Thứ nhất, biệt viện yên tĩnh dễ chịu, còn có suối nước nóng dưỡng sinh. Thứ hai là hắn đang giải quyết nốt thế lực tàn dư của Minh Huệ đế, Kinh Thành hỗn loạn, lần trước còn có chuyện Quận chúa Ngọc Mẫn đẩy A Lê xuống hồ nên hắn không dám chủ quan làm qua loa.
Thế nên ngày hôm sau hắn đi ra khỏi cung, ôm theo A Lê lên xe ngựa đến biệt viện.
Xe ngựa đung đưa lắc lư, A Lê bị một chùm ánh sáng xuyên qua khe hở trên rèm làm lóa mắt.
Nàng mơ màng tỉnh lại thì phát hiện ra đang trên đường đi.
"Dung Từ ca ca, chúng ta tới biệt viện sao?"
Dung Từ đặt sách xuống sờ lên tóc nàng: "Qua hai khắc đồng hồ nữa là tới rồi."
"Ừm." A Lê gật đầu: "Trước khi ra ngoài uống thuốc đắng quá, bây giờ chỉ thấy buồn ngủ thôi."
Từ sau khi Dung Từ trở về thì hắn đã sửa lại đơn thuốc của A Lê, thêm thuốc đắng. Lúc trước A Lê sợ đắng, mọi người thì nhường nhịn nàng nên không dám kê thuốc mạnh.
Nhưng sau khi Dung Từ trở về thì hắn cực kỳ nghiêm khắc, những chuyện khác thì có thể nghe theo nàng, chỉ riêng chuyện thuốc thang là không thể.
Vì thế mà A Lê từng khóc lóc với hắn hai lần cũng không có tác dụng gì, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn đồng ý.
Thế nhưng khi Dung Từ bảo tỳ nữ sắc thuốc thì sẽ bảo sắc hai phần, mỗi lần A Lê uống một phần thì chính hắn cũng sẽ uống một phần.
A Lê khó hiểu: "Dung Từ ca ca không bị bệnh sao cũng phải uống?"
Dung Từ không nói gì.
Nàng không biết rằng, mỗi ngày hắn thấy nàng vất vả uống thuốc thì đau lòng vô cùng, sao có thể nhẫn tâm để một mình nàng nếm trải vị cay đắng ấy được?
Hương vị thế gian này, cho dù ngọt bùi đắng cay thì hắn đều muốn cùng nếm trải với nàng.
A Lê lại nói: "Thái y cũng đã nói là thuốc có ba phần độc, Dung Từ ca ca đừng uống nữa."
Dung Từ lập tức đồng ý, nhưng sau đó vẫn không thay đổi, mấy ngày sau A Lê cũng không thèm thuyết phục nữa.
Lúc này, cơn buồn ngủ dâng lên, A Lê ngáp một cái.
Nàng tiến vào trong lòng Dung Từ: "Ta ngủ thêm một lát, đến biệt viện thì gọi ta."
"Được."
Sau mấy ngày A Lê ở biệt viện thì có hai vị khách tới đây.
Chính là Hứa Bội Linh và Sài Dung Dung đã lâu không gặp.
Hứa Bội Linh tới để tạm biệt, còn Sài Dung Dung tới để thăm A Lê, hai người hẹn nhau hôm nay cùng bắt tay ngồi chung.
Lúc đó A Lê vừa ăn sáng xong, biết Hứa Bội Linh và Sài Dung Dung tới thì lập tức mời bọn họ vào trong Noãn các dùng trà.
"Chúc mừng ngươi nha, Thái tử phi!" Sài Dung Dung đùa giỡn nói: “Ngươi không biết đâu, hôm trước lúc ta tới nhà người khác uống trà, mấy quý nữ trong Kinh Thành đều đang nói về ngươi đó."
"Nói gì về ta?" A Lê tò mò.
"Ta cũng nghe đến nỗi lỗ tai chai sạn luôn rồi." Hứa Bội Linh nói tiếp: "Người khác thì ghen tỵ vận tốt của người, nói trắng ra là khi không lại nhặt được chức Thái tử phi. Nhưng theo ta thì mấy chuyện thế này cho dù bọn họ có ghen tỵ thì cũng chẳng ghen tỵ nổi."
Trước hết là số mệnh mỗi người không giống nhau, vốn dĩ mệnh cách A Lê đã cao quý rồi.
Còn nữa, những người đó cũng không nhìn thử xem mấy năm nay A Lê đi theo Dung Thế tử nguy hiểm đến cỡ nào, nếu không nhờ có Dung Thế tử che chở thì sao mà sống ổn được? Kết thân với Duệ Vương phủ cứ như là đi đường lúc ban đêm vậy, chẳng thể biết được đằng trước là vực thẳm hay ánh sáng.
Hứa Bội Linh cảm thấy sự dũng cảm của A Lê khác với những quý nữ đó, dù sao thì đến cả nàng ấy cũng không dám gả cho người như Dung Từ!
Sài Dung Dung nhấp một ngụm trà rồi lại ăn mấy miếng đồ ăn nhẹ tinh xảo, cả người ấm áp dễ chịu.
Nàng ấy thở dài: "A Lê, Thái tử thật sự cưng chiều ngươi cực kỳ, trước kia ta không ghen ghét, bây giờ cũng không kìm được mà ghen tỵ muốn chết đây này."
A Lê cười: "Vì sao lại nói vậy?"
"Ngươi nhìn nhà người khác xem, có nhà nào tu sửa địa long biệt viện không? Cũng chỉ có biệt viện của Thái tử là tu sửa thôi, lại còn chỗ nào cũng có nữa, mỗi ngày đều đốt địa long chắc cũng tốn nhiều tiền lắm nhỉ?"
Hứa Bội Linh chọc ghẹo nàng ấy: "Ta còn tưởng ngươi ghen tỵ gì nữa chứ? Thì ra là ghen tỵ A Lê gả cho vị hôn phu có tiền."
Dứt lời, từ chủ tử tới nha hoàn trong noãn các đều bật cười.
A Lê hỏi Hứa Bội Linh: "Khi nào thì ngươi xuất phát?"
Tháng trước, Hứa Bội Linh với Mạnh Tử Duy cuối cùng cũng tu thành chính quả chọn ngày thành hôn, mà bây giờ Duệ Vương phủ đăng cơ, việc đầu tiên cần làm chính là luận công khen thưởng, Mạnh Tử Duy nhập sĩ nhận chức Thống lĩnh cấm vệ quân, chức quan này thật sự béo bở, hơn nữa còn là lòng dạ của Hoàng đế, vinh quang ấy khiến người ngoài đều ghen tỵ đến đỏ mắt.
Mẫu thân của Hứa Bội Linh cũng vui mừng, nghĩ rằng bây giờ chuyện cưới xin cũng đã quyết định rồi, bước tiếp theo chính là chờ ngày thành hôn thôi.
Hứa gia là gia tộc lớn ở Dương Châu, sau này đón dâu cũng được đón từ Dương Châu. Hơn nữa cũng sắp hết năm, Hứa Bội Linh được quay về với mẫu thân, năm sau không cần phải về Kinh nữa, chỉ cần chờ ngày thành hôn Mạnh Tử Duy tới cưới thôi.
Bạn tốt rời Kinh, A Lê không nỡ, sắc mặt có hơi cô đơn.
Hứa Bội Linh nói: "Trông người kìa, sao bị bệnh là lại làm quá lên thế này, ta chỉ quay về chờ cưới thôi, cũng không phải sau này không tới nữa, chúng ta vẫn còn dịp gặp mặt mà."
A Lê gật đầu dùng khăn áp vào khóe mắt.
Bên kia, Dung Từ đang xử lý việc chung trong thư phòng. Tuy nói rằng hắn đưa A Lê tới biệt viện tĩnh dưỡng, nhưng không thể hoàn toàn vung tay mặc kệ được.
Rất nhiều chuyện Duệ Vương không thể nào giải quyết thì Doãn Thiệu Hâm vẫn sẽ gửi đến cho hắn.
Sau khi xử lý xong một đống tấu chương, hắn xoa xoa ấn đường.
Hỏi: "Nữ khách của Thái tử phi vẫn đang ở noãn các sao?”
"Vẫn đang ở đó ạ." Thị vệ trả lời.
Hắn lập tức hỏi tiếp: "Đã tìm được Đại sư Liệu Huệ chưa?"
"Tạm thời vẫn chưa ạ, nhưng đã phát hiện tung tích của Đại sư Liệu Huệ ở Giang Nam, chắc là sắp rồi ạ.”
Dứt lời, một ngoài vội vàng chạy từ bên ngoài vào.
Là cận vệ của Duệ Vương.
Nhìn thấy Dung Từ thì y quỳ phịch xuống đất: "Thuộc hạ bái kiến Thái tử điện hạ."
Dung Từ vừa thấy y là đã biết y muốn nói gì rồi, không đợi y mở miệng hắn đã nói: "Là phụ hoàng phái ngươi tới khuyên ta sao?"
Mấy ngày nay cận vệ loay hoay chân không chạm đất, đến cả miệng cũng nổi mụn nước rồi. Y lập tức đáp: "Điện hạ, Hoàng thượng phái thuộc hạ tới hỏi người bao giờ trở về ạ?"
Thấy vẻ mặt cận vệ vô cùng lo lắng bất lực, Dung Từ cũng đoán được phụ thân hắn ở trong cung nôn nóng đến nhường nào.
Hắn nhếch môi: "Ngươi về nói với phụ hoàng, ta thấy mấy ngày nay người ứng phó rất tốt, bảo người kiên trì thêm một khoảng thời gian ngắn nữa."
"..."
Cận vệ cũng không biết phải nói gì cho phải.
Duệ Vương làm Vương gia nhàn tản hơn nửa đời người, chỉ biết thưởng hoa uống rượu, đâu có xử lý được chuyện triều chính?
Từ sau khi đăng cơ, ông ấy không chỉ bận rộn xử lý đủ mọi lại việc vặt mà còn phải học các lễ nghi rườm rà của Đế vương với Lễ bộ hằng ngày.
Vốn dĩ ông ấy không màng ngôi Hoàng đế, tạm thời bị mọi người đẩy lên ngai vàng cũng không hẳn là chuyện gì lớn lắm. Bây giờ ngày nào cũng phải xử lý đủ loại việc, cứ như bị người ta ném vào chảo dầu vậy, vô cùng giày vò.
Duệ Vương chỉ cảm thấy ngôi vị Hoàng đế này cực kỳ mệt mỏi, muốn nhanh chóng giao nó cho Dung Từ, nhưng mà lần nào Dung Từ cũng quẳng gánh đi biệt viện.
Ông ấy đã ba lần bảy lượt phái người đến mời Dung Từ, hỏi hắn khi nào trở về, nhưng câu trả lời ông ấy nhận được là: "Bảo người kiên trì thêm chút đi, đợi A Lê khỏi bệnh là sẽ về ngay."
Cận vệ cũng có thể tưởng tượng ra khi mình truyền lời này lại trên mặt Hoàng thượng sẽ có biểu cảm gì.
Gió lạnh gào thét, trong một tiểu viện cũ nát chật hẹp trong Kinh Thành, có hai hỉ bà đứng ngoài cửa xoa tay.
"Trời lạnh quá đi mất, không biết còn phải trông coi đến bao giờ."
"Chắc là cũng nhanh thôi." Một hỉ bà mặc chiếc áo bông màu xám nhạt chỉ chỉ vào người trong phòng, nói: "Bà có nghĩ rằng phu nhân sẽ giữ nàng ấy lại cho đến cuối năm không? Chỉ là bây giờ tân Hoàng đế đăng cơ rồi, không nên động tay động chân, nhìn xem, dù sao cũng không thể để nàng ấy sống cho đến giao thừa."
Dường như người trong phòng nghe thấy tiếng nên cất giọng khàn khàn hô lên: "Tân Hoàng đế? Tân Hoàng đế gì?"
"Ôi, tỉnh rồi à? Mau đi xem thử xem." Hai hỉ bà nhìn nhau một cái rồi đi vào.
Trong căn phòng chật chội mờ ảo tỏa ra mùi máu tươi và nấm mốc.
Hỉ bả phẩy phẩy không khí, nhìn về phía bóng người nằm ở trong góc như chó chết.
"Quận chúa cao quý của ta, cuối cùng người cũng tỉnh rồi sao?" Giọng điệu này quái gở, cực kỳ chói tai: "Ôi trời, ta quên nói với người, người đã không còn là Quận chúa nữa. Bây giờ người đăng cơ chính là Duệ vương, Thái tử Đông Cung trước đây, Minh Huệ đế đã băng hà lâu rồi."
"Không thể nào!" Quận chúa Ngọc Mẫn đột nhiên phát cuồng lên: "Làm sao cữu cữu có thể chết được? Người là Hoàng đế! Là Hoàng đế mà! Ta là Quận chúa cao quý trong thiên hạ! Chờ tới khi ta ra ngoài tất cả các ngươi đều sẽ chết!"
Hỉ bà ghét bỏ nhổ nước bọt: "Vẫn còn mơ mộng hão huyền à, ngươi từ bỏ cái suy nghĩ ấy đi. Nhiều ngày như vậy mà vẫn không có ai tới cứu ngươi, sau này cũng không có ai đâu."
"À đúng rồi, còn có chuyện nữa." Trước đây hỉ bà cũng nghe nói Quận chúa Ngọc Mẫn mến mộ Dung Từ nên cố tình nói: "Tân Hoàng đế đăng cơ, Dung Thế tử trở thành Thái tử, Tống Tứ cô nương đã thành Thái tử phi rồi."
"A..." Quận chúa Ngọc Mẫn giãy dụa đứng dậy, nhào về phía hỉ bà: "Ta giết chết cái đồ tiện nhân nhà ngươi! Tiện nhân!"
Hỉ bà mất cảnh giác bị nàng ta vồ tới té ngã ngữa, tức giận vô cùng, lúc này mới bò dậy kéo nàng ta lên.
Quận chúa Ngọc Mẫn bị Lương gia giày vò đến nỗi không còn hình người, vừa nãy cũng dùng sức liều mạng. Đã dùng hết sức lực rồi, nàng ta bị hỉ bà hất văng ra thật xa như một tấm vải rác, đầu đụng phải cái vại sứ, phát ra một tiếng vang "choang".
Khiến hỉ bà giật cả mình, thấy Quận chúa Ngọc Mẫn ngã rồi nằm bất động đó thì nghi ngờ nói thầm: "Không phải là chết rồi đó chứ? Hà Tú gia, bà đi xem thử giúp tôi đi."
Một hỉ bà khác đến gần, thấy có một vũng máu chảy trên mặt đất thì run sợ trong lòng.
Bà ta thấp thỏm thăm dò chóp mũi Quận chúa Ngọc Mẫn: "Chết rồi chết rồi! Lần này chết thật rồi!"
Cuộc sống trôi qua từng ngày, chớp mắt cái đã tới giao thừa, căn bệnh của A Lê vẫn chưa có chuyển biến tốt. Lại còn vì hôm qua ham chơi ngắm tuyết mà còn trở nặng hơn một chút.
Dung Từ canh giữ ở bên giường không rời đi dù chỉ một tấc, dưới mắt có hơi thâm đen.
Thẩm Mục vẫn đang chờ trả lời, hắn ta nhỏ giọng hỏi: "Thái tử gia, người vẫn đang chờ ở thư phòng, có cần đi bái kiến không ạ?"
Dung Từ không ngẩng đầu lên: "Đuổi đi, sau này đừng cho người nào tới đây nữa, kẻo quấy rầy Thái tử phi dưỡng bệnh."
"Vâng." Thẩm Mục lập tức ra ngoài.
Hắn ta âm thầm lắc đầu thở dài, Hoàng thượng sai người đến mời về mấy lần, nhưng Thái tử đều chỉ đưa ra một câu trả lời: Bệnh của Thái tử phi vẫn chưa khỏi, hắn không đi đâu cả.
Nhưng Thái tử phi bị bệnh từng hồi như vậy, cũng sắp vào xuân rồi, không biết sang năm Thái tử phi có khỏe lên không.
Trong phòng, Dung Từ dịu dàng giúp A Lê vén mấy sợi tóc trên trán ra, lặng lẽ chăm chú nhìn gương mặt đang ngủ của nàng.
Một lát sau tỳ nữ bưng thuốc vào: "Điện hạ, đã đến giờ Thái tử phi uống thuốc rồi ạ."
Dung Từ nhéo nhéo lỗ tai A Lê: "A Lê? Dậy đi, uống thuốc xong ngủ tiếp được không?"
A Lê bị nhéo thì khó chịu, nàng đẩy tay hắn ra xoay người ngủ tiếp.
Ngưng Sương ở bên cạnh thở dài, cũng không biết vì sao mà Thái tử phi của bọn họ càng ngày càng ham ngủ, cứ như đang trú đông vậy.
Dung Từ không còn cách nào khác đành nhận lấy một chén thuốc tự uống hết trước, sau đó lại lấy một chén khác.
Mấy tỳ nữ phục vụ đứng bên cạnh thấy lông mày hắn không nhăn tẹo nào thì không khỏi bái phục.
Thuốc kia ngửi thôi đã thấy đắng, nhưng Thái tử lại luôn uống cùng Thái tử phi. Đường đường là Thái tử điện hạ mà lại làm đến mức như vậy, cứ như là đổi lấy cái chết của mình cũng sẵn lòng.
Dung Từ không biết suy nghĩ trong lòng mấy tỳ nữ, hắn ôm lấy A Lê, nhấp từng ngụm thuốc rồi mớm vào môi nàng.
Mấy tỳ nữ cúi đầu xuống, họ đã chẳng còn thấy kinh ngạc vì chuyện này từ lâu rồi. Trước kia khi Thái tử phi không chịu uống thuốc thì Thái tử cũng mớm cho nàng như thế.
A Lê cau mày lại thật chặt, đắng đến nỗi cả gương mặt đều biến dạng. Nàng yếu ớt nói: "Dung Từ ca ca, ta không muốn uống."
"Ngoan, chỉ còn một ngụm cuối cùng thôi."
Dung Từ tiếp tục đút cho nàng, sau khi mớm xong cũng không lùi ra, mà thăm dò vào trong miệng nàng, liến đi vị cay đắng bên trong từng chút một.
Lưỡi của hắn như mang theo đường mật, đến cả hơi thở cũng ngọt ngào. Chẳng bao lâu sau mùi vị cay đắng kia cũng tiêu tán đi rất nhiều.
A Lê được lợi, đương nhiên không chịu buông tha.
"Ưm... Dung Từ ca ca... Vẫn muốn..."
Nàng mơ màng hôn hắn.
Tiếng động giữa hai người có hơi mờ ám, mấy tỳ nữ cúi đầu lắng nghe một lúc gương mặt cũng dần đỏ lên. Cuối cùng Ngưng Sương cũng không chịu nổi nữa, thầm dẫn mọi người ra ngoài.