Quả Bóng Bạc Và Bể Cá Vàng

Chương 4: Con Đường Của Một Cầu Thủ Chuyên Nghiệp



Nhớ lại 4 năm trước Thịnh Quân Hải vốn cũng không phải là người học cao hiểu rộng thuần thục lễ nghĩa ôn nhu như ngọc gì cho cam. Anh vừa học xong cao trung, với những thành tích tham gia câu lạc bộ bóng đá của khu vực nhiều năm nên anh được tuyển thẳng vào trường đại học thể dục thể thao.

Vốn là một người có sẵn cả tài năng và sắc vóc, nên chẳng có gì khó hiểu khi anh được chọn để đá cho hội thao đại diện cho trường một khoảng thời gian dài. Rồi khi ấy nhờ anh phát huy hết thực lực và cực kỳ có triển vọng nên anh mới được mời vào câu lạc bộ thực sự đầu tiên, cũng khoảng thời điểm này anh mới bắt đầu định hướng đi đúng sai cho cuộc đời mình. Chẳng mất quá nhiều thời gian anh đã xác nhận chính xác bản thân muốn làm một cầu thủ bóng đá, và sẽ hoàn thành ước mơ ấp ủ từ thuở thiếu thời. Cho dù hiện tại clb Nhân Hoàng anh đang ở chỉ là một câu lạc bộ không có mấy tiếng tăm.

Dù biết thế nhưng anh vẫn nổ lực hết mình, khiến cho tất cả những ông lớn khác trong giới bóng đá nước nhà phải để ý rồi mời anh về cùng tham gia. Cho đến cuối mùa thu năm cuối đại học. Lúc này Thịnh Quân Hải đã lựa chọn bước chân vào Thân Hoa và cũng chính tại nơi đây tạo điều kiện cho anh được tỏ sáng rực rỡ, sau này khi nghĩ lại anh mới hiểu ý nghĩa thực thụ câu nói chọn đúng con đường thì hoa sẽ tự động nở rộ.

Nhưng mà lúc bắt đầu ai mà không gặp chút khó khăn cản đường cơ chứ, Thịnh Quân Hải anh đây đã phải ngồi dự bị tận 2 tháng ở Thân Hoa. Thậm chí lúc đi học ở trường thì liền bị đám học chung gièm pha cười nhạo không ngớt, nhưng anh chả cần quan tâm bọn nó cười mình ngồi dự bị, hay nói bản thân mình trèo cao vào được câu lạc bộ ngon thì sẽ bay lên cao làm phượng hoàng gì đó. Những bài xích rồi ghen tỵ như thế này lúc đầu nhịn thì cũng thôi đi, nhưng cứ làm tới thì sẽ bị anh ghi hết vào trong lòng. Ngó bọn chúng cứ thể hiện bản thân nó hay như thế này thế nọ, thật sự chướng hết cả mắt, nhịn không nổi nữa thì anh liền ghim.

Hiện tại khi có mơ ước thật thụ nên Thịnh Quân Hải chẳng muốn thể hiện gì nữa, nhưng nếu cứ im lặng thì chẳng phải là anh nữa rồi, ngày hôm đó là thứ bảy không quá đông học sinh nên anh cố tình chờ cho tới giờ giải lao. Xong dụ toàn bộ những tên khó trị kia vào nhà vệ sinh nam nhanh tay khóa chặt hết cửa. Anh không kiên nể gì nữa nên đã cho bọn nó biết cái gì gọi là hổ xuống đồng bằng liền bị khuyển khinh. Anh mạnh tay tẩn hết đứa này rồi tới đứa khác khiến cho cho cái đám vương bát đản dám mở mồm boa hoa, rồi xem anh như là trò đùa kia bật khóc đến mức khó coi mà xin tha thứ.

Thịnh Quân Hải lúc này nhìn như yanglake vậy anh đứng cạnh chỗ rửa tay nhìn bọn nó từ trên xuống dưới, rồi đếm một lượt có tận bảy, tám thằng đang quỳ xuống đất trong nhà vệ sinh mà hai tay dâng thuốc lá lên cho anh. Thật ra lúc này anh vẫn chưa thấy hả giận đâu, nhưng nói cho cùng anh vẫn biết cái đạo lý dừng tay lúc nào mới là hợp tình. Kể từ hôm đó danh tiếng anh vang xa, bọn con trai trong trường dù có là ở câu lạc bộ Karate thì gặp anh cũng phải cúi đầu mà nhường đường. Nhưng hữu danh vô thực với anh chả có gì hay, cho tới cuối cùng anh đã đợi được cơ hội tỏa sáng đến với mình.

Cuối tuần ngày hôm nay anh không có lịch học mà vừa hay lại là trận đá giao hữu giữa hai câu lạc bộ cùng khu vực sẽ diễn ra. Nhưng cũng thật không may cho một người khác, cụ thể là một đàn anh bị chấn thương trong lúc di chuyển tranh chấp bóng trong sân. Huấn luyện viên trưởng lúc bấy giờ mới nhìn thấy anh, năm đó người đào tạo cho câu lạc bộ Thân Hoa là một người mang họ Trương trong rất nghiêm khắc nhưng thật ra lại vô cùng ấm áp rất quan tâm tới học trò.

Ông ấy cùng trợ lý tiến tới khán đài nơi cầu thủ dự bị đang ngồi, ông ấy bất ngờ dừng lại trước mặt Thịnh Quân Hải đưa tay vỗ vai anh rồi nói: "Đã đến lúc em ra sân, hãy làm sân MCI này bùng nổ và mang chiến thắng vinh quang về cho đội nhà đi."

Thịnh Quân Hải không thấy vui vẻ mấy mà ngược lại nhận được kỳ vọng nên anh có hơi chút áp lực. Anh hít một hơi thật sâu rồi mới bước vào trong sân, phong độ với anh bây giờ chỉ là nhất thời, anh muốn đẳng cấp của mình toàn bộ người dân điều phải nhìn thấy.. Và thậm chí cô gái anh yêu đang an nhàn mà sống kia cũng sẽ thấy được anh trên tivi.

Nỗi áp lực vô hình vì sợ mọi người không đủ tin tưởng anh, suy cho cùng suốt thời gian qua tuy anh không được đá với đội hình chính thức nên độ hiểu nhau của mọi người về anh sẽ rất kém. Nhưng anh liền gạt phăng ý nghĩ đó đi, Thịnh Quân Hải nắm chặt lòng bàn tay rồi tự tin vào nặng lực quan sát học hỏi mỗi ngày của mình. Bây giờ anh chỉ cần tập trung cao độ nhớ lại cảnh tượng mỗi ngày đều có luyện tập cùng bọn họ. Và càng phải nhớ và hiểu rõ cách họ lên chiến thuật cho đội hình.

Bỏ đi cái tôi trong lòng và mong muốn vinh quang bên trong, nên anh đã tận dụng rất tốt cơ hội trời ban này, dốc hết sức mà phát huy phối hợp ăn ý tới nỗi đội trưởng Cao Tịnh Luân phải thốt lên với người đồng đội đứng kế bên: "Đây mới thật sự là người chúng ta cần, quả thật là tuyệt vời nhìn đi cách cậu ta lùa bóng kìa thật là quá giảo hoạt."

Trước khi anh vào sân đội bóng Thân Hoa đã bị dẫn trước 1-0 nhưng hiện tại bây giờ đã gỡ được một đều, tất cả là nhờ vào tuyến giữa phối hợp quá điêu luyện, phòng thủ kiên cố tới mức đối thủ chạy theo kèm mà đã mệt tới nổi đưa tay yêu cầu thay đổi người.

Trong lúc đợi bọn họ thay người đội bóng của anh đã tập hơi lại uống nước. Nhưng hiện HLV họ Trương không hài lòng với kết quả gỡ hòa này, ông liền ra hiệu tập hợp bàn kế hoạch chiến thuật tấn công rồi dồn hết đội hình lên cánh trái. Phải khiến cho kẻ địch bất ngờ rồi áp đảo tỷ số, ông nói chắc như đinh đóng cột rằng bọn clb kia ắt hẳn chỉ cầm hòa để không phải mất mặt.

Nhưng còn lâu Thân Hoa mới để bọn nó được như ý muốn, chiến thuật đã được đề ra thì đương nhiên mọi người phải dùng hết sức mà triển khai, ngay khi hoàn tất ba phút thay đổi xong người. Thế cục của Thân Hoa là đẩy cao đội hình dồn ép tất cả các đường di chuyển của đội bạn, khiến bọn họ phải đưa hết toàn bộ cầu thủ về sân nhà mà phòng thủ.

Bình Luận Viên đang hưng phấn mà hét to vào trong mic: "Cầu Thủ Dự Bị Của Thân Hoa Thịnh Quân Hải Mặc Áo Số 24 Đã Tranh Chấp Bóng Thành Công, Vấn Đề Bây Giờ Anh Ấy Làm Sao Để Qua Mặt Được Số 9 Đội Bạn Đây?"

Đúng vậy bây giờ đầu Thịnh Quân Hải đang nhảy số liên tục anh đang tính những xác xuất có thể sảy ra, nếu liều mạng mà tiến vào vòng cấm thì rất là nguy hiểm. Nhưng thời gian chỉ còn lại hơn một phút ngắn ngủi biết phải làm sao? Ngay lúc bế tắc này một ánh sáng đã chỉ đường cho anh, nhìn thấy hướng của đồng đội mình, tiền đạo cánh trái mang áo số 7 có một khoảng trống phía trên. Chẳng thể nghĩ nhiều nữa anh dùng chân phải đảo banh lừa số 9 của đội bạn rồi dùng chân trái sút một quả vòng cong cực kỳ đẹp. Và bóng đã thuận lợi đến được chân tiền đạo số 7 thành công.

Khung thành phe đối thủ đã run lên thêm một lần nữa, chắc chắn là đã bị thủng lưới rồi. Một quả bóng tuyệt vời đã mang tính chất quyết định thắng thua ngay phút cuối của trận đá. Thủ thành phía bên kia không hề đoán được là Thịnh Quân Hải sẽ chuyền bóng mà không dứt khoát đá một quả mang vinh quang về cho bản thân. Anh ta lại không ngờ tới một chàng trai dự bị đã vứt bỏ cái tôi mà chọn phối hợp hết mình với đồng đội, quả nhiên tính toán này thật sự rất chuẩn xác không sai một ly.

Kết quả trận đá đã định Thân Hoa đã chiến thắng ngoạn mục với tỷ số là 2-1 toàn bộ đội hình đang quay quần xung quanh anh, bọn họ vỡ òa ăn mừng điên cuồng. Thịnh Quân Hải đứng ở giữa bị các đàn anh nào là xoa đầu, rồi nào là vỗ vai, bất kể ai trên sân cũng phải gật đầu công nhận sự quyết đoán tính toán chuẩn xác không tham lam của anh. Ngay cả cầu thủ phe đối thủ cũng phải dơ ngón cái khen tặng cho anh vài câu.

Buổi tốt ngày hôm đó cả câu lạc bộ liền đi liên hoan ăn mừng chiến thắng, chỉ hiếm khi mới được uống đồ có cồn nên mọi người chơi vui tới trời đất quay cuồng. Lúc này Huấn luyện viên trưởng mới đứng lên, ông muốn tuyên bố một quyết định trọng đại. Nhưng ông nghe mọi người ồn ào quá mứt, nên ông bực bội mà giật lấy cái mic trên tay đội trưởng Cao Thịnh Luân ôm khư khư nãy giờ, không buông một giây mà hò hét.

Ông nói vào mic: "Tiền vệ trung tâm của chúng ta bị chấn thương không hề nhẹ, bác sĩ nói cậu ấy sẽ phải nghỉ ngơi hơn 4 tháng rồi còn phải đi vật lý trị liệu phục hồi chức năng.."

Nói tới đây ông nhìn sang anh đang uống dỡ ly bia rồi ông mỉm cười nói tiếp: "Thịnh Quân Hải từ ngày mai em sẽ được tham gia vào đội hình chính thức tạm thời thay thế cho số 6 em thấy như nào?"

Tất cả mọi người nghe vậy điều vỗ tay chúc mừng cho anh, ai nấy cũng điều tỏa ra rất hài lòng với một người biết nghĩ cho mọi người, lại còn chịu phối hợp không có một chút lòng riêng như Thịnh Quân Hải.

Thế là anh lại bị chuốc thêm bia rồi phải tiếp bia từng đàn anh đang ăn chơi quên lối về kia. Đầu anh có hơi choáng nhìn lên cái đồng hồ treo trong phòng bao thì nhìn thấy đã hơn mười một giờ ba mươi phút khuya. Anh mới đứng lên kéo cửa phòng tạm thời rời khỏi bàn tiệc bước ra ngoài hít thở không khí trong lành. Ngay lúc này anh lấy điện thoại ra muốn gọi thông báo cho mẹ một tiếng.

Nhưng khi vừa bật màn hình điện thoại sáng lên, nhưng anh vẫn chưa lướt vào danh bạ, mà còn đang anh bận ngắm ảnh nền màn hình khóa của mình. Bên trong màn hình cảm ứng hiện lên thân ảnh một cô gái mặc đồng phục cao trung, đang mỉm cười đứng trước quán net thân quen Night Owl, tay cô ấy cầm một ly trà sữa đưa mắt nhìn về phía khác mà mỉm cười thật tươi. Bức ảnh này được chụp rất đẹp nhưng lại cách hơi xa vừa nhìn qua đã biết là chụp lén mà có, và hiển nhiên cô gái mỉm cười trong trẻo như ánh mặt trời ban trưa năm ấy không ai khác chính là Cố Vấn Như.

Anh nhìn hết hai phút thì mới lướt mở khóa rồi ấn vào trong danh bạ chọn phím số 1, rồi bây giờ chỉ cần đợi đầu dây bên kia bắt máy nữa thôi. Chưa đầy 5 giây bên trong điện thoại đã phát ra âm thanh Thịnh Quân Hải hiện tại muốn nghe nhất. Thật ra thì cũng là một tràng chửi đến từ vị trí người mẹ kính yêu: "Cậu là đang định chọc mẹ tức chết sao? Biết bây giờ là mấy giờ không mà còn gọi? Hay là lại gây chuyện bị bắt vào đồn nên nhờ mẹ đón ra à, đừng có mơ nhé nằm đó cho muỗi cắn chết đi."

Thịnh Quân Hải nghe mẹ chửi một tràng dài nhưng anh lại thấy rất chân thật vì biết nó không phải là một giấc mơ hảo huyền. Mà thực chất là sự thật anh đã bước một bước lớn trong sự nghiệp của mình. Anh mỉm cười nói với mẹ trước khi bà kịp tắt máy: "Mẹ ơi con vào được đội hình chính thức rồi, kể từ bây giờ con sẽ được gọi là cầu thủ chứ không phải một thằng ất ơ quậy phá nữa."

Bà Thịnh phía bên đây nghe vậy thì có hơi sững sờ nhưng bà vẫn cứng rắn nói vọng vào trong điện thoại: "Rồi rồi chỉ vậy thôi mà cậu làm phiền giấc ngủ của tôi à? Ngày mai về nhà ăn cơm đi, xong mẹ sẽ xử lý cậu."

Thịnh Quân Hải thừa biết tính mẹ mình là người ngoài lạnh trong nóng như nào, tuy miệng nói những lời thờ ơ nhưng chắc chắn lúc này bà đang vui đến đấm vào ngực để xác nhận xem đây là thực hay chỉ là giấc mơ. Đúng là con hiểu mẹ nhất, bà Thịnh lúc này đang kéo đầu dựng bố anh tỉnh dậy khỏi giấc ngủ. Nhưng bà không có đấm vào ngực mình, mà là véo vào tay bố anh khiến ông ấy đau tới nổi kêu oai oái.

Ông Thịnh đau đớn ôm cánh tay bị véo tới ửng đỏ của mình mà hỏi: "Mình làm sao vậy? Ai lại chọc giận mình sao?"

Bà Thịnh hỏi ngược lại ông: "Đau sao?" Vậy không phải là mơ rồi: "Thằng con phá hoại nhà chúng ta vào được đội hình chính thức có thể ra sân bất kể lúc nào rồi ba nó ạ!"

Ông Thịnh nghe xong dựng thẳng người mà đứng dậy, ông bật đèn sáng lên quên cả bây giờ là nữa đêm mà hét, ông thiếu điều leo lên xe mà chạy tới gặp con trai ngay bây giờ. May mắn thay vợ ông nói ngày mai Thịnh Quân Hải sẽ về nhà thế nên hàng xóm mới được ngủ yên vì cái nhà họ Thịnh này không ồn ào nữa.