Quả Bóng Bạc Và Bể Cá Vàng

Chương 5



Chỉ có trẻ con mới phải lựa chọn một trong hai điều nó muốn, riêng Thịnh Quân Hải anh đây, còn hơn cả thế anh tham lam đến nỗi muốn gặp cô gái mình yêu ngay lập tức dù biết nó chỉ là viễn tưởng khó có thật. Quay lại thực tại cái chuyện buổi trưa đại chiến bảy bảy bốn chín hiệp với Lão Đại thì tất nhiên bố mẹ anh không ai hay biết rồi, lúc đó bố còn đang bận đi dạy ở trường sơ trung, mẹ thì rảnh rỗi đi dạo phố với mấy dì mấy cô tới tận đầu giờ chiều mới về.

Bây giờ đồng hồ trên tường hiện thị là sáu giờ hai mươi phút tối, bên trong phòng bếp một khung cảnh ấm áp hòa thuận của những người lớn, kèm theo tiếng cười khanh khách của đứa cháu trai duy nhất của nhà này, mà người sinh ra nó là Thịnh Nhã Uy đang vô tư nhai kẹo dẻo của cậu trai và không quên tám chuyện cùng ông bố. Nhà họ thịnh sinh đủ chỉ tiêu được hai người con, vừa hay là một trai một gái giống như bao gia đình tiêu biểu khác, Thịnh Nhã Uy là chị, lớn hơn anh bốn tuổi nhưng lại kết hôn khá sớm, con trai chị ấy bây giờ cũng đã bảy tuổi vừa đủ tuổi vào học tiểu học rồi.

Hôm nay hai mẹ con chị ấy đến đây ăn ké như mọi ngày, dù đã làm mẹ nhưng cũng không thay đổi được cái nết lười nấu cơm năm nào. Mà thật ra cũng chẳng sao cả, có chị ấy về là cả nhà liền quây quần bên chiếc bàn cũ đã mua từ rất lâu, khung cảnh hạnh phúc này là mọi người cùng nhau trò chuyện cười nói rất vui vẻ, dùng bữa tối cực kỳ thanh đạm nhưng lại có lợi cho tất cả già trẻ trai gái trong nhà.

Trên bàn ăn được mẹ anh bày ra bốn món một canh, cải xào thịt heo, canh bí đỏ hầm giò heo. Măng tây nướng bơ và món cuối chính là salad trứng thịt. Bố Thịnh trụ cột gia đình này là một giáo viên dạy sơ trung, ông có tiền sử bệnh cao huyết áp nên cả nhà đành phải đổi khẩu vị mà ăn thanh đạm. Mẹ của anh bà Thịnh càng lớn tuổi lại càng muốn giữ gìn nhan sắc nên cực kỳ hưởng ứng khẩu phần ăn này... Cộng thêm người chị gái Thịnh Nhã Uy từng bị tăng cân béo phì nên đâm ra sợ hãi đồ ăn quá nhiều thịt cá, và một Thịnh Quân Hải phải ăn theo chế độ giữ gìn sức khỏe vô kỳ khắt khe.

Nhà họ Thịnh nhìn tổng thể mọi mặt luôn khiến người ngoài ai nấy điều nghĩ bọn họ đáng sợ khó gần, thoạt nhìn ánh mắt từ mẹ cho tới hai đứa con đã khiến họ đổ hết cả mồ hôi. Mà đâu thực sự hay biết được rằng đây mới đúng là một gia đình văn hóa, công dân gương mẫu tới nỗi mỗi lần họ cãi nhau là đều đem tiền ra mà giải quyết vấn đề.

Ăn xong bữa cơm, Thịnh Quân Hải liền lên phòng đi ngủ, anh đang suy tư ngẫm nghĩ ngày mai bẫy ông quản lý chung cư như thế nào, để tìm hiểu được chính xác căn hộ mà Cố Vấn Như chuẩn bị chuyển tới, để không khiến ông ta nghi ngờ. Đang hoang mang thì người chị gái Thịnh Nhã Uy bất ngờ không gõ cửa chạy ùa vào phòng, chị ấy dừng bước trước  bàn pc của anh rồi tự nhiên như ở nhà mà kéo ghế ra mở cpu lên, xem anh cứ như người vô hình vậy.

Thịnh Quân Hải lúc này cả người trần trụi đang không mặc gì, ấy là để dễ chịu thôi dù sao cũng chuẩn bị đi ngủ sớm do giờ giấc đã quen ở ký túc xá luyện ra. Anh dùng chăn che người lại rồi trừng trừng mắt nhìn chị gái mình nói: "A cái đồ già đầu rồi rồi còn vô phép vô tắc, bớt xem mấy anime công chúa đồ lại, để làm gương Hiểu Hiểu đi."

Đứa cháu của trai đang ở cái tuổi ăn tuổi lớn, cũng là con trai duy nhất của chị ấy tên là Tần Hiểu, nghe thấy thằng em trai xấc xược dám nói khích mình như vậy mà chị ấy vẫn trơ trơ ra không thèm quay đầu mà trả lời: "Có gì mà phép với tắc, hồi bé không phải cậu dạy chị xem mấy cái phim biến hình đó sao. Đằng nào thì hồi ấy chị hay tắm cho chú mày nên chẳng có chỗ nào mà chưa nhìn qua cả!"

Thịnh Quân Hải ném cái gối vào người chị gái mình, anh nói: "Cái bà cô này, thứ em xem là siêu nhân khác mấy bộ công chúa bay bay của chị nhé. Mà cũng đừng hồi tưởng quá khứ nữa kể ra lại thấy muốn đánh nhau."

Chị gái của anh mới đúng thật là bà cố tổ của mặt dày không biết chữ xấu hổ viết như thế nào, so đo với nhau đến thế ấy mà mắt chị vẫn dán chặt vào màn hình pc điềm nhiên mà đáp trả: "Em cũng biết mình lớn đầu rồi sao? Thế thì cũng phải nhìn thấy cái cô gái trên điện thoại em bây giờ cũng bao nhiêu tuổi rồi? Không khéo người ta chồng con đuề huề chạy khắp nhà, mà em dù có đổi bao nhiêu cái điện thoại mới vẫn cứ dùng một cái ảnh nền cũ xì thế kia."

Thịnh Quân Hải nghe chị mình khởi xướng trước thì não bắt đầu nhảy số tới Cố Vấn Như. Vừa chớp mắt dường như anh nghĩ ra gì đó mà ngồi thẳng dậy định bước xuống giường nhưng nhìn mình bây giờ không có mảnh vải che thân thì vẫn nên ngồi im mà thăm dò hỏi khéo chị ấy thử: "Này nói thì nghe hay lắm, thế bà chị trải đời nhiều hơn em thì trả lời cho em một câu thử xem!"

Anh nhìn thấy chị ấy im lặng không nói gì thì hỏi luôn cho tiện: "Em muốn theo đuổi một cô gái, muốn chuyển tới chung cư để ở gần nhưng em không biết số nhà cô ấy... Muốn hỏi thăm nhưng sợ bị hiểu lầm là biến thái, theo chị phải làm sao?"

Chị anh nghe vậy thì nheo mắt, bỏ tay ra khỏi chuột mà xoay ghế lại mặt đối mặt ra vẻ bí hiểm trả lời anh: "Lấy lí do thuê nhà thử xem, vứt đại ra khoảng tiền cho chủ toà nhà rồi ba hoa kêu gào, yêu cầu người đó cho coi danh sách những người trong khu nhà... Umm thì bảo với người đó phong thủy người ở cạnh rất quan trọng, không cho xem thì không thuê nữa."

Thịnh Nhã Uy lại ra vẻ xấu xa mà nói tiếp: "Theo đuổi con gái ấy mà, dùng tiền để mua vài thông tin không phải siêu hợp lý rồi sao? Mà em ngoài tiền ra thì còn có cái gì hay nữa đâu phải không? Nên biết tận dụng ưu thế của mình đi nhóc con."

Thịnh Quân Hải bấy giờ mới coi như là rõ ràng tường tận mà bội phục người chị gái kia. Cái con người phóng khoáng dùng cả thanh xuân phóng túng không màng thế sự, quậy phá ăn chơi trác táng. Nhưng lại có thể làm cả họ hàng, và cả mọi người đều bật ngửa bất ngờ vì năm đó chị ấy lại có thể bẫy thành công một ông anh rể phong thái chững chạc, lễ nghĩa dịu dàng ôn nhu về làm chồng.

Mà vừa khớp anh ấy chính là một dạng người có địa vị xã hội, làm trong bệnh viện lớn còn là bác sĩ khoa xương khớp nữa cơ chứ. Trong lòng anh đang bội phục hết cỡ quên luôn chị ấy đang trào phúng bản thân anh, ngoài tiền ra thì chẳng có điểm nào tốt, vừa dốt lại là wibu chúa toàn coi Inu Yasha nên càng ngày càng khờ.

Nói tới ông anh rể kia chính là niềm tự hào của Thịnh Nhã Uy. Mỗi lần nhắc tới chồng là chị ấy lại đắc ý khoe khoang, thật ra cũng phải nhờ Thịnh Quân Hải năm mười tám tuổi một lần liều mạng chơi bóng mà chấn thương ở chân cần nhập viện. Lúc ấy bà chị của anh còn đóng vai người nhà bệnh nhân mỗi ngày lươn lờ ở khoa xương khớp. Xong hốt luôn anh bác sĩ về nhà làm chồng...

Thịnh Nhã Uy nhìn cái mặt nghệch ra của thằng em trai nhà mình, mà đã đoán ra bảy tám phần chắc chắn cô gái nó định theo đuổi ngoài cái vị ngồi ở trên màn hình khóa điện thoại nó rất nhiều năm ra thì còn có thể là ai khác đây.

Suốt khoảng thời gian qua chưa từng nghe em trai mình nhắc tới chuyện yêu đương gì, những  người nổi tiếng bình thường không phải ai nấy đều có một đống tin đồn này nọ hay sao. Riêng mỗi thằng em trai nhà mình là khác thường nhất. Tính ra thì em trai cô đâu có tệ đâu vừa có sự nghiệp thành công lại hưởng gen duy truyền rất tốt, đứa con gái nào thấy nó cũng phải gọi một tiếng chồng. Chì là do Thịnh Nhã Uy vẫn quen miệng trêu rằng em trai mình xấu xí thôi, chứ mù cũng mờ mờ khu này chẳng có ai bằng một phần của nó chứ.

Lúc trước đều làm cô sợ chính là tính hướng giới tính của em trai mình có vấn đề, nên mới để đại một cô gái trên màn hình điện thoại che mắt mọi người. Nhớ đến hôm đó có một người hàng xóm độc mồm độc miệng mà nói với mẹ cô như thế này: "Bây giờ xã hội thoáng lắm, con trai chị nếu có xu hướng ấy thì chị cũng đừng trách mà tội cậu ấy."

Tuy người đó nói ra lời dễ nghe như nhìn gương mặt thì cứ như dè bỉu mà cười nhạo thẳng vào bà Thịnh vậy. Với sẵn máu nóng trong người, bà ta chọc ai thì chọc mà dám chọc trúng ổ kiến lửa mẹ của Thịnh Quân Hải thế là bị combat cho kêu gào cả buổi trưa, không được can ngăn chắc phải ra hầu tòa nói chuyện tiếp.

Đến buổi tối mẹ cô gọi cô đến nhà để cùng nhau bàn luận đối sách. Tuy chả vui vẻ gì nhưng lời của bà cô hàng xóm nói quá có lý, khiến cô và bố mẹ còn phải trầm ngâm mà suy nghĩ hết mấy giờ liền, nếu một ngày nó thật sự dẫn về đây một người đàn ông thì cái nhà này phải cư xử như nào mới không làm cho nó khó chịu.

Nhưng có lẽ mọi người chỉ nghĩ nhiều thôi, theo cô thấy do nó quá yêu cô gái ấy, yêu nhiều tới mức không phải là cô ấy thì ai trong mắt nó cũng biến thành con khỉ đầu chó. Hai chị em nhà này đang mỗi người ôm một lối suy nghĩ khác nhau, nhưng đều có cùng một đích đến chính là Cố Vấn Như. Bấy giờ cũng hơn chín giờ tối chồng của Thịnh Nhã Uy tan tầm ở bệnh viện.

Sẵn tiện ghé nhà chào hỏi rồi rước mẹ con cô về, Thịnh Quân Hải có ra nói vài câu với anh rể, xong anh vào lại phòng đóng cửa tắt đèn ngủ sớm chuẩn bị hết thảy cho ngày mai. Trước khi đi ngủ anh bật đèn của điện thoại lên tìm kiếm phía A Quả đang ngủ cạnh bàn pc mà nói với nó một câu: "Duyên vốn là do trời định, còn nắm bắt được không vốn là do sự cố gắng của bản thân."

"A Quả này này mày còn nhớ cô ấy không? Tao ngay bây giờ nhớ cô ấy đến sắp chết mất rồi."

Chú mèo A Quả mở to đôi mắt ra nhìn anh rồi như có như không gì mà lại quay đầu ngáp một cái tránh đi ánh sáng, bơ đẹp lời anh nói mà lại cuộn mình bắt đầu ngủ tiếp.