Vòng tay của người bước đến cứng rắn, mang theo cái lạnh của mùa đông, nhưng lại có mùi hương mà A Lê đã quen thuộc.
Nàng tham lam ôm lấy hắn, vùi mặt vào trong lồng ngực nở nang của hắn.
"Dung Từ ca ca..." Âm thanh thốt ra khỏi miệng mang theo tiếng nghẹn ngào vô thức.
Đổ bệnh khiến A Lê yếu ớt, thậm chí nỗi nhớ cũng tuôn trào ra ướt sũng như thể mắc trận mưa lớn.
Dung Từ ôm lấy cô nương trong lòng, nỗi lo âu và sợ hãi suốt nhiều ngày qua lúc này đây cũng đã được xoa dịu.
Hắn nhắm mắt, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, vuốt ve lưu luyến.
Cứ như vậy, hai người đứng ngoài cửa lặng lẽ ôm nhau.
Ngưng Sương bưng cháo đứng ở góc rễ không dám lại gần. Nàng ấy đứng đợi một lúc, thấy hai người họ vẫn còn ở đó thì định tránh đi.
Lúc quay người lại thì thấy Duệ Vương phi đứng ở cách đó không xa.
Có lẽ là nghe thấy tin Dung Từ trở về nên Duệ Vương phi vui mừng qua đây gặp Dung Từ, nhưng mà nhìn thấy đôi phu thê trẻ đang ôm ấp an ủi nhau thì không muốn làm phiền, bà ấy cũng đang định rời đi.
Duệ Vương phi dẫn theo một nhóm tỳ nữ bà mụ, vội vàng chạy đến rồi lại lặng lẽ rời đi.
Tuyết trắng mênh mông, đất trời yên tĩnh, chỉ còn hai người đang ôm nhau trước cửa.
Dung Từ thỏa mãn ôm lấy cô nương của hắn, mãi đến khi người trong ngực đột nhiên bật tiếng ho khan, hắn mới lấy lại tinh thần.
Hắn xoay người ôm ngang nàng lên, đi vào bên trong gian phòng.
A Lê ôm lấy cổ hắn, khóe môi nhếch lên nhìn hắn chằm chằm. Lúc bước đến giường, bọn họ không chờ nổi nữa mà dán môi mình vào môi đối phương.
Cảm xúc như chạm vào một cái là bùng nổ.
Dung Từ đặt nàng dưới thân mình, cánh môi nóng rực.
"A Lê... A Lê..." Hắn gọi nàng gợi tình.
A Lê dùng hết sức lực bám lấy hắn, môi và răng quấn quýt lấy nhau, nhưng vẫn chưa đủ, luôn cảm thấy chưa đủ.
Nàng quá nhớ Dung Từ.
Trước kia Dung Từ đã từng rời Kinh rồi, nhưng chưa một lần nào khiến nàng phải nhớ hắn đến điên cuồng như vậy.
Hai người quấn lấy nhau, dùng cái hôn an ủi lẫn nhau, lặng lẽ trao nhau.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, mãi đến khi A Lê cảm thấy không thể thở nổi nữa, Dung Từ mới buông nàng ra.
"A Lê."
Đôi mắt hắn như say rượu, trong mắt tràn ngập dáng vẻ nũng nịu trên má A Lê.
Sao hắn có thể thấy đủ được?
Chạy từ Ngũ Châu về Kinh Thành ngay trong đêm, chạy đến nỗi chết mất mấy con ngựa quân cũng chỉ để gặp nàng, sao hắn có thể cảm thấy đủ?
Nếu không phải vì lo lắng cho căn bệnh của nàng thì hắn thật sự muốn hôn nàng thật hung hăng.
"A Lê..." Dung Từ hôn lần nữa.
Lần này, là một nụ hôn kéo dài mà nhẹ nhàng.
Chậm rãi, nhưng lại tràn ngập sự mềm mại, cẩn thận hút lấy vẻ đẹp của nàng.
"Dung Từ ca ca." Vẻ mặt A Lê mê ly mà lại cảm thấy đau nhói.
Nàng bị ria mép của hắn chọc phải.
Hơi ngứa, nhưng nàng kìm xuống mà lại kìm không nổi nên khẽ bật cười.
Dung Từ dừng lại: "Nhọc hư, cười cái gì?"
"Dung Từ ca ca." A Lê ngồi dậy: "Để ta nhìn chàng thật kỹ nào."
Dung Từ ngồi xuống tựa vào đầu giường để nàng nhìn mình.
"Dung Từ ca ca." A Lê nương theo ánh nến sờ lên mặt hắn: "Sao chàng gầy vậy? Không ăn uống đầy đủ sao? Có phải đánh trận vất vả lắm không? Ta nghe nói chàng còn chưa ra chiến trường mà đã bị thương rồi?"
"Nàng hỏi nhiều vậy, muốn ta trả lời câu nào?"
"Trả lời từng câu, ta muốn biết hết." A Lê ngang ngược đáp.
Dung Từ ôm nàng chặt hơn một chút: "Ta không ốm, luôn dùng bữa đầy đủ, đánh trận không mệt, cũng không hề bị thương. Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
Dung Từ bóp bóp vai nàng, cô nương trong lòng mình gầy đi rất nhiều, hắn đau lòng.
"Chỉ là rất nhớ nàng." Hắn đáp.
Mỗi giờ mỗi khắc hắn đều muốn quay về nhanh nhanh chút, sợ quay về trễ thì sẽ giống như cảnh tượng trong giấc mộng kia, nhìn thấy nàng nằm trên giường không còn hơi thở nữa.
Hình ảnh A Lê chết ở kiếp trước lặp đi lặp lại trong giấc mơ của hắn, giày vò hắn đến nỗi gần như phát điên.
"Ta cũng nhớ chàng." A Lê khóc ròng.
Hắn thương nàng, sao nàng lại không chứ?
Nghe nói hắn ra chiến trường, nàng lo lắng sợ hãi suốt ngày đêm. Biết tin hắn thắng trận, nàng lại thấp thỏm liệu hắn có bị thương không. Cũng không biết hắn sống ở ngoài kia thế nào, ngoại hình thì nhếch nhác, thậm chí cằm mọc ra rất nhiều râu rồi mà cũng không nhận ra.
Dung Từ ca ca của nàng xưa nay vốn luôn anh tuấn dịu dàng, có bao giờ nhếch nhác vậy đâu?
A Lê đau lòng muốn chết!
Nàng nghiêng người về phía trước hôn từng cái lên lông mày và mắt hắn. Rồi lại từ từ di chuyển dọc theo sống mũi đến bên môi hắn, hôn lên chiếc cằm râu ria lởm chởm của hắn.
Dung Từ nhắm mắt lại ngửa cổ ra sau, để cho nàng hôn. Mãi đến khi hầu kết đột nhiên bị đôi môi ấm áp bao lấy, hắn mới run lên bần bật.
"A Lê..." Giọng hắn khàn khàn: "Đừng nghịch ngợm."
Nếu cứ tiếp tục thế này thì hắn sẽ không thể nhịn nổi.
Hắn bình tĩnh lại, định đứng dậy: "A Lê chờ ta, ta đi rửa mặt trước đã."
Hắn chạy trên đường mấy ngày mấy đêm, trên người toàn bụi bẩn.
A Lê lại làm nũng không chịu xuống: "Đừng mà, ta muốn ôm chàng thế này cơ."
Nàng không nỡ rời khỏi hắn.
Dung Từ mỉm cười, bất đắc dĩ nói: "Được, vậy chúng ta ôm thêm một lúc nữa."
Dung Từ về Kinh cũng không giấu giếm gì với người khác, mọi người đều ngạc nhiên hắn lại về nhanh đến thế, nhưng mà cũng lờ mờ hiểu ra.
Thế tử phi được hắn coi trọng như chính con mắt mình vậy, biết người ta đổ bệnh há lại không nhung nhớ sốt ruột sao?
Vậy nên, bất kể là trong triều đình hay trong Duệ Vương phủ thì tất cả mọi người đều hiểu ngầm không quấy rầy đôi phu thê trẻ này.
Nhưng Hoàng đế băng hà, có đủ các việc trong ngoài triều đình cần phải xử lý, cần có người đứng ra chủ trì tình hình chung, nhưng Dung Từ lại buông tay mặc kệ, nói một câu "Giao cho Doãn Thiệu Hâm và Mạnh Tử Duy, không thì đi tìm Duệ Vương đi", sau đó thì đóng cửa lại đi vào với A Lê của hắn.
Hắn vung tay như thế, lại khiến mọi người bận tối mày tối mặt.
Nhất là Duệ Vương.
Đất nước không thể không có vua một ngày, mặc dù ai cũng hiểu rằng Dung Từ là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí Tân Đế, nhưng dù sao vẫn còn có Duệ Vương ở đây, mà trước đây ông ấy cũng mang thân phận Thái tử, nên đương nhiên phải ưu tiên ông ấy hơn.
Vì thế Duệ Vương vừa phải bận rộn lo liệu hậu sự sau khi Hoàng đế băng hà, vừa phải bận rộn đăng cơ, hai chuyện lớn như vậy cứ ập tới lần lượt, đối với một người vốn luôn coi thường thế tục như ông ấy là hai chuyện cực kỳ rắc rối.
Trượng phu sắp đăng cơ nên Duệ Vương phi cũng không thể nhàn nhã được, huống hồ năm mới đang đến gần, còn phải chuẩn bị công chuyện mừng năm mới nên cũng loay hoay đến chóng mặt.
Thế là, dường như mọi người trong thiên hạ đều đang bận bịu, chỉ có khoảng sân nhỏ của A Lê là ấm áp và yên tĩnh.
Dung Từ ngủ một giấc thật sâu, lúc tỉnh dậy thì tinh thần sảng khoái.
Có điều hắn lại bị tiếng ho khan của A Lê làm bừng tỉnh.
A Lê áy náy: "Biết vậy ta đã không đến thăm chàng rồi, chàng mệt mỏi nhiều ngày như vậy khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi."
"Không thành vấn đề." Dung Từ kéo nàng nằm lên giường, xốc chăn đệm lên rồi kéo nàng vào trong lòng.
"Mới uống thuốc à?" Hắn ngửi thấy mùi thuốc trên người nàng thì hỏi.
A Lê gật đầu: "Mới uống xong. Sắp đến buổi trưa rồi, ta sợ chàng đói nên tới xem thử."
"Nàng ăn cơm chưa?" Dung Từ hỏi.
"Vẫn chưa, ta muốn đợi Dung Từ ca ca ăn cùng."
"Được."
Dung Từ ôm lấy nàng rồi trở mình, đè lên hôn nàng.
Nhưng chỉ dám chạm cái rồi thôi, sợ nếu hôn sâu quá thì lại không kìm được, cuối cùng người chịu thiệt lại là mình.
Một lát sau, hắn buông A Lê ra, gọi người đi vào phục vụ.
Rửa mặt xong, nghĩ tới điều gì, hắn mở miệng hỏi: "Thuốc của Thế tử phi đâu? Lấy ra cho ta xem thử."
"Vâng." Ngưng Sương nhanh chóng đi đến ngăn kéo lấy ra: "Đây là bài thuốc cổ truyền, thái y trong cung đã sửa đổi mấy lần, lần sau dùng thuốc quý hơn lần trước, nhưng mà có vẻ Thế tử phi không đỡ hơn."
Dung Từ nhận lấy bài thuốc nhìn thử, hắn từng nghiên cứu qua về y thuật, mặc dù không tinh thông nhưng vẫn có thể xem hiểu được bài thuốc.
Theo mô tả triệu chứng phía trên thì quả thực chỉ là cảm lạnh thông thường, thuốc điều trị cũng vô cùng chuẩn xác, nguyên nhân là...
Dung Từ nghi ngờ liếc mắt nhìn A Lê đang thay y phục, như đang suy nghĩ điều gì.
Đợi tới khi ăn trưa xong, A Lê đi ngủ rồi Dung Từ mới đi thẳng tới thư phòng.
"Gọi Ngưng Sương tới đây." Hắn ra lệnh.
Không thể phủ nhận rằng Dung Từ vô cùng nhạy bén, chỉ vừa đọc đơn thuốc là đã nhận ra được căn bệnh này có gì đó kỳ lạ. Nếu như nói rằng ở trong đây có kẻ giờ trò thì hắn sẽ không tin, dù sao không ai có thể có năng lực mạnh đến mức động tay động chân trong Duệ Vương phủ của hắn được.
Hắn về phía nam chinh chiến, để lại rất nhiều thị vệ và ám vệ bảo vệ, trong tối ngoài sáng đều đầy rẫy người, kẻ khác không thể có cơ hội ra tay được.
Nhưng vì sao... Một căn bệnh đơn giản như vậy lại mãi không thấy đỡ hơn?
Đây cũng chính là điều khiến Ngưng Sương cảm thấy kỳ lạ.
"Thế tử gia." Ngưng Sương ngập ngừng nói: "Có chuyện này nô tỳ không biết có nên nói hay không."
"Nói."
"Không bao lâu sau khi Thế tử phi hạ sinh thì đã từng bị một đợt bệnh nặng, hồi ấy cũng bị bệnh rất lâu, sau đó khi lão phu nhân đi thắp hương thì gặp được một vị cao tăng đắc đạo, bà ấy xin vị cao tăng ấy một tấm bùa bình an về, bấy giờ căn bệnh của Thế tử phi mới khỏi."
Nàng ấy nói: "Mấy năm nay Thế tử phi mang theo tấm bùa bình an hiếm khi đổ bệnh, mọi điều cũng rất suôn sẻ. Chỉ là... Mấy ngày trước nô tỳ phát hiện ra bùa bình an không còn trên người Thế tử phi nữa, sau đó mới biết được nó đã được trao lại cho Thế tử gia."
Nàng ấy thận trọng nói: "Nô tỳ không có ý gì khác, chỉ là căn bệnh này kỳ lạ, có lẽ Thế tử gia không tin mấy chuyện loạn thần cổ quái này, nhưng mà trong lòng nô tỳ luôn thấy có chút day dứt."
Chuyện loạn thần cổ quái...
Nếu như là trước đây thì đúng là Dung Từ không tin. Nhưng hắn trùng sinh ba lần, khó mà nói được hắn có tin hay không.
Lẽ nào, trong chuyện này thật sự có gì đó liên quan sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn hỏi: "Có biết túi thơm này là vị cao tăng nào tặng cho không?"
Ngưng Sương đáp: "Vài ngày trước nô tỳ đã nhắc tới chuyện này với Vương phi, Vương phi nói nếu thế thì lại tới chỗ vị cao tăng kia xin một tấm bùa bình an. Vị cao tăng này cũng không phải người xa lạ gì mà chính là Đại sư Liệu Huệ trụ trì Nam Diên tự, chỉ là khi Vương phi cho người đi xin thì lại nghe nói Đại sư đã đi ra ngoài rồi, lại còn đi hơn một năm, không biết ngày nào mới trở về."
Dung Từ im lặng, một lát sau hắn mới ra lệnh: "Mau phái người đến các nơi trên cả nước hỏi thăm tung tích của Đại sư Liệu Huệ, chỉ cần phát hiện là lập tức mời người về đây."
"Vâng." Thẩm Mục đang đợi bên ngoài nhận lệnh.
Một tháng sau khi Hoàng đế băng hà, dưới sự tiến cử của các quan văn quan võ triều đình, Duệ Vương đã đăng cơ vào đầu tháng Chạp.
Tân Đế đăng cơ, phong Dung Từ làm Thái tử, A Lê làm Thái tử phi.
Đáng lẽ đây phải là một sự kiện hoành tráng, nhưng mà bởi vì Minh Huệ đế mới băng hà, lại đang tới cuối năm có nhiều việc nên tất cả đều được làm giản lược.
Sau khi Dung Từ dự lễ đại điển đăng cơ, hắn về phủ nói với A Lê rằng: "Phụ hoàng phong nàng làm Thái tử phi."
Hắn nói một cách bình tĩnh, nên A Lê cũng bình tĩnh, chỉ thản nhiên "Ồ" một tiếng.
Dung Từ buồn cười: "Nàng không vui sao? Người khác đều muốn tới chúc mừng, nhưng ta đã cản lại hết rồi."
A Lê nói: "Vui chứ, Dung Từ ca ca đã thành Thái tử nên ta rất vui."
"Chỉ là, cho dù Dung Từ ca ca có là Thái tử hay Thế tử thì chẳng phải đều là phu quân của ta sao?" Nàng nhướng mày thanh tú, trên mặt có chút tự hào.
Đây là lần đầu tiên từ khi Dung Từ về Kinh nghe thấy nàng gọi "phu quân", trái tim hắn ấm lên, ôm người lại hôn.
Sau nụ hôn, hắn thở hổn hển nói: "A Lê, ta dẫn nàng tới biệt viện nhé, chúng ta tới biệt viện dưỡng bệnh."
"Thế tử ca ca không bận sao?"
"Không bận." Tất cả mọi chuyện đều không quan trọng bằng nàng.
"Chỉ còn tầm một tháng nữa là tới năm mới rồi."
"Nếu như nàng muốn về đón năm mới thì ta về cùng nàng, nếu muốn đón năm mới ở biệt viện thì ta cũng ở lại cùng nàng. Nhé?"
A Lê suy tính lại, rồi gật đầu: "Ta nghe Dung Từ ca ca."
Chuyện Dung Từ đưa A Lê tới biệt viện là hắn đã suy nghĩ cặn kẽ rồi.