A Lê ngồi ở mép giường ngơ ngác chờ, cũng không biết qua bao lâu, Dung Từ trở về.
Thấy nàng khẩn trương mở to hai mắt, ngốc nghếch đến mức đáng yêu, hắn đi đến sờ đầu nàng: "Sao vậy?"
A Lê lắp bắp: "Chờ, chờ chàng đó."
Không phải hắn bảo nàng ngoan ngoãn chờ hắn trở về sao?
Nghe vậy, Dung Từ cười nhẹ.
Trên người hắn mặc một bộ trung y màu trắng hơi mỏng, vạt áo rộng mở, lộ ra lồng ngực rắn chắc bên trong.
Có lẽ là vì mới tắm gội xong nên trên người hắn còn có mùi đậu tắm, có cả hơi nước ấm áp. Hơi nước tản ra, mang theo sự áp bách trên người hắn.
Hắn đứng trước giường, A Lê bị bóng dáng của hắn bao phủ bên trong, nghe tiếng hít thở thô nặng của hắn, nàng bất giác cúi đầu.
“A Lê.” Dung Từ nhẹ gọi nàng.
“Dạ?”
Bàn tay hắn vẫn tiếp tục sờ đầu nàng, một lát sau, đầu ngón tay nhẹ nhàng gỡ cây trâm ra, mái tóc dài của A Lê giống như thác nước chảy xuống.
A Lê đã sớm tắm gội rửa mặt chải đầu, sau khi tỳ nữ giúp nàng lau khô tóc, chỉ dùng một cây trâm cài lên.
Lúc này trâm cài bị Dung Từ rút ra, tim nàng bỗng chốc đập nhanh hơn.
Khóe mắt nàng nhìn chằm chằm động tác của hắn, chỉ thấy hắn cầm trâm vàng kia đặt sang một bên, sau đó chậm rãi cúi người lại gần.
Rất nhanh, hơi thở ấm áp đã ghét sát vào bên tai nàng.
“A Lê...” Giọng nói của hắn giống như đã ngâm nước, mềm mại kéo dài: “Cuối cùng ta cũng chờ được thời khắc này.”
A Lê cảm thấy mình sắp không thở nổi, nàng nuốt nước miếng, cố gắng lý giải lời hắn nói.
Hắn nói cuối cùng cũng chờ đến thời khắc này, chẳng lẽ là đợi rất lâu rồi sao?
Nhưng rốt cuộc là đợi bao lâu?
Cũng không biết vì sao, mới nghe thấy hơi thở vội vàng của hắn, đầu óc A Lê đã choáng váng.
Nàng ngoan ngoãn “Ừm” một tiếng.
Ngay sau đó, nàng lập tức cảm nhận được tay Dung Từ đặt lên eo nàng. Sau đó nàng ngã vào lòng ngực hắn.
Đầu óc A Lê choáng váng, mí mắt vô lực, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
“Dung Từ ca ca…” Cả khuôn mặt nàng dán lên ngực hắn, bộ dạng không biết nên làm thế nào cho phải, để mặc hắn không chế.
Mà Dung Từ đúng là khống chế toàn cục, bất kể là đối ngoại, hay là chuyện ở trên giường tối nay. Hắn như một con sư tử, sau khi bắt được con mồi thì ưu nhã thong thả trêu đùa, đợi đến khi trêu đùa đủ rồi mới tham lam hưởng dụng.
Đêm nay là ngày đại hỷ của Duệ Vương phủ, thị vệ gác đêm và đám tỳ nữ không dám qua loa.
Lúc đầu hai tỳ nữ vốn quy củ mà đứng ngoài cửa, nhưng khi nghe được động tĩnh bên trong, hai người đều đỏ mặt tim đập nhanh, sau đó không hẹn mà cùng đứng ra hành lang.
"Khách nhân còn ở tiền viện ăn tiệc, không biết lúc nào mới tan nữa." Tỳ nữ có vóc dáng cao giáo cố ý nói chuyện để giảm bớt xấu hổ.
Một người khác tiếp lời: "Người đến dự hôm nay đều là những người máu mặt, đương nhiên phải uống tận hứng, chắc phải đến nửa đêm."
"A…"
Trong phòng truyền ra tiếng la đánh giãy cuộc trò chuyện của hai người, khiến hai người sợ tới mức tâm can run rẩy.
Hai tì nữ nhìn nhau, tuy biết là gì, nhưng bọn họ vẫn tò mò.
Tỳ nữ vóc dáng cao ráo thấp giọng nói: "Nghe tiếng này của Thế tử phi xem, chẳng lẽ viên phòng rất đau ư?"
Một tỳ nữ khác đỏ mặt: "Nghe không giống, hình như Thế tử phi đang… sung sướng mà."
Hai người mới mười lăm mười sáu tuổi, còn chưa có phu quân, đương nhiên không biết chuyện nam nữ như thế nào.
Âm thanh trong phòng đứt quãng truyền tới, khiến người ta vô cùng ngại ngùng.
"Dung Từ ca ca… Ư…"
Hai tỳ nữ cảm thấy trong lòng có vô số cây đàn, mà Thế tử phi của các nàng chính người đánh đàn, khi thì cao vút khi thì trầm thấp, khiến các nàng cũng bất ổn theo.
"Hay chúng ta lại đứng xa chút đi."
Người còn lại gật đầu, cảm thấy người mình sắp bị đốt cháy. Trong lòng thầm nghĩ, sớm biết rằng tình huống sẽ như vậy thì nàng ấy đã đổi cho Lục Nhi gác đêm.
Hai người cũng không dám đi quá xa, dù sao cũng phải nghe động tĩnh bên trong, nhỡ đâu các chủ tử cần hầu hạ thì bọn họ phải lập tức đi vào.
Lúc này các nàng đi đến tàng cây phía Tây. Như vậy vừa có thể nghe được động tĩnh bên trong, nhưng cũng không đến mức quá rõ ràng.
Tiếng của Thế tử phi vẫn tiếp tục phát ra, giống như rất khó nhịn nhưng cũng giống như vui sướng, dần dần hai người bắt đầu cảm thấy kỳ quái.
"Sao chỉ nghe thấy tiếng của Thế tử phi, không thấy của Thế tử nhỉ?"
"Ngươi nói gì thế, Thế tử là ai chứ? Cho dù Thái Sơn có sập xuống trước mặt thì ngài ấy cũng không biến sắc, đương nhiên là nhịn được."
Nhưng các nàng không biết, người như thần trong lòng các nàng, sớm đã bị đánh tơi bời, rơi vào cơn sóng triều.
“A Lê...” Dung Từ cảm nhận sóng nhiệt đang cuồn cuộn không ngừng kia, cảm thấy không thể tưởng tượng được.
A Lê muốn chết!
Không muốn nói chuyện!
Nàng quay mặt đi, lấy tạm thứ gì đó che người lại, không để hắn chế giễu.
Dung Từ muốn xốc lên, nhưng lại bị nàng đánh bay tay ra.
Hắn cười: “A Lê đừng xấu hổ.”
"Dung Từ ca ca, chàng thật đáng ghét!"
"Ừm, ta đáng ghét."
Sau khi A Lê tỉnh lại, giống như nhặt lại cái mạng vậy, trong lòng vẫn hơi sợ hãi.
Nàng đã xem quyển sách nhỏ, cũng đã thấy qua thứ này, nhưng không nghĩ đến… Mặc dù mệt mỏi nhưng vẫn thỏa mãn như cũ.
Phòng trong yên tĩnh lại, hai người đang nghỉ ngơi một chút. Tỳ nữ đợi bên ngoài, do dự không biết có cần đi vào hầu hạ hay không.
"Là kết thúc rồi đúng không?"
"Có lẽ thế."
"Vậy chúng ta có cần đi vào hầu hạ không?"
“Nhưng Thế tử không gọi mang nước vào, chúng ta không thể tùy tiện đi vào.”
"Chẳng lẽ là gọi nhưng chúng ta không nghe thấy, không thì chúng ta quay lại đi, nếu thật là chúng ta không nghe thấy thì không xong rồi."
Người còn lại gật đầu, nhẹ chân đi về phía cửa. Nhưng vừa mới đi lên bậc thang, bên trong lại có động tĩnh, lần này Thế tử phi còn kêu lớn hơn lần trước.
Đình viện yên tĩnh, ánh trăng mênh mông, bóng cây loang lổ đổ lên bức tường mới sơn.
Dung Từ khoác áo ngủ đứng trước cửa sổ, mái tóc rối tung ở phía sau, đuôi mắt hiện ra vẻ thoả mãn, có thể nhìn ra là vừa mới trải qua một trận tình ái.
Một lát sau, hắn quay đầu nhìn về phía giường.
Đêm nay tiểu cô nương quá mệt mỏi, ngủ vô cùng sâu.
Ánh mắt hắn yên lặng dừng ở cái trán hơi ướt át của nàng, đi đến dịch chăn giúp nàng sau đó đi ra cửa.
Tỳ nữ hầu hạ thấy hắn đi ra thì vội ngừng ngáp: "Thế tử gia, có gì phân phó không ạ?"
"Chăm sóc cho Thế tử phi." Bước chân của Dung Từ không ngừng đi xa.
Vừa vào thư phòng đã ngửi được mùi rượu nồng nặc, sau khi đốt đèn lên, mới phát hiện có người đang nằm bò trên giường.
Là Mạnh Tử Duy.
Gã sai vặt gác đêm nói: “Thế tử gia, Mạnh công tử uống say xong đã la hét nói muốn tìm ngài, chúng tiểu nhân không dám để ngài ấy đến phòng tân hôn, nên chỉ có thể mang đến đây."
“Không sao.” Dung Từ ngồi vào bàn phân phó: “Lấy nghiên mực.”
"Vâng."
Khoảng chừng mười lăm phút sau, hắn ra ngoài lần nữa, cầm một phong thư đưa cho hộ vệ.
"Sai người cưỡi ngựa mang đến Bắc Cương, cần phải tự tay giao cho Hạ Bách Châu."
“Tuân lệnh.”
Đợi đến khi hộ vệ đi xa, Dung Từ đứng trong màn đêm trung suy tư gì đó.
Lão phu nhân Lương gia chết rất kỳ quái, hơn nữa lúc này Nhàn phi và Công chúa Linh Ương vội vã rời cung trở về chịu tang cũng rất khả nghi. Nếu chỉ mình Nhàn phi vội vã trở về chịu tang thì không có gì, nhưng Công chúa Linh Ương là con cháu Hoàng gia, cần gì phải vì một thần tử mà vội vã về chịu tang, cũng không phải sợ hãi nàng ta làm gì, một Công chúa thì làm nổi gì chứ? Thứ hắn lo lắng là La gia quân ở phía Nam.
Trong tay La gia có hai mươi vạn binh mã, tác chiến dũng mãnh, vô cùng trung thành với Minh Huệ Đế. Năm đó khi Minh Huệ Đế vẫn còn là Hoàng tử, La gia đã ủng hộ ông ta, nhiều năm như vậy, Minh Huệ Đế chậm chạp không dùng quân cờ này, có thể cũng vì chờ đến lần cuối.
Hôm sau, Minh Huệ Đế tỉnh lại, bị tin tức này làm tức giận đến mức hai mắt tối sầm.
Quận chúa Ngọc Mẫn không chỉ bỏ trốn với hộ vệ mà còn phóng hỏa, chuyện này đã hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của ông ta.
“Vậy Công chúa Linh Ương thì sao?” Ông ta hỏi.
Trương Đức Cần nói: “Công chúa Linh Ương đã thuận lợi ra khỏi thành, chẳng qua chuyện của Quận chúa Ngọc Mẫn quá ồn ào, có lẽ bên phía Dung Thế tử đã chú ý tới."
Minh Huệ Đế nhắm mắt.
Trương Đức Cần vội vàng trấn an: “May mà bên cạnh Công chúa Linh Ương đều là tử sĩ trung thành tận tâm, nhất định sẽ đưa Công chúa an toàn đến phía Nam."
“Chẳng qua trước mắt chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới, trước đây thanh danh của Quận chúa Ngọc Mẫn đã…” Dù sao cũng là Quận chúa Hoàng gia, Trương Đức Cần không dám nói quá lộ liễu, ông ấy uyển chuyển nói: “Hiện giờ lại làm ra chuyện như vậy, sáng sớm Trưởng Công chúa Lệ Dương đã đến Lương gia hỏi chuyện, nghe nói còn cãi nhau to.”
Trưởng Công chúa Lệ Dương nghe nói nữ nhi bỏ trốn với hộ vệ, lúc đầu giật mình nhưng sau đó nghe nói nửa tháng nay nữ nhi bị người Lương gia nhốt trong phòng chất củi, đối đãi không khác gì gia súc, bà ta tức giận đến mức máu dồn lên não.
Sự tức giận này, ba phần là vì yêu thương nữ nhi, bảy phần là vì Lương gia dẫm mặt mũ của Trưởng Công chúa Lệ Dương là bà ta xuống chân.
Còn không phải chỉ là nhà mẹ đẻ của một phi tử được sủng ái thôi sao? Dù sao cũng chỉ là thần tử, mà bà ta là Công chúa có thân phận tôn quý.
Chuyện này Lương gia thật sự khinh người quá đáng!
Lúc này, mới sáng sớm Trưởng Công chúa Lệ Dương đã dẫn theo thị vệ hùng hổ đến Lương gia nói chuyện.
Trưởng Công chúa Lệ Dương đã quen ngang ngược, nếu thanh danh của nữ nhi đã không còn, vậy bà ta làm thế nào cũng phải kéo Lương gia xuống nước.
Bà ta để tỳ nữ của Quận chúa Ngọc Mẫn đứng trước linh đường, trước mặt mọi người nói ra gièm pha của Lương Tuấn Hoài, sắc mặt của khách khứa đến phúng viếng rất đặc sắc.
Sau khi những người này rời khỏi Lương gia, thì đã âm thầm truyền việc này ra ngoài.
Bởi vậy, mới qua một buổi sáng, chuyện Lương Tuấn Hoài ngủ hết nha hoàn trong viện, còn nhúng chàm tỳ nữ của Quận chúa Ngọc Mẫn, thậm chí còn dùng thuốc trợ hứng bỉ ổi nơi thanh lâu. Mà Lương phu nhân cưng chiều nhi tử, không chỉ không ngăn cản còn phóng túng để hắn ta tìm hoan mua vui.
Gia phong của Lương gia, thật sự khiến người ta nghe mà rợn cả người!
Dần dần, có người tìm ra trước khi Lương gia đính hôn với Đông Bình Hầu phủ, Lương Tuấn Hoài đã có một đứa con riêng, nhưng nuôi dưới danh nghĩa của huynh trưởng. Lương gia lừa Đông Bình Hầu phủ, đính hôn với một cô nương trong sạch, thật sự quá mặt dày vô sỉ.
Những việc này truyền ra ngoài còn náo nhiệt hơn chuyện Quận chúa Ngọc Mẫn bỏ trốn với hộ vệ.
Ngay cả Nhàn phi trong cung cũng mất hết mặt mũi, bị đám cung phi cười nhạo một trận.
"Nữ tử của nhà này thì có thể là thứ tốt gì chứ”
"Gia phong không ra gì, đúng là vật họp theo loài! Đồi phong bại tục!"
Nhàn phi nghe xong, tức giận đến mức đập vỡ mấy ấm trà. Nhưng bà ta có mắt hơn Trưởng Công chúa Lệ Dương nhiều, đương nhiên biết những chuyện như thế này không thể làm phiền Hoàng thượng, cho nên chỉ có thể cố gắng nuốt giận xuống.
Nhưng Trưởng Công chúa Lệ Dương thì khác, ngay chiều hôm đó đã gào thét vào cung, cầu hoàng huynh của bà ta làm chủ cho.
Minh Huệ Đế nằm trên giường, tuy nhắm mắt, nhưng sắc mặt vô cùng khó coi.
Ông ta không chịu nổi đã mở miệng răn dạy: “Lệ Dương, Ngọc Mẫn đi đến ngày hôm nay, cũng là lỗi của ngươi, ngươi về suy nghĩ cho kĩ đi.”
Trưởng Công chúa Lệ Dương giật mình, nhớ lại chuyện mình làm ở Nam Lăng, bà ta chột dạ.
Lúc này lại thấy hoàng huynh từ trước đến nay sủng ái bà ta lại lạnh nhạt như thế, tâm càng lạnh, lập tức giận dỗi rời cung.
Nhưng bà ta không ngờ đến, mắt thấy chuyện khôi hài này sắp qua đi, một chuyện phong lưu khác lại bắt đầu lan truyền ở Kinh Thành.