Đây chính là Công chúa Hoàng gia có thân phận tôn quý, gièm pha của loại người này càng khiến các bá tánh kích động.
Không biết ai đã truyền ra chuyện Lệ Dương làm ở Nam Lăng, nói bà ta ở Tống gia hoạnh họe ương ngạnh, còn lén lút nuôi trai lơ, những tên trai lơ đó ai cũng trắng nõn tuấn tú, biết thổi kéo đàn hát các loại. Sau khi sự việc bại lộ, Trưởng Công chúa Lệ Dương không còn mặt mũi ở lại Nam Lăng nên mới trở về Kinh Thành.
Vốn tưởng rằng là một Công chúa kim chi ngọc diệp, không ngờ lại là loại dâm phụ phóng đãng như thế.
Mấy ngày nay, trước có chuyện Quận chúa Ngọc Mẫn bỏ trốn, sau có chuyện đệ đệ của Nhàn phi Lương Tuấn Hoài hoang dâm, giờ lại có gièm pha của Trưởng Công chúa Lệ Dương.
Giống như móc hết bộ mặt dơ bẩn xấu xa dưới cái mác Hoàng gia hoa lệ ra.
Những việc này của Hoàng gia giống như hát tuồng vậy, trò sau xuất sắc hơn trò trước, thành trò cười cho thiên hạ.
Người người đều phỉ nhổ, ngay cả ăn mày đi ngang qua phủ Trưởng Công chúa cũng muốn nhổ một ngụm nước bọt.
Trưởng Công chúa Lệ Dương nghe được những thứ này, tức giận đến mức đau gan. Nhưng giờ bà ta đã không thể trông cậy vào hoàng huynh, cũng không có mặt mũi ra ngoài. Bà ta lặng lẽ phái người đi tìm hiểu tin tức của Quận chúa Ngọc Mẫn, nhưng tìm hiểu nửa tháng cũng không có kết quả gì, vậy nên đã thu dọn đồ ảo não trở về Nam Lăng.
So với sự ồn ào náo động của bên ngoài, Duệ Vương phủ lại yên tĩnh ấm áp.
Sau khi thành hôn Dung Từ và A Lê giống như liền anh vậy, bất kể là làm gì hai người cũng dính lấy nhau.
Cũng ứng nghiệm câu nói, phu thê mới cưới gắn bó keo sơn.
Dung Từ ở thư phòng, A Lê cũng ở thư phòng với hắn. Dung Từ đi luyện kiếm, A Lê cũng đi theo giúp hắn lau mồ hôi. Tóm lại, hai người cả ngày kè kè dính nấy nhau.
Hơn nữa sau khi kết hôn xong A Lê càng nhõng nhẽo, quả thực là nhõng nhẽo đến cảnh giới mới.
Đây là thứ Ngưng Sương chính mắt cảm nhận được.
Ví dụ như hai người ăn cơm, ăn canh cũng phải Dung Từ bón.
Ví dụ như đi dạo, đi được một lúc là Dung Từ phải ôm về phòng.
Lại ví dụ như tắm gội…
Nhắc đến cái này, Ngưng Sương không nhịn được mặt đỏ tai hồng. Cũng không biết Dung Thế tử tắm gội với Thế tử phi của càng nàng kiểu gì, mỗi lần tắm gội xong phòng tắm đều lộn xộn, hơn nữa cô nương của các nàng cũng giống như vừa độ kiếp xong, nửa sống nửa chết.
Hiện giờ bên ngoài nắng nóng, hai người lại dính nhau đọc sách ở trong thư phòng.
Ngưng Sương đi vào đưa điểm tâm, lúc ra đã vội vàng đóng cửa lại để tránh bị người khác nhìn thấy. Thế tử phi của các nàng đang ngồi trên giường, một bên đọc sách, một bên để Dung Thế tử bón.
Trước kia không phải chưa từng thấy Dung Thế tử bón cho Thế tử phi ăn, nhưng không biết vì sao, sau khi hai người thành thân, cử chỉ càng thân mật hơn, khiến người xem ngượng ngùng.
Ngưng Sương dặn dò bọn tỳ nữ hầu hạ cho tốt, đừng có vào quấy rầy. Bọn tỳ nữ hầu hạ lâu nên cũng rõ ràng, lập tức quy củ đáp lời.
Trong thư phòng.
“Dung Từ ca ca, ta ăn no rồi, không ăn nữa.” Lúc Dung Từ lại đưa một miếng điểm tâm qua, A Lê quay mặt đi, tiếp tục đọc sách. Nàng dựa vào giường nệm, phía sau là gối ôm mềm mại. Đôi chân trắng nõn non mịn gác lên đùi Dung Từ, nghịch ngợm lúc ẩn lúc hiện.
Dung Từ dung túng nàng.
Tầm mắt hắn dừng ở trên sách, chậm rãi thu điểm tâm lại, chuẩn xác để lên bàn. Hai người cứ như vậy yên tĩnh đọc sách của mình.
Nhưng nhìn một lúc, A Lê phát hiện có gì đó không đúng. Mũi chân của nàng đè xuống, rồi đè xuống thêm chút, cảm nhận được thứ gì đó cứng rắn.
Nàng buông sách ra, nhìn về phía Dung Từ: "Dung Từ ca ca, sao chàng lại…"
Đọc sách cũng có thể như vậy sao?
Biểu cảm của Dung Từ bình tĩnh mà trấn định, giống như thứ dưới thân không phải của hắn vậy: “A Lê là người khởi xướng, sao lại hỏi ta?”
Nha đầu hư này, một chân nhỏ nhích tới nhích lui, chọc hắn tâm thần không yên. Hắn đẩy ra, nàng lại đặt lên.
Nói không được, quát cũng không xong, bảo hắn phải làm thế nào?
Hắn đã cố gắng nhẫn nại, nếu không phải còn băn khoăn sáng nay nàng kêu mệt thì hắn đã sớm…
A Lê vô tội nói: “Ta không cố ý.”
Nàng liếc mắt một cái, hỏi: “Phải làm sao bây giờ?”
“Nàng nói xem?” Dung Từ bất đắc dĩ.
A Lê chớp chớp mắt, đột nhiên muốn làm chút chuyện ác độc. Nàng lớn gan, ra vẻ không cẩn thận dùng mũi chân tiếp tục cọ cọ, sau đó chạy nhanh nhảy xuống giường.
“Chàng tự làm đi, dù sao thì ta cũng mặc kệ.” Nàng vui sướng khi người gặp họa.
Nhưng không vui được bao lâu thì đã bị Dung Từ từ phía sau chặn ngang bắt về, hung hăng phạt một trận.
Cả buổi sáng, tỳ nữ canh giữ ở thư phòng, mặt người nào người nấy đều đỏ như tôm luộc.
Trong thư phòng, phát ra từng âm thanh như khóc như cười đứt quãng.
“Phu quân… Dung Từ ca ca… Chàng tha cho ta đi, ta không dám nữa…” Thanh âm cứ quanh quẩn trong đình viện, thật lâu không dừng.
Sau giờ ngọ, trời bắt đầu mưa nhỏ, không khí mát mẻ.
Dung Từ mở mắt ra, theo thói quen nhìn tiểu cô nương bên cạnh. Lúc này nàng đang ngủ ngon lành, có lẽ vì buổi sáng mệt, vừa nằm xuống nghỉ trưa đã ngủ luôn.
Hắn ngồi dậy, sửa lại chăn giúp nàng, nhìn làm da dưới áo lót hơi hồng, hắn hơi tự trách, lúc đó chỉ để ý đến việc hưởng thụ mùi vị tốt đẹp mà quên mất làn da của tiểu cô nương rất mỏng manh.
Nghĩ nghĩ, hắn xuống giường đi đến ngăn kéo cầm bình thuốc mỡ lại, giúp nàng thoa thuốc xong mới ra ngoài.
Ở cửa, thị vệ đã chờ ở kia từ lâu.
"Thế tử gia, Mạnh các chủ đến, đang ở phòng khách chờ ngài."
Dung Từ gật đầu, nhấc chân đi về phía nhà khách.
Nếu so sánh Dung Từ thì mấy ngày nay Mạnh Tử Duy bận hơn rất nhiều, tối mày tối mặt. Một là vội điều tra, hai là vội lấy lòng nhạc phụ nhạc mẫu tương lai.
Đúng vậy, y thấy Dung Từ cưới thê có nhà của riêng mình, tim gan lập tức ngứa ngáy, cũng muốn nhanh chóng cưới thế. Nhưng Hứa Bội Linh chậm chạp không đồng ý gả cho y, nói sợ phụ mẫu không đồng ý.
Cái này khiến Mạnh Tử Duy không thể không bớt chút thời gian đến lấy lòng nhạc phụ nhạc mẫu.
Những chua xót trong đó đương nhiên y sẽ không đề cập tới, thấy Dung Từ đến, y bắt đầu nói chính sự.
"Công chúa Linh Ương đã bị ta cản lại." Hắn mở miệng liền nói.
Dung Từ ngồi lên ghế: "Ngăn ở chỗ nào."
"Thuyền đến Nam Hạ.” Mạnh Tử Duy nói: “Lúc đó người của ta theo dõi gia đinh Lương gia, nhưng những người đó vốn không phải là gia đinh Lương gia, mà là tử sĩ của Hoàng gia."
“Lão già kia đúng thật thông minh, chắc ông ta là biết hành tung của Công chúa Linh Ương sẽ bị chúng ta chú ý nên đã để người Lương gia phân ra đánh lừa chúng ta, nói là truy tìm Quận chúa Ngọc Mẫn, nhưng lại âm thầm hộ tống Công chúa Linh Ương lên thuyền đến Nam Hạ."
"Đáng tiếc, vẫn bị ta ngăn cản.” Mạnh Tử Duy đắc ý, lấy thứ gì đó từ trong hộp ra ném cho Dung Từ: “Ngươi nhìn cái này đi."
Đồ vật bị ném qua dễ dàng bị Dung Từ bắt được được. Lúc nhìn kĩ mới thấy, vậy mà lại là thánh chỉ.
Hắn nhấc mắt lên, nở nụ cười nhàn nhạt.
Mạnh Tử Duy nói: “Ta thấy bên trên cũng chẳng viết nội dung quan trọng gì, sao phải phí công sức hộ tống Công chúa Linh Ương ra khỏi thành chứ?”
“Ngươi cho rằng vị kia là loại người đơn giản sao?” Dung Từ nói: “Đừng quên, ông ta là người đã đánh bại đông đảo đối thủ cạnh tranh rồi ngồi lên long ỷ, tâm cơ thủ đoạn là thứ người thường không thể so sánh được."
Nếu không kiếp trước Dung Từ cũng không đến mức thất bại thảm hại như thế.
“Có ý gì?” Mạnh Tử Duy khó hiểu.
Dung Từ ném thánh chỉ lại cho hắn: “Thánh chỉ là thật, nhưng nội dung là giả. Chỉ sợ thánh chỉ thật đã lặng lẽ đưa đến tay La Phong rồi.”
Mạnh Tử Duy bừng tỉnh: “Ông ta bày ra trận thế lớn như vậy, hóa ra chỉ là thủ thuật che mắt.”
Sắc mặt Dung Từ âm trầm.
Càn Thanh Điện.
Lúc này, ông ta âm thầm tỉnh lại, vừa quay đầu đã thấy đối diện có người ngồi, đồng tử ông ta chấn động.
“Hoàng thượng, nhiều ngày không gặp, ngài có khỏe không” Dung Từ hỏi.
Minh Huệ Đế hừ lạnh một tiếng, một lần nữa nhắm mắt lại.
"Ngươi đến làm gì?"
"Hôm nay thời tiết đẹp, đương nhiên là vào cung vấn an Hoàng thượng rồi."
“Ta không tin ngươi có lòng tốt như vậy.”
Dung Từ chậm rãi vuốt ve đường chỉ vàng trên tay áo: “Công chúa Linh Ương đã bị ta cản lại, thánh chỉ cũng rơi vào tay ta.”
Tầm mắt của hắn nhàn nhạt dừng trên người nằm ở long sàng, thấy ông ta câu môi mỉa mai, không thèm để ý.
“Để ta đoán xem lúc này ngươi đang suy nghĩ cái gì nhé." Hắn không nhanh không chậm nói: “Chắc chắn ngươi đang nghĩ, Công chúa Linh Ương chỉ là con cờ để ngươi dương đông kích tây mà thôi, thánh chỉ thật đã đến tay La Phong rồi, có đúng không?"
Lúc này, Minh Huệ Đế bỗng chốc trợn to mắt, dạ thịt trên khuôn mặt già nua run rẩy. Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Dung Từ.
“Ngươi biết nên không lo lắng nữa sao?” Ông ta nói: "Đến lúc đó hai mươi vạn đại quân La gia tiến lên phía Bắc, dù Dung Từ ngươi chiếm đóng Kinh Thành thì đã sao? Triều đình tay không tấc sắt, làm sao có thể chống đỡ quân đội của trẫm."
Khuôn mặt của Dung Từ rất bình tĩnh, hắn đứng dậy đến lên hai bước.
Từ trên cao nhìn xuống Minh Huệ Đế, ánh mắt giống như xem một người chết đang kéo dài hơi tàn: “Hôm nay ta đúng thật chỉ muốn đến thăm Hoàng thượng, muốn nhìn xem ngươi còn có thể sống đến khi ta đánh bại La gia quân hay không."
Minh Huệ Đế cười nhạo: "Không biết tự lượng sức mình! Ngươi cho rằng ngươi có Hạ Bách Châu là có thể kê cao gối mà ngủ sao? Trên tay Hạ Bách Châu chỉ có mười vạn quân, cho dù tác chiến có dũng mãnh thì cũng khó địch lại hai mươi vạn La gia quân."
“Vậy ư?” Dung Từ dù bận vẫn ung dung nói: “Hoàng thượng còn nhớ chuyện một năm trước tàn quân Hung Nô xâm chiếm không?”
Minh Huệ Đế híp mắt.
Dung Từ nói: “Thật ra đó không phải tàn quân Hung Nô, bảy vạn binh mã đó, là do ta điều đến để diễn kịch cho ngươi xem.”
Hắn nói: “Mười vạn Hạ gia thiết kỵ, thêm bảy vạn quân tinh nhuệ ta nghiêm mật huấn luyện, ngươi đoán xem có thể đánh bại La gia quân không?”
Nghe vậy, trong mắt Minh Huệ Đế gần như bốc hỏa.
“Ngươi… Khụ khụ…” Ông ta đột nhiên che ngực lại ho khan, giọng nói nghẹn ngào như phá rách cổ họng quanh quẩn trong điện. Trong điện không có cung nhân nào.
Dung Từ lạnh mặt nhìn Minh Huệ Đế ho, sau đó lạnh lùng nhìn ông ta thở hồng hộc ngã xuống giường.
“Hoàng thượng bảo trọng long thể, chờ ta chiến thắng trở về.”
Hắn nói xong liền xoay người rời đi.
Lúc Dung Từ hồi phủ, sắc trời đã tối. Vừa vào cửa hắn đã hỏi: "Thế tử phi đâu?"
Gã sai vặt nói: "Thế tử phi đang ở chính viện nói chuyện với Vương phi, có cần tiểu nhân đi mời không ạ?"
“Không cần.”
Dung Từ nhấc chân đi về phía chính viện, lúc đi đến hành lang, hắn đột nhiên dừng lại.
Cửa nhà chính đang mở, chỉ cần liếc mắt là thấy A Lê và mẫu thân đang ngồi chung một chỗ. Hai người cúi đầu, không biết đang xem thứ gì, vừa nói vừa cười, rất ấm áp.
Có một khắc hắn cảm thấy giống như trở lại kiếp trước. Lúc đó A Lê theo mẫu thân học cách xử lý nhà cửa, nàng cũng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẫu thân như thế này, chuyên chú nghiêm túc lắng nghe.
Nàng thông minh, vừa học đã biết, mẫu thân đã từng nhiều lần khen nàng là tức phụ tốt, bảo hắn phải quý trọng. Nhưng lúc ấy hắn nghe xong, chỉ gật đầu, chưa từng tìm hiểu xem nàng tốt như thế nào.
Mãi cho đến khi nàng chết, từng hình ảnh bọn họ ở chung giống như thủy triều rót đầy hồi ức của hắn. Lúc ấy hắn mới biết rõ ràng… A Lê của hắn tốt như thế nào.
Nàng hiền huệ hiểu chuyện, săn sóc ôn nhu. Tuy không thích nói chuyện nhưng rất biết nhìn mặt đoán ý, lúc tâm trạng hắn không tốt, nàng liền gãi đúng chỗ ngứa trấn an hắn.
Nàng có khi nhu nhược ôn đồn, ngay cả hạ nhân mạnh miệng nàng cũng không tức giận. Hắn từng cho rằng nàng giống như hoa thố ti*, nhưng sau đó lại mơ thấy trong màn mưa, nàng dùng bàn tay trần bới bụi gai, cố chấp tìm kiếm hắn hai ngày hai đêm.
*Hoa thố ti: Hoa Cuscuta (tên khoa học tiếng Latin là Cuscuta chinensis Lam.) là một loại cây thân thảo thuộc chi Convolvulaceae và Cuscuta. Hoa Cuscuta có đặc tính leo trèo và sống ký sinh. Thân cây nhìn mềm mại nhưng lại phát triển rất nhanh, thường bị héo dần rồi chết. Phân bố ở Hắc Long Giang, Cát Lâm, Liêu Ninh, Hà Bắc, Sơn Tây, Thiểm Tây, Ninh Hạ, Cam Túc, Nội Mông, Tân Cương, Sơn Đông, Giang Tô, An Huy, Hà Nam, Chiết Giang, Phúc Kiến, Tứ Xuyên, Vân Nam và các tỉnh khác, hạt được sử dụng làm thuốc để nuôi dưỡng cơ thể, gan và thận, có tác dụng kích thích tình dục và chống tiêu chảy.
Hắn mới biết, thật ra A Lê của hắn là một nữ tử cứng cỏi. Cũng không biết ai phát hiện hắn đến, xa xa hô lên: "Thế tử đến."
Hai nữ nhân ngồi trong phòng giương mắt nhìn qua.
Dưới ánh đèn gương mặt tươi cười của A Lê càng thêm mềm mại xinh đẹp và điềm tĩnh: “Dung Từ ca ca… Phu quân đã về rồi!”
Tiểu cô nương có vóc dáng nhỏ xinh, chỉ cao đến vai hắn.
Nàng nâng mặt lên thấp giọng hỏi: "Dung Từ ca ca ăn cơm tối chưa?"
Dung Từ lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Ta biết ngay là chàng còn chưa ăn.”
Nàng nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Ta để lại tổ yến hầm vịt cho chàng, là món chàng thích nhất đó.” Giọng nói của nàng mềm mại uyển chuyển, giống như mật ngọt chảy vào lòng, xóa tan sự mệt mỏi của hắn.
"Được.” Dung Từ mỉm cười, nắm tay nàng: “Chúng ta quay về dùng bữa."