, phong lưu tuấn dật, bộ dạng quân tử phóng khoáng, khiến nhóm phu nhân tiểu thư vây xem âm thầm đỏ mặt.

Có người nói: “Cái này còn thú vị với xem Trạng Nguyên dạo phố, mấy năm nay Trạng Nguyên lang càng ngày càng kém, cho dù mười người cộng lại cũng không bằng một nửa Dung Thế tử."

"Đúng vậy, ngày thường hiếm khi thấy Dung Thế tử, không ngờ còn phong thái hơn cả lời đồn." 

Cứ như vậy, sính lễ của Duệ Vương phủ náo nhiệt tiến đến phố Nghiễm Vinh, đi đến trước của Tương Dương Hầu phủ thì dừng lại.

Quản gia của Tương Dương Hầu phủ đã sớm đứng ở cửa nghênh đón, thấy Dung Thế tử tới, lập tức cười hì hì nói: “Dung Thế tử, lão phu nhân, lão gia và phu nhân đều đã đợi trong sảnh."

Ông còn lặng lẽ nói nhỏ hai câu với Dung Từ, Dung Từ nghe xong thì không nhịn được mỉm cười.

Dung Từ đi vào đại đường của Tống gia, vừa vào cửa đã thấy Tống lão phu nhân ngồi ở vị trí đầu tiên.

Hiện giờ Tống lão phu nhân đã hơn bảy mươi, mấy năm nay vẫn luôn dưỡng bệnh, thân hình gầy yếu, nhưng vì hôm nay là ngày vui nên mặc đồ rất rực rỡ, thần thái thoạt nhìn rất sáng láng.

Mà Tống Ôn Bạch và Thích Uyển Nguyệt ngồi ở đầu bên trái, Tam phòng Tống gia Tống Ôn Thiên và Vưu Lệ ngồi ở bên phải. Đại phòng của Tống gia đã rời Kinh tiền nhiệm không thể nhìn thấy trận thế rầm rộ này, nhưng đã có mấy tiểu bối ở lại. Dù sao hôn sự cũng định ở tháng sáu, đến lúc đó còn phải quay về uống rượu mừng, sợ đi đường vất vả nên để đám tiểu bối lại trong phủ.

Kể từ đó, Tống gia vô cùng náo nhiệt. Đám chất nhi thấy Dung Từ đến, vui mừng ồn ào gọi: "Tiểu cô phụ, có kẹo không thế?"

Một trong tập tục đưa sính lễ là cô gia cho bọn tiểu bối hồng bao và kẹo, trưởng bối nhà gái cũng sẽ cho hồng bao, để mong cái cát tường như ý. 

Dung Từ đã sớm chuẩn bị, sai người bưng mâm kẹo lên, phát mỗi người hai phong hồng bao rồi phát thêm một nắm kẹo. 

Đám chất nhi được kẹo thì lập tức hoan hô chạy đến hậu đường, thanh thúy kêu lên: "Tiểu cô cô, ta có kẹo này, người xem!" 

Mặt A Lê đỏ lên.

Theo quy củ nàng phải ở trong khuê phòng, nhưng nàng xuống xem náo nhiệt nên núp ở hậu đường. Vốn nàng đã trốn kĩ nhưng lại bị đám chất nhi bán đứng.

Nàng khẽ quát: “Vượng ca nhi, không phải đã nói không được kêu ta sao.” 

Nàng vừa dứt lời, người ngoài nhà chính đã cười phá lên, Dung Từ cũng cười.

Phủ Trưởng Công chúa.

Trong phòng truyền đến tiếng khóc nháo, bọn tỳ nữ nơm nớp lo sợ đứng ngoài hành lang, không dám đến gần.

Bà tử phụ trách việc sách nước quét dọn đứng từ xa nhìn, nhỏ giọng nói: “Tính tình của Quận chúa càng ngày càng táo bạo, mãi như vậy, đồ đáng giá trong phủ Công chúa sẽ bị nàng ta đập hết."

"Chuyện này không cần chúng ta phải nhọc lòng, Trưởng Công chúa là muội muội ruột của Hoàng thượng, có rất nhiều tiền, không cần chúng ta lo lắng." 

“Cũng đúng.” Người nọ gật đầu: “Chẳng qua không biết hôm nay Quận chúa phát giận vì cái gì?” 

"Ngươi không biết sao?" 

“Biết cái gì?”

“Hôm nay là ngày Duệ Vương phủ đưa sính lễ.” 

"Vậy à?" Bà tử kia tấm tắc hai tiếng: "Khó trách."

Người bên ngoài đều nói Quận chúa Ngọc Mẫn muốn gả cho Dung Thế tử, sao việc này lại bị truyền ra thì không biết, nhưng nghe nói còn vì thế mà dùng chút thủ đoạn không chính đáng bức bách Dung Thế tử, nhưng không nhưng thành công, còn khiến Trưởng Công chúa Lệ Dương mất mặt.

Này nửa tháng nay, Trưởng Công chúa Lệ Dương và Quận chúa Ngọc Mẫn gần như không ra ngoài, cũng không cho phép hạ nhân trong phủ đàm luận chuyện này. 

Hai bà tử đứng thêm một lúc, nghe thấy có người thỉnh an, vội quay đầu nhìn lại, là Trưởng Công chúa Lệ Dương đến.

Trưởng Công chúa Lệ Dương biết nữ nhi lại phát giận thì lập tức chạy đến. 

Đến cửa, bà ta lạnh giọng trách cứ tỳ nữ: “Các ngươi hầu hạ Quận cháu như vậy sao, cứ để Quận chúa náo như vậy à, không ai vào khuyên là sao, nuôi các ngươi có ích gì chứ, còn không bằng bán hết các ngươi đi!”

Bọn tỳ nữ vội vàng quỳ xuống: "Công chúa tha mạng! Công chúa tha mạng! Là do Quận chúa…"

Một tiểu tỳ nữ thấp thỏm nói: “Là Quận chúa đuổi bọn nô tỳ ra, nô tỳ không dám ngỗ nghịch.”

Trên mặt Trưởng Công chúa Lệ Dương hiện lên vẻ tàn khốc, nói với ma ma bên cạnh: “Đánh con ả này hai mươi trượng rồi bán đi, không hầu hạ được chủ tử còn cãi."

Tỳ nữ lập tức khóc lên xin tha, nhưng không ai để ý, Trưởng Công chúa Lệ Dương đã nhấc chân vào trong. 

Trong phòng, đầu tóc Quận chúa Ngọc Mẫn hỗn độn, mặt đầy nước mắt.

“Ngọc Mẫn, ngươi nhìn bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của ngươi đi, làm gì còn bộ dạng của Quận chúa hoàng gia chứ!” 

Sau khi dược hiệu của hợp hoan tán tan đi, Quận chúa Ngọc Mẫn dần dần thanh tỉnh, biết được chính mình từng xấu mặt trước rất nhiều phu nhân, cả ngày nàng ta đều khóc nháo.

Nàng ta là Quận chúa Ngọc Mẫn tôn quý vô song, chưa từng mất mặt như vậy, sau này sao nàng ta có thể ra đường gặp người chứ?

Nàng ta vốn định đợi chuyện này lắng xuống rồi tính toán sau, không ngờ lại nghe nói hôm nay Duệ Vương phủ mang sính lễ đến Tương Dương Hầu phủ, hơn nữa còn gánh sính lễ đi nửa vòng Kinh Thành, nàng ta vừa tức giận vừa đố kị, tức giận Dung Từ không lưu tình hãm hại nàng ta, đố kị Tống Cẩn Ninh đoạt vị hôn phu của nàng ta.

Cục tức này nàng ta nghẹn trong ngực đến mức phát đau.

“Nương! Ta không cam lòng! Ta không cam lòng!” Nàng ta khóc lóc nói: “Ta mới là Quận chúa tôn quý, chẳng lẽ thứ tốt nhất trên đời này không nên là của ta sao?"

Trưởng Công chúa Lệ Dương cũng tức giận đến mức máu xông lên não, bà ta tức giận vì Dung Từ tuyệt tình, cũng tức giận vì nữ nhi của mình vì một nam nhân mà không biết cố gắng còn muốn sống muốn chết.

“Người tới!" Bà ta sai đám nô tì bên ngoài: “Rửa mặt chải đầu cho Quận chúa!”

Bà ta ngồi xổm xuống, trấn an nữ nhi của mình: “Mẫn nhi đừng nóng vội, nương sẽ nghĩ cách.” 

Nói xong, vẻ oán hận trong con ngươi bà ta càng mãnh liệt.

Cũng không biết là ai truyền chuyện xảy ra trong cung ra, nói Quận chúa Ngọc Mẫn ôm cây cột dâm loạn, còn ý đồ xâm phạm thái giám, việc này bị thêm mắm dặm muối truyền đi, hiện giờ phố lớn ngõ nhỏ đều biết chuyện này.

Mẫu tử bọn họ thành trò cười của cả Kinh Thành.

Bà ta trấn an nữ nhi: “Mẫn nhi, chỉ sợ con không thể gả cho Dung Thế tử được nữa, nhưng nương sẽ để con gả cho một người tốt, nhất định sẽ không kém hơn Dung Thế tử. Con mau thanh tỉnh lại, người khác càng cười con càng phải mạnh mẽ.”

Duệ Vương phủ đã đưa sính lễ đến, tiếp đó cần chuẩn bị việc thành hôn, vừa sang năm mới Thích Uyển Nguyệt cũng bắt đầu lu bu lên. Tuy nói hôn sự này đã chuẩn bị rất lâu, nhưng khi sắp đến lúc thành hôn vẫn có rất nhiều chuyện cần bà tự mình thu xếp.

Tỷ như thêu của hồi môn.