Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ

Chương 75



Nhà bình thường cho dù là dòng dõi trâm anh thế phiệt thì của hồi môn đều do nữ tử tự mình thêu, nhưng Tương Dương Hầu phủ bọn họ, một là hàng năm A Lê đều ở Thư viện Tĩnh Hương học không có thời gian, thứ hai là nữ hồng của A Lê không tốt, vì vậy Thích Uyển Nguyệt đã bỏ ra một số tiền lớn mời hai cái tú nương thêu của hồi môn cho A Lê.

Mặt khác là chuẩn bị y phục mới.

Sau khi A Lê gả đi phải mặc đồ mới, đeo giày mới, đương nhiên không thể dùng đồ cũ được, vì vậy Thích Uyển Nguyệt đã dặn trước Cẩm Thúy Các để hôm nay A Lê đi chọn hoa văn.

Cẩm Thúy Các nhận làm y phục mới cho Thế tử phi tương lai của Duệ Vương phủ, đây là mối làm ăn lớn, chưởng quầy thấy nàng tới liền cười không khép nổi miệng. 

A Lê đi vào cửa hàng thấy có không ít khách nhân đang chọn đồ, những phu nhân tiểu thư đó nhìn thấy nàng tới đều dùng ánh mắt trêu ghẹo nhìn nàng. 

A Lê ngượng ngùng, cúi đầu hỏi: “Chưởng quầy, đã chuẩn bị xong hoa văn chưa.” 

“Chuẩn bị xong rồi, mời Tứ cô nương lên lầu chọn.”

A Lê vội vàng lên lầu.

Vào nhã gian, chiếc bàn ở giữa phòng chất một đống vải vóc, lụa là gấm vóc cái gì cũng có, tất cả đều là thứ đang thịnh hành ở Kinh Thành, cũng là loại vải dệt tốt nhất.

A Lê chọn đến mức hoa mắt, may mà Cẩm Thúy Các có chuẩn bị trà bánh cho khách nhân, vậy nên nàng có thể ngồi xuống chậm rãi chọn.

Nàng vừa uống trà vừa lật xem, lúc này phòng cách vách có mấy người tiến vào, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện.

"Nghe nói quản gia Lương phủ tự mình đến nhà lao bảo lãnh người, khoảng chừng có sáu bảy người."

“Là ai bắt mấy người đó vào thế, bắt nhiều ngày như vậy rồi?”

"Địa phận Kinh Thành không chỉ một mình Lương gia bọn họ có quyền có thế, không phải còn có Duệ Vương phủ sao?"

Giọng điệu người nọ kinh ngạc: “Ý của ngươi là, gia đinh của Lương phủ bị Duệ Vương phủ đưa vào đó sao? Sao bọn họ lại đắc tội Duệ Vương chứ?”

"Hình như không phải đắc tội Duệ Vương, mà là va chạm với xe ngựa của Dung Thế tử, lúc ấy Tứ cô nương của Tống gia đang ở trên xe ngựa."

“À, thì ra là thế.”

"Khó trách Nhàn phi ở trong cung cũng bị Hoàng thượng trách cứ, Lương gia ngang ngược thế nhưng lần này cũng không dám nói gì."

“Ai… Ngươi thấy miếng vải này làm áo choàng được không.”

Cách vách đã nói sang chuyện khác nên A Lê cũng không chú ý đến nữa, nàng tiếp tục chọn lựa màu sắc và hoa văn. 

Cuối cùng, nàng mất một buổi sáng chọn hết tất cả hoa văn mình thích. Sau khi lên xe ngựa, nàng xoa mày nói: "Thành thân thật mệt mỏi."

Ngưng Sương buồn cười: "Cả đời của nữ tử chỉ có một lần như này, đương nhiên phải dồn nhiều tâm tư vào nó, huống hồ người khác muốn mệt như vậy cũng không được đâu."

A Lê thở dài: “Nhưng có một đống chuyện cần làm, hôm nay xong việc này, ngày mai lại phải thu dọn đồ đạc đến thư viện, sau đó là chuyện chuẩn bị tốt nghiệp. Thế nhưng không chỉ có nhiêu đó, Liễu ma ma sẽ đi theo dạy dỗ ta, chỉ sợ học xong cũng không có thời gian rảnh rỗi.”

Nàng nói: “Người khác thành thân chỉ mệt mấy ngày, ta thì mệt nửa năm.”

Nàng dứt lời, Ngưng Sương càng buồn cười hơn, nàng ấy đang định nói chuyện thì xe ngựa đột nhiên lung lay, không kịp phòng ngừa khiến nàng ấy đụng vào phía đối diện, đâm đau cả đầu.

"Cô nương, người không sao chứ." Sau khi bò dậy, nàng ấy vội vàng đỡ A Lê.

Lúc này cả người A Lê cũng quỳ rạp xuống.

Ngưng Sương hỏi: “Cô nương, đụng phải chỗ nào, để nô tỳ xem.”

"Từ từ…Đau…" Khi nãy A Lê ngã xuống ngực đụng phải góc bàn, nàng đau đến mức chảy nước mắt. 

"Sao thế?” Ngưng Sương kéo cửa xe ngựa ra, chất vấn phu xe: “Ngươi đánh xe kiểu gì thế?" 

"Ngưng Sương cô nương.” Lúc này Thiên Phượng đi tới nói: “Không trách phu xe, là do xe ngựa bị người ta động tay chân."

Ngưng Sương nghe vậy thì rất kinh ngạc.

A Lê ngẩn người: "Chẳng lẽ là nhằm vào ta?"

Lần đầu tiên nàng gặp phải chuyện như thế này, hơn nữa chiếc xe ngựa này là xe ngựa chuyên dụng của nàng, vậy nên nhất định là có người nhằm vào nàng.

Một hộ vệ kiểm tra tình huống rồi đi đến bẩm báo: "Tiểu thư, cáng xe ngựa bị người ta cắt đứt."

Cáng xe chịu trọng lượng của thân xe, nếu cáng xe bị cắt thì coi như cả chiếc xe ngựa thành đồ bỏ đi. May là ngựa không chạy nhanh, nếu không sẽ bị thương nặng hơn. 

Thiên Phượng đứng bên cạnh nghe vậy lập tức nói: “Cô nương bị thương, mau đi mời Thế tử đến.” 

Vậy mà lại có người dám động vào Tống Cẩn Ninh, việc này đã chạm vào vảy ngược của Dung Từ.

Hai khắc sau, Dung từ từ công sở đi đến, lúc đó A Lê đã đến hẻm Ngự Mã gần đó nghỉ tạm.

May mà hẻm Ngự Mã có đại phu, lúc Dung Từ đến, đại phu đang xem vết thương của A Lê.

“Thế tử yên tâm, Tống cô nương không có gì đáng ngại.” Đại phu nói: “Chỉ ngã xước chút da thôi, bôi ít thuốc là được.”

“Nhưng mà…”

“Mà cái gì?”

Đại phu nhìn A Lê một chút rồi bất đắc dĩ nói: “Nếu Dung Thế tử không ngại thì tự hỏi cô nương đi.”

Dung Từ ngồi xuống.

A Lê vô cùng đáng thương dựa vào thành giường, giơ cánh tay cho hắn xem: “Trầy da chỗ này.”

Dung Từ nắm lấy tay của nàng tỉ mỉ nhìn, chỗ khuỷu tay quả thật bị trầy da, có lẽ là do đã bôi thuốc nên lúc này cả một mảng chỗ đó đỏ bừng lên.

“Vẫn còn chảy máu sao?” Hắn hỏi.

Đại phu nói: “Trầy da chảy máu là chuyện bình thường, bôi chút thuốc mỡ, hai ngày sau là khỏi.” 

“Còn bị thương chỗ nào nữa?” Dung Từ hỏi.

A Lê nhấp môi, thấp giọng nói: “Không phải thương, chỉ bị đụng một chút, hơi đau thôi.”

“Đau chỗ nào?”

"Dung Từ ca ca đừng hỏi.” A Lê thẹn thùng: “Dù sao cũng không sao, ta tự bôi thuốc là được.”

“Không biết bị thương thế nào, sao có thể bôi thuốc lung tung." Dung Từ kiên trì nói: “Bị thương chỗ nào, để ta nhìn xem.”

A Lê khó mở miệng, nàng nghẹn đến mức mặt đỏ bừng lên, sau một lúc lâu mới ậm ừ nói: “Ngực, ngực.”

Dung Từ trầm mặc, liếc nhìn lão đại phu. 

Lão đại phu hiểu ý, lập tức thu dọn thùng thuốc rời đi.

Im lặng một lúc Dung Từ nói: “A Lê chờ chút, trong thư phòng của ta có một lọ thuốc mỡ rất tốt, sau khi dùng sẽ không để lại sẹo, ta đi kêu người mang đến.”

Dung Từ đứng dậy ra cửa, Thiên Phượng đã đứng chờ ở cửa.

"Chuyện này là sao." Dung Từ hỏi.

Thiên Phượng trả lời: “Chủ tử, cáng xe bị hỏng, có dấu vết bị dụng cụ bén nhọn cắt.”

Sắc mặt Dung Từ âm trầm: "Trước khi ra ngoài không kiểm tra sao?"

Thiên Phượng cúi đầu: "Thuộc hạ sơ suất, nguyện lãnh phạt."

"Đúng là nên phạt, hôm nay may nàng chỉ ngã trầy da, nếu kẻ xấu muốn mạng của nàng, ngươi lấy cái gì báo cáo với ta?" 

Thiên Phượng quỳ xuống, không nói gì.

Dung Từ áp lửa giận trong lòng xuống, hắn hỏi: “Tra được là ai làm chưa?”

"Tạm thời chưa rõ, thuộc hạ đã để người đi tra, thuộc hạ suy đoán có hai người tương đối khả nghi."

"Nói."

"Một là Quận chúa Ngọc Mẫn, hai là Nhị công tử của Lương phủ - Lương Tuấn Hoài."

Thiên Phượng phỏng đoán: “Người này chỉ cắt cáng xe, chắc hẳn chỉ muốn A Lê cô nương chịu chút đau khổ, không muốn mạng của nàng. Nếu không có thâm cừu đại hận thì hẳn không phải kẻ thù của chủ tử, như vậy thì chỉ có Quận chúa Ngọc Mẫn và Lương Tuấn Hoài từng có xích mích với cô nương.”

Ngày thường A Lê không gây thù chuốc oán với ai, gần đây chỉ có xích mích với hai người này, hơn nữa cũng chỉ có hai người này không biết trời cao đất dày dám chọc đến Dung Từ. 

Dung Từ nghe xong, con ngươi hiện lên vẻ tàn khốc.

“Sau khi điều tra rõ thì lập tức bẩm báo cho ta.”

“Tuân lệnh.”

Không bao lâu sau, thị vệ đi lấy thuốc ở thư phòng trở về, Dung Từ quay vào phòng.

A Lê thấy hắn tiến vào, nhanh chóng túm vạt áo lại, hơi không tự nhiên.

Chỗ bị thương ở ngực ngay dưới chỗ xương quai xanh, may là… may là có thịt cản lại, không đụng đến xương cốt, nhưng cũng rất đau. Dung Từ kéo kế ngồi trước mặt nàng, hắn nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?”

“Ừm.” A Lê cúi đầu.

Dung Từ im lặng.

“Để ta nhìn xem.” Hắn mở miệng.

"A."

“Xem qua…” Dung Từ giương mắt, nghiêm mặt nói: “Xem qua ta mới yên tâm.”

A Lê thẹn thùng nuốt nước miếng, vết thương ở chỗ này khiến nàng cảm thấy rất thẹn thùng, nàng nhăn nhó nói: “Dung Từ ca ca, thật sự không đáng ngại.”

"Không đáng ngại thì vừa rồi nàng xem làm gì."

“Ta chỉ nhìn thoáng qua, chỉ tím một chút, không chảy máu cũng không trầy da.” 

"Vậy ta càng muốn xem."

Đời trước, thân thể A Lê có chỗ nào hắn chưa từng thấy chứ, trong mắt hắn không có gì để ngượng ngùng cả, huống hồ hiện giờ hắn chỉ để ý đến vết thương, không hề nghĩ đến chuyện khác. 

A Lê thấy hắn kiên trì, thì hơi chần chờ, sau đó không giãy giụa nữa mà nhắm mắt lại.

Nàng đỏ mặt nói: “Chàng đến đây!”

Động tác của Dung từ hơi dừng một chút, sau đó chậm rãi duỗi tay cởi áo nàng: "Bên nào."

"Bên phải."

Dung Từ vén vạt áo lên, kéo sang một bên, làm lộ ra bả vai trắng nõn mượt mà của náng, dưới xương quai xanh đúng là có một chỗ bị bầm.

Hắn dùng ngón tay đè lên, A Lê nhẹ giọng hô lên: “Đau đau.” 

Dung Từ nhìn ra chỗ này chỉ bị thương nhẹ.

“Hơi bầm tím" hắn nói: “Vẫn phải bôi ít thuốc, nếu không sẽ đau rất lâu.” A Lê nhắm mắt lại “Ừm” một tiếng, gương mặt càng đỏ hơn. Tuy hai người đã rất quen thuộc, cũng từng ôm hôn. 

Nhưng ban ngày ban mặt, hắn cởi áo nàng bôi thuốc vẫn khiến nàng cảm thấy rất ngại ngùng.

Nàng nói: “Dung Từ ca ca, chàng nhanh lên.”

“Ừm.”

Mắt Dung Từ nhìn thẳng, chuyên tâm bôi thuốc cho nàng. Thuốc mỡ hơi lạnh, mà lòng bàn tay hắn lại hơi nóng, động tác của hắn thong thả ung dung, nhưng dần dần khiến cả căn phòng nóng lên.

Cũng không biết có phải ảo giác của hắn không, đời này A Lê còn đẫy đà hơn hai đời trước. Ngày thường nàng nhìn hơi gầy, hơn nữa vì hiện tại nữ tử Kinh Thành đều cảm thấy gầy mới đẹp nên nàng thường ăn chay. Trước đây Dung Từ cũng đã lo lắng nàng quá gầy sẽ không tốt cho cơ thể, thế nhưng không ngờ...

Có lẽ là vết bấm khá đau, hoặc là động tác của Dung Từ hơi mạnh khiến A Lê hô lên. Thanh âm của nàng yêu kiều mềm mại, vô cùng hấp dẫn, Dung Từ nghe xong cánh tay liền nổi đầy gân xanh. “A Lê," giọng hắn khàn khàn: "Cố chịu chút, sắp bôi xong rồi.” 

Giongj A Lê hơi nức nở nói: “Vậy chàng nhẹ chút.”

Dung Từ bất đắc dĩ dừng lại, con ngươi giống như ngọn lửa đang điên cuồng đốt cháy ý chí của hắn, mà lúc này A Lê vẫn không hề hay biết, nhắm chặt mắt, hai má đỏ ứng, lúc này ngay cả cái nhấp môi cũng khiến nàng trở nên vô cùng quyễn rũ. Một lát sau, A Lê phát hiện Dung Từ không động nữa, cho rằng hắn bổi thuốc xong rồi. Nàng mở mắt ra: “Dung Từ ca ca, bôi xong rồi sao.” nhưng vừa nhìn đã khiến nàng giật mình, Dung Từ nhìn nàng chằm chằm, trong hơi thở tràn đầy vẻ nguy hiểm.

“A Lê…”

Bỗng chốc, hắn nâng mặt nàng lên rồi áp mặt xuống.