Lúc này ở học viện Vân Uyên, tất cả tân sinh đều tập trung ở trung tâm đài luyện võ của học viện.
Trận thí luyện này được tổ chức cho tân sinh, top 10 sẽ được tiến vào bí cảnh của học viện, Đan Uyên bí cảnh. Bí cảnh Đan Uyên cơ duyên vô số, còn có thánh tuyền tu luyện, được vào trong đó tu luyện, tu vi sẽ thăng tiến rất lớn.
Người chủ trì lần này là phó viện trưởng, ông ấy đứng trên đài cao, bắt đầu tuyên bố quy tắc thi. Giám sự giám sát thí luyện lần này có 5 người. Đầu tiên phải nói đến những thiếu niên tài giỏi bậc nhất Đông Nhạc là Long Dật Trần, Phượng Lam Uyển. Hai vị thiên kiêu được chọn vào tam đại tông môn. Người thứ ba là Lâm Hỏa Nhi, sau lần ở trạch viện kia, đây là lần đầu nàng gặp lại Lâm Hỏa Nhi, tựa hồ so trước đó không có gì khác biệt. Lần đó mất khống chế, để tên hắc y kia và nàng ta chạy trốn, vẫn chưa biết được tên đó là ai, rốt cuộc có âm mưu gì. Lam Nguyệt chuyển mắt nhìn hai người còn lại, rất lạ mắt, nàng là lần đầu nhìn thấy.
"Thí luyện lần này, tất cả các học viên sẽ được đưa đến không không gian thí luyện của học viện. Ở đó, các học viên săn giết Ma thú. Hai mươi người giết được nhiều nhất, tiến vào vòng tiếp theo."
"Hiện tại, trên tay mỗi học viên đều được phát một ngọc giản giúp ghi lại số lượng ma thú săn được, còn có một pháo sáng, nếu gặp nguy hiểm, liền lập tức phát tính hiệu, sẽ được giám sự đến đưa ra ngoài, đồng thời cũng coi như từ bỏ tư cách thi. Có thể cướp đoạt thành tích, nhưng không được tàn sát lẫn nhau. Giết hại đồng học, hành vi tàn ác, phế hết tu vi, đuổi khỏi học viện, sau đó xử phạt thích đáng."
"Tất cả đã hiểu rõ chưa ?"
Sau khi giảng xong luật thi đấu, phó viện trưởng lần nữa hỏi lại, các học viên đồng thanh hô "Rõ."
"Được rồi, năm vị giám sự sẽ dẫn mọi người đến nơi thí luyện. Mọi người tập trung lại đi theo dẫn dắt của năm vị giám sự, đến chỗ truyền tống trận."
Phó viện trưởng vừa dứt lời, Long Dật Trần và Phượng Lam Uyển đồng thời bay lên, 2 người bọn họ đồng thời lấy ra một viên châu nhỏ, sau đó truyền linh lực vào, ném lên không trung. Lập tức một đồ án màu trắng sáng lên, từ trên cao bao xuống, bao trùm lấy đám học viên, học viên tiếp xúc đồ án lập tức biến mất tại chỗ.
Đợi Lam Nguyệt nhìn rõ sự vật xung quanh, nàng đã xuất hiện trong một mảnh rừng rậm.
"Truyền tống trận, linh trận cấp 1."
Thật không tồi, rảnh rỗi nàng nhất định phải học cách làm linh trận như vậy, sử dụng thật sự tiện lợi a.
Lam Nguyệt nhẹ giọng lẩm bẩm. Chỉ là đám linh trận nàng nhận được trong truyền thừa đều là cấp cao, nàng hiện tại không xài được. Trước đây cũng chỉ từ trong túi trữ vật của Nhạc Vu tìm được vài Linh trận cấp 1, nhưng cũng không có loại truyền tống trận này.
Thủy Y Họa từng nói, Lam Quân Ly là một linh trận sư, xem ra chỉ có thể thỉnh giáo vị nghĩa huynh này của nàng rồi.
"Các vị, quy tắc đã nêu rõ ràng, mọi người có ba ngày bên trong. Sau ba ngày sẽ nghiệm thu thành quả."
Người hô là một nam giám sự khác. Lời hắn vừa dứt, tất cả học viên đều dẫn theo đồng bạn chia nhau hành động, tạm thời chưa thấy tranh đấu gì.
"Lam Nguyệt, chúng ta cũng đi thôi."
Lan Mịch nói, kéo Lam Nguyệt rời đi, Lam Nguyệt liếc nhìn năm vị giám sự trên cao, trong lòng âm thầm cân nhắc.
Cả năm người này đều đạt tu vi Thiên Dương cảnh, đã có thể ngự vật phi hành. Thiên Dương Cảnh dường như là cảnh giới cao nhất ở Đông Nhạc quốc. Nhưng mà Lâm Hỏa Nhi khiến nàng bất ngờ nhất. Rõ ràng mấy tháng trước vẫn còn là tu vi Động Thiên cảnh hậu kì, hiện tại liền nhảy vọt lên Thiên Dương cảnh sơ kì.
Tu vi tăng trưởng nhanh như vậy, đúng là tà môn.
Linh sư tu luyện cảnh giới càng cao, tốc độ càng chậm lại. Hiện tại nàng đạt đến tu vi Động Thiên Cảnh hậu kỳ, hoàn toàn là nhờ cơ duyên mà thôi. Thời gian nàng bắt đầu tu luyện đến nay chỉ mới nửa năm, tu vi của nàng, liệu có phải tăng trưởng nhanh quá mức rồi không ?
"Lam Nguyệt, cẩn thận !"
Lam Nguyệt còn đang suy nghĩ, bỗng nghe tiếng Lan Mịch kêu lên, cùng lúc đó, nàng cảm nhận tiếng xé gió từ phía sau truyền đến, Lam Nguyệt lập tức nghiêng người, nhảy sang một bên, quả cầu lửa đánh thẳng vào gốc cây, gốc cây ầm ầm ngã xuống, lửa hừng hực cháy lan ra.
Lam Nguyệt quay đầu nhìn lại, vậy mà là Hỏa Vân Nghê ! Còn công kích đánh lén.
"Trói buộc !"
Lan Mịch hét lớn một tiếng, linh lực tản ra, hóa thành dây leo đem Hỏa Vân Nghê trói chặt.
Hỏa Vân Nghê tức giận rống to, cả người đột nhiên bốc cháy, đem dây leo đốt cháy.
"Hóa Băng thuật !"
Ánh mắt Lam Nguyệt lóe qua lam quang, xung quanh nàng ngưng tụ vô số mảnh băng vỡ, nàng đưa tay, chỉ hướng Hỏa Vân Nghê, môi mỏng khẽ mở:
"Đi."
Mảnh băng mang theo linh lực đâm thẳng vào cơ thể Hỏa Vân Nghê, nó đau đớn rống lớn một tiếng. Sau đó ầm ầm ngã xuống, con ngươi từ từ tối lại.
Lan Mịch chạy đến chỗ Lam Nguyệt, thở dài:
"Lam Nguyệt, ngươi vừa rồi làm sao vậy ? Lại không tập trung."
"Vừa rồi đa tạ ngươi."
Lan Mịch lắc đầu, nhìn Hỏa Vân Nghe trên đất.
"Không sao, chỉ là ma thú nhất giai, trong Vạn thú lâm này của học viện, cao nhất cũng chỉ là Ma thú ngũ giai, hơn nữa ngũ giai chỉ có một con, rất khó gặp phải."
Lam Nguyệt nhìn Hỏa Vân Nghê từ từ biến mất, xoay người rời đi.
"Đi thôi, ma thú trong Vạn thú lâm chỉ là mô phỏng lại, cũng không có gì để thu thập."
Vạn thú lâm này là một huyễn cảnh linh trận rất lớn. Linh trận này được truyền thừa lại từ ngàn năm trước. Đây rõ ràng là một linh trận cao cấp, chỉ là người học viện thực sự không biết là linh trận sao ?
Kỳ lạ, rõ ràng Linh trận vẫn tồn tại, nhưng tất cả đều không biết đến Linh trận sư. Vậy theo bọn họ, Linh trận là từ đâu có chứ ? Thứ đồ chơi cao cấp này, trong mắt bọn họ gọi là gì ?
"Lan Mịch, ngươi nói Vạn thú lâm này rốt cuộc là cái gì ? Vì sao có thể huyễn hóa ra Ma thú ?"
Lam Nguyệt không nhịn được có chút tò mò hỏi Lan Mịch. Lan Mịch nghe nàng hỏi, chớp mắt:
"Lam Nguyệt, ngươi lên lớp không chú ý nghe giảng sao ? Vạn Thú Lâm là truyền thừa hơn ngàn năm ở học viện, vô cùng thần bí, nó được tách ra một không gian riêng biệt, là một linh trận cao cấp."
"Linh trận cao cấp ?"
Lam Nguyệt kinh ngạc, không phải linh trận là khái niệm rất ít người biết đến ở Huyền Linh đại lục sao ? Hiện tại lại thành phổ biến rồi ?
"Lam Nguyệt, ngươi thật là, trong giới linh giả chúng ta, linh trận thật sự hiếm thấy, nhưng trong sách đều có nhắc đến a. Chỉ là nhiều người đều xem chức nghiệp đó chỉ là truyền thuyết, chứ không phải không ai biết đến."
Lam Nguyệt đỡ trán, thì ra là vậy, hóa ra đều là nàng đơn phương hiểu lầm sao ?
Hai người một đường đi thẳng, Vạn thú lâm thực sự rất lớn, hai người đi một đường vẫn chưa gặp người nào.
Bùm !
Một tiếng nổ vang lên, Lam Nguyệt và Lan Mịch đồng thời nhìn lên trời, một đóa pháo hoa hiện lên, xem ra đã có người bắn tính hiệu cầu cứu. Lan Mịch than nhẹ:
"Vừa bắt đầu chưa đến một canh giờ, đã có người bị loại."
"Xem ra cạnh tranh thực sự gây gắt."
Lam Nguyệt quang sát xung quanh một lượt, lúc này mới chậm rãi nói:
"Lan Mịch, ngươi có thấy xung quanh quá mức yên tĩnh không ?"
Lan Mịch thu hồi lại biểu tình, hai người dựa lưng sát vào nhau, Lan Mịch nói.
Từ trong bụi cây, vài con Phong lang dần dần đi ra ánh mắt đỏ ngầu, miệng phát ra tiếng gầm gừ, nước dãi từ miệng chảy ra, nhìn chằm chằm hai người. Sau đó, ngày càng nhiều phong lang đi ra, đem hai người chặt chẽ vây lại.
"Lại có ma thú đến ! Lại là một bầy Phong lang nhất giai! Lam Nguyệt, chúng ta so xem ai giết nhanh hơn !"
Lam Nguyệt hơi gợi khóe môi, trên tay ngưng tụ ra một thanh kiếm bằng băng.