Hai người cùng thỉnh an Duệ Vương phi rồi trở về tiểu viện của mình.
Tỳ nữ Ngưng Sương đã sai người chuẩn bị bữa tối từ sớm, nàng ấy tiến lên phía trước, cười nói: “Theo lệnh Thế tử phi, chúng nô tỳ vẫn luôn hâm lại đồ ăn, người còn đích thân chuẩn bị chè giải nhiệt, chỉ chờ Thế tử trở về dùng thôi.”
“Ngươi nói nhiều rồi đấy!”
A Lê oán trách trừng mắt nhìn nàng ấy, nhưng lại vội vàng kéo Dung Từ vào đại sảnh, sau đó giới thiệu món chè do mình làm như đang dâng bảo bối.
"Dung Từ ca ca, món này ta đã học được từ Liễu ma ma khi ở nhà. Đây là lần đầu tiên ta làm món này khi đến đây, chàng nếm thử xem?"
Dung Từ im lặng nhìn nàng, trong mắt hàm chứa ý cười nhẹ nhàng trong trẻo.
A Lê tưởng hắn sợ mình nấu không ăn được nên = nói thêm: “Ta nếm thử rồi, hương vị không tồi đâu.”
Tỳ nữ đứng một bên hầu hạ muốn tiến tới nhắc nhở nàng, nói Dung Thế tử không thích đồ ngọt, nhưng ngay sau đó Dung Từ đã cầm thìa lên nếm thử.
Hắn gật đầu: “Quả thực là ngon.”
Những tỳ nữ quanh đó âm thầm kinh ngạc. Họ thầm nghĩ nghĩ, nếu ai đó để đồ ngọt lên bàn ở trong phủ thì ắt sẽ bị răn dạy. Quả nhiên, Thế tử đối xử với Thế tử phi của mình rất khác.
Nhưng họ không biết rằng từ khi còn nhỏ, Dung Từ đã không bao giờ từ chối bất cứ thứ gì A Lê đưa cho hắn. Vì vậy, A Lê cũng không biết rằng Dung Từ không thích đồ ngọt. Chỉ có ở Duệ vương phủ, người hầu mới không dám bưng đồ ngọt lên bàn.
Lúc này, Dung Từ nếm một miếng, khen ngợi tay nghề của A Lê. Tiểu cô nương cười đến thỏa mãn ra mặt, nhìn hắn ăn hết bát chè bằng đôi mắt chờ mong.
Thấy hắn đã ăn xong, A Lê lập tức nói: "Dung Từ ca ca, nếu chàng thích thì ăn thêm đi. Ta làm rất nhiều, để ta múc cho chàng một bát nữa."
"… Không cần."
"Ơ? Chàng không thích sao?"
"Ta thích, nhưng ta đang đói bụng. Dùng cơm trước nhé?"
A Lê chợt tỉnh ngộ, lập tức vỗ vào trán mình. Nàng chỉ chuyên tâm dâng bảo vật mà quên mất Dung Từ ca ca vẫn chưa ăn tối.
Vì vậy, nàng nhanh chóng ra lệnh cho tỳ nữ dọn cơm.
Dung Từ ăn chậm rãi, trong khi A Lê ngồi đối diện, hai tay ôm mặt nhìn hắn.
Hai người câu được câu không nói với nhau những cau chuyện vụn vặt sau hôn lễ, chia sẻ những bí mật, niềm vui giống như những cặp phu thê bá tánh bình thường.
Một ngày tốt đẹp và bình thường như vậy lại khiến Dung Từ quyến luyến không thôi. Trong hai kiếp trước, hắn đều bận bịu nghiệp lớn, thường phớt lờ A Lê, giờ đây hắn mới trải nghiệm được sự tốt đẹp của nàng, mới nhận ra mình đã bỏ lỡ báu vật quý giá nhường nào.
A Lê chậm rãi nói, Dung Từ lặng lẽ lắng nghe, bất tri bất giác màn đêm đã buông xuống.
Ăn tối xong, hai người nắm tay nhau đi dạo trong viện để nhẹ bụng.
Khi đến đình hóng gió, A Lê dừng lại.
“Dung Từ ca ca...” Nàng chỉ vào những cây non trồng xung quanh đình: “Đây là những cây hải đường, ta nghe thợ trồng hoa nói sang năm là chúng có thể nở hoa rồi.”
Nàng mặc sức tưởng tượng, nói tiếp: "Đến lúc đó, chúng ta ra đây ngắm trăng uống rượu nhé? Uống rượu nếp Tử Trúc."
“Được.” Dung Từ đáp lại.
A Lê chỉ vào một nơi và nói: “Ta còn muốn làm một chiếc xích đu ở kia, nâng khung lên cao hơn một chút, sau đó là có thể chơi đánh đu trên biển hoa”.
"Được."
“Còn nữa, ở đó đào một cái ao, không cần quá sâu, nuôi vài con cá. Ừm…” Nàng mím môi suy nghĩ một lúc: “Không nuôi cá chép, nuôi những con ăn được thôi. Cá chép trong ao cá được nuôi đến mập mạp thế nhưng lại không ăn được, ta thường cảm thấy thật đáng tiếc.”
Dung Từ cười: "Được, tùy nàng."
"Dung Từ ca ca thì sao?" A Lê nghiêng đầu: "Dung Từ ca ca muốn thêm thứ gì không? Ta lại vẽ một bản vẽ mới."
Tiểu cô nương đứng dưới ánh trăng, ánh sáng dịu nhẹ bao trùm, chiếu vào khuôn mặt trắng trẻo của nàng.
Người ở bên hắn giống như trăng, đôi mày như núi non, nụ cười xinh đẹp động lòng người.
Dung Từ im lặng ngắm nhìn một lúc, đột nhiên nói: “A Lê, ít lâu nữa ta phải rời Kinh một chuyến.”
Đề tài thay đổi quá nhanh, A Lê ngơ ngác hỏi: "Đi đâu? Ta có thể đi cùng được không?"
Dung Từ lắc đầu: “Ta đi phía Nam chinh chiến.”
Chinh chiến? Phải chăng lại muốn khai chiến sao?
Trong lòng A Lê đột nhiên căng thẳng, kéo mạnh tay áo hắn: "Sắp khai chiến à? Với quốc gia nào? Tại sao trước đây ta chưa từng nghe thấy tin tức gì?"
“Không phải nước khác.” Dung Từ nói: “Mà là La gia ở Ngũ Châu muốn làm phản.”
Hôm nay trước khi rời cung, hắn đã nghĩ tới tội danh để xuất binh thảo phạt La gia quân. Thay vì để La Phong nhân danh “phe Thanh quân” tiến quân về phía Bắc, thà rằng hắn đánh đòn phủ đầu, tấn công trước để giành được lợi thế.
A Lê trở nên nghiêm túc.
Trong thâm tâm nàng hiểu rằng không phải La gia quân tạo phản mà là cuộc đối đầu giữa Duệ Vương phủ và hoàng thất sắp đến hồi kết, từ xưa đến nay, những cuộc tranh đấu trong nhà đế vương đều sẽ kết thúc bằng quyền thế và binh lực.
Ngày này sớm hay muộn cũng sẽ đến.
Nàng chỉ không ngờ nó đến sớm như vậy.
Nàng không thể can thiệp chứ đừng nói đến ngăn cản, nàng chỉ có thể yên lặng, kiên trì chờ đợi mà thôi.
“Dung Từ ca ca.” A Lê hỏi: “Chàng sẽ rời đi trong bao lâu?”
“Có lẽ là nửa năm, có lẽ là một năm.” Phải nói ra những lời này, Dung Từ cảm thấy vô cùng có lỗi.
Hai người vừa mới thành thân, nhưng đúng vào thời điểm tân hôn, hắn lại sắp rời xa nàng để xuất chinh.
"A Lê." Hắn nói với giọng xin lỗi: "Ta sẽ quay lại sớm nhất có thể. Nàng đợi ta nhé?"
A Lê nói: "Ta không đợi chàng thì đợi ai? Huống hồ chàng đi là để làm chuyện lớn, ta biết điều đó mà."
Lời vừa dứt, Dung Từ đã ôm A Lê vào lòng.
A Lê của hắn trước nay vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Vài ngày sau, trong triều đình đột nhiên xảy ra chuyện lớn.
Đại nguyên soái La Phong đóng quân ở phía Tây Nam đã giả mạo thánh chỉ, điều binh mà không có chỉ dụ của triều đình, âm mưu phản loạn.
Tin tức này vừa truyền ra, trong ngoài triều dã đều náo động.
Cũng có một số người biết nội tình, La gia quân phản loạn chỉ là cái cớ để thảo phạt mà thôi, nguyên nhân thực sự là Dung Từ không thể nhẫn nhịn được ông ta nữa.
La gia quân trấn thủ Tây Nam nhiều năm, như một con mãnh hổ chiếm cứ Ngũ Châu. Mà con mãnh hổ như vậy lại để cho Minh Huệ Đế sử dụng, tất nhiên là Dung Từ không thể dung thứ được, việc tấn công La gia quân chỉ là vấn đề thời gian.
Chỉ là không ai ngờ đến Dung Từ lại hành động nhanh như vậy.
Nhưng trận chiến này khó có thể đoán trước ai sẽ thắng, tuy trước mắt hoàng đế lâm bệnh nhưng những thế lực cũ trong triều vẫn còn đó, việc Dung Từ rời khỏi Kinh Thành khó tránh khỏi sẽ cho bọn họ cơ hội lợi dụng. Hơn nữa, 20 vạn đại quân của La gia quân quanh năm chinh chiến ở Tây Bắc, tuy danh tiếng không vang dội bằng Hạ gia quân nhưng trên chiến trường họ giết địch cũng rất uy vũ dũng mãnh.
Hơn nữa, La gia quân còn có tận hai mươi vạn, Dung Từ có thể lấy gì để chiến đấu đây?
Đương nhiên có người biết được Hạ Bách Châu đã sớm ở dưới trướng Dung Từ. Nhưng dù vậy, Hạ gia quân cũng chỉ có mười vạn, rất khó có thể chống lại được.
Người bên ngoài suy đoán rằng trận Nam tiến thảo phạt của Dung Từ không mấy hứa hẹn.
Trong thư phòng.
Mạnh Tử Duy, Doãn Thiệu Hâm và những người khác cũng đang phân tích ưu nhược điểm của La gia quân và Hạ gia quân, mọi người đều hăng hái bày tỏ ý kiến của mình.
Còn Dung Từ ngồi bên bàn uống trà, bình tĩnh điềm đạm.
“Ta không tán đồng chuyện khai chiến vào lúc này.” Có người nói: “Chưa kể đến năm ngoái Hạ gia quân vừa mới giao chiến với Hung nô, cần nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉ nói riêng việc Ngũ Châu nằm ở phía Tây Nam, Hạ gia quân quanh năm canh giữ phía Tây Bắc, nếu phái quân tấn công, địa hình và khí hậu khác biệt sẽ là trở ngại rất lớn.”
“Ta thấy không hẳn như vậy. Tuy Hạ gia quân luôn đóng quân ở Bắc Cương, nhưng các tiểu quốc xung quanh có bên nào chưa từng giao đấu qua? Chiến dịch phía Tây Nam cũng có không ít. Hơn nữa, Hạ Bách Châu đã chinh chiến sa trường hai mươi năm… Mưu trí và kiến thức của ngài ấy không tầm thường. Ngài ấy có thể đánh bại Hung nô thì cũng có thể đánh bại La gia quân."
"Lời này sai rồi, trước mắt vấn đề lớn nhất không phải địa vực hay mưu trí, mà là chênh lệch về binh lực." Một người khác chậm rãi nói: "Hạ gia quân chỉ có mười vạn kỵ binh, làm sao có thể chống lại hai mươi vạn La gia quân?"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều im lặng.
Đây là vấn đề trực tiếp nhất, cũng khó khăn nhất.
Nhưng thực chất, Dung Từ, Mạnh Tử Duy và Doãn Thiệu Hâm đều có vẻ mặt bình tĩnh và thoải mái, và họ dường như không lo lắng chút nào.
Mạnh Tử Duy không hề lo lắng vì ngay từ đầu y đã biết thực lực của Dung Từ.
Nhưng tại sao Doãn Thiệu Hâm lại không lo lắng? Huống hồ, thần sắc thong dong bình thán trên mặt hắn ta, vẻ tự tin của hắn ta thế mà lại giống hệt như Dung Từ.
Điều không ai ngờ tới là Doãn Thiệu Hâm đã đoán được khoảng bảy tám phần.
Năm ngoái, khi tàn quân Hung nô xâm lược, hắn ta đã mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra. Tàn quân ở đâu mà có? Làm sao lại có thể đúng lúc xuất hiện khi Minh Huệ Đế đang giam giữ Hạ Bách Châu?
Đó rõ ràng là mưu kế của Dung Từ.
Nhưng những đội quân đó quả thực có quân số mấy vạn, còn có thể được huy động trong thời gian ngắn như vậy mà không ai để ý, hắn không nghĩ ra thứ gì khác ngoại trừ tư quân.
Vì vậy, hắn ta không lo lắng sẽ thua trận này. Ngược lại, hắn ta còn rất mong chờ màn biểu hiện trên chiến trường của đội tư quân trong tay Dung Từ.
Đến lúc đó, khi con mãnh hổ được Dung Từ nuôi nhiều năm này được thả ra núi, không biết bao nhiêu người sẽ phải há hốc mồm.
Trận xuất chinh dự kiến sẽ diễn ra sau Tết Trung Thu, có thể sớm hơn, nhưng mọi người đều hiểu rõ lý do ấn định vào ngày như vậy, chắc hẳn là vì Dung Thế tử lưu luyến tiểu thê tử mới cưới về của mình.
Ngày Trung Thu, mọi người trong Duệ Vương phủ cùng nhau ngồi ngắm trăng và ăn bánh, nói chuyện xong thì giải tán. Tất cả bọn họ đều ngầm ăn ý chừa thời gian còn lại cho đôi phu thê trẻ Dung Từ và A Lê.
Vương gia và Vương phi đã thể hiện rõ ràng như vậy, thực ra lại khiến A Lê cảm thấy xấu hổ, nỗi buồn ly biệt gần như bị tiêu tan bởi hành động này.
Nàng luống cuống kéo tay áo Dung Từ, cùng hắn đến đình hóng gió trong tiểu viện.
Ánh trăng trải rộng như nước, một nửa rơi xuống đình hóng gió, nhưng hai người lại ẩn mình trong bóng tối của nửa kia.
Giờ khắc này không ai lên tiếng, cả hai người đều trân trọng khoảng thời gian trước khi ly biệt này.
“A Lê,” Dung Từ ôm mặt nàng, dịu dàng hôn nàng: “Ta thật sự lưu luyến nàng.”
A Lê cảm động, nàng hiếm khi thấy Dung Từ thể hiện cảm xúc. Nhưng đêm nay, dường như hắn đã cởi bỏ hết lớp ngụy trang và áo giáp, để lộ con người chân thật và cảm tính của mình.
Hắn nói hắn lưu luyến nàng.
Lẽ nào nàng lại không như hắn?
A Lê ngồi tựa vào ngực hắn, vòng tay qua cổ hắn, ngoan ngoãn ngẩng mặt đón nhận nụ hôn của hắn.
"A Lê… A Lê của ta…"
Không biết là vì Dung Từ đã uống chút rượu hay thế nào, mà dường như hắn đặc biệt xúc động. Hơi thở của hắn ngày càng gấp gáp hơn, môi hắn cũng ngày càng nóng hơn.
Trong đình, hai người ôm hôn nhau say đắm. Những tỳ nữ hầu hạ bên cạnh ban đầu chỉ không dám nhìn, nhưng sau đó họ đơn giản là trốn đi.
Không có người khác quấy rầy, gió trong đình viện thổi ngày càng mạnh hơn.
Gió thổi qua tóc của A Lê, cũng thổi loạn chiếc váy của nàng. May mắn thay, váy của A Lê đủ rộng, xòe ra nhưng vẫn che được hết mọi thứ.
Trong màn đêm yên tĩnh, họ nghe thấy nhịp tim của nhau, hơi thở nóng bỏng xen lẫn ý loạn tình mê.
A Lê dùng tay giữ chặt vạt áo của hắn, và trong bóng tối, nàng nhìn vào mắt hắn.
"Dung Từ ca ca… Khi… Khi nào… Chàng đi?"
Chỉ một câu, nàng lại hỏi đến đứt quãng, vô cùng gian nan.
Dung Từ không trả lời mà nói: “Nàng không cần tiễn ta đâu.”
"A… Không được… Ta muốn tiễn... "
Dung Từ ôm eo nàng, nhéo nàng một cái để trừng phạt: “Nghe lời, được không?”
Hắn hơi nâng eo nàng lên, A Lê không khỏi ngả người ra sau, ánh mắt lên men rơi vào bể nước bên ngoài đình hóng gió.