Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 252: Đổ Tất Tôn và Kiếm Nhất



Tôn kính ngạc nhìn vị Tiểu Sư Thúc Tổ này một cái rồi cười nói:

- Liên Minh Chính Ma thành lập nhưng không có mình chủ nhưng trước đó thì có.Chính đạo người nắm quyền cao nhất trong liên minh là: Đổ Tất Tôn, một pháp sư tự do, không ai biết thực lực chính thức của lão chỉ biết cảnh giới lão trên Đại Pháp Sư. Người này không có con cháu, chỉ có một mình và không có quan hệ với thế lực nào nên được tôn làm minh chủ. Bên Ma Đạo lại khác, minh chủ lại là Kiếm Tháp, kiếm tháp có một lão quái vật gọi là: Kiếm Nhất. Ngươi này rất mạnh lúc còn trẻ thách đấu khắp nơi, rất nhiều người bị lão đánh bại. Thậm chí trong đó có mấy môn chủ của các tông môn phái lớn chính đạo bây giờ.

Nhất Thành ồ lên kinh ngạc. Trong lòng nghĩ hai vị môn chủ này đều không phải người đơn giản.

Tôn lại nói tiếp:

- Ngoài minh chủ ra thì phải nói đến các trưởng lão. Đại trưởng lão là các tông chủ của các tông môn lớn. Dưới đại trưởng lão thì còn có mấy trăm trưởng lão bình thường. Mà trưởng lão này được chọn từ trong các tông môn, tuỳ theo chiến lực mỗi người. Thư viện chúng ta chỉ có viện trưởng là Đại Trưởng lão và phó viện trưởng là trưởng lão bình thường vì thế mới trở thành mục tiêu mọi người ngắm vào như vậy.

Nhất Thành bản thể gật đầu hiểu, thì ra đây là cách phân chia của liên minh. Hắn híp mắt suy nghĩ, không gian vết nứt lần đầu xuất hiện ở Tây Đại Lục, ngã nào cũng gây nên sự chú ý của mấy lão quái vật kia. Nếu muốn làm gì thì phải hành động trước khi bọn họ đến, nếu không sẽ vướng tay vướng chân.

- Nhất Thành huynh đệ.

Đúng lúc này, một tiến hô lớn thức tĩnh hắn từ trong suy nghĩ. Thì ra là Phong Nam, tên kia đang chạy qua bên này.

Nhất Thành áo trắng thấy phong Nam thì không nói nhiều liền bảo:

- Ta đã biết chuyện gì xảy ra. Thương thế Bá Nhân và người trong thôn thế nào? Có ai mất mạng không?

Phong Nam thở dài nói:

- Bá Nhân bị thương rất nặng, mới tĩnh lại nhưng cơ thể còn rất yếu, Ly Ly không thể trị nổi những tổn thương lục phủ ngũ tạng bên trong. Ta đã thông tin về thư viện, hy vọng có trị liệu sư trên đường đến đây. Còn người trong thôn thì …

Phong Nam ngập ngừng thì Nhất Thành áo trắng lạnh nhạt nói:

- Cứ nói đi!

Phong Nam thở dài hơn nói:

- Lão nhân gia tóc trắng tổn thương rất nặng. Sợ rằng không qua khỏi mấy hôm nữa. Còn lại một số trung niên thì bị tàn phế nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhất Thành áo trắng hai mắt bắn ra sát khí, bởi vì bản thể muốn bản sao mình trở thành người thế giới này vì thế mà Tiểu Tiểu thôn là quê nhà bản sao. Đối với Trái Đất thì trong đầu chỉ có trí nhớ và tình cảm rất nhạt. Bản sao có tình cảm rất nặng với người trong thôn. Đặc biệt là Sở Nhất Nam vì thế mà tâm tình kích động như vậy. Nhất Thành bản thể thấy bản sao kích động thì vỗ vai hắn nói:

- Chúng ta nhanh chóng đi xem sao? Có khi vẫn còn cứu kịp.

Nhất thành áo trắng gật đầu. Mọi người theo Phong Nam đến một căn nhà dựng tạm, nơi đó đang tập trung rất nhiều người, hình như có chuyện xảy ra. Mấy vị phu nhân đang khóc, mấy nam trung niên thì tinh thần phức tạp. Ly ly chạy ra từ trong đám người nói với Phong Nam:

- Lão nhân gia sắp không xong. Bá Nhân đang ở trong đó, tinh thần rất kích động, ta sợ vết thương của sư huynh sắp tái phát. Phong sư huynh nhanh chóng vào khuyên bảo huynh ấy.

Nhất Thành nghe vậy thì hai bóng hình một trắng một đen liền lướt vào trong căn nhà kia.

Tôn liền nói với hai người sau lưng, đặc biệt là nữ nhân đi cùng hắn:

- Sư muội, nhanh chóng vào xem tình hình thế nào? Xem có cứu được vị lão bá kia không? Có vẻ người đó rất quan trọng với tiểu sư thúc tổ, nếu xảy ra chuyện sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.

Vị sư muội kia cũng không dám chậm trễ mà chạy theo vào trong. Phong Nam bên cạnh thấy Tôn nãy giờ đi theo Nhất Thành nhưng không biết là ai nên hỏi:

- Sư huynh là người của Huyết Nguyệt Thư viện?

Tôn gật đầu nói:

- Đúng vậy, ta là Tôn, đại đệ tử của Đông viện. Ngươi là đệ tử của Ma Pháp Đế Tắc thư viện?

Phong Nam gật đầu nói:

- Đúng vậy, chúng ta là đệ tử Ma pháp Đế Tắc thư viện. Ta quen Nhất Thành sư huynh mấy tháng trước, một vị sư huynh của ta cùng thôn với Nhất Thành sư huynh.

Tôn nghe vậy thì giật mình, hắn không biết đây là quê của Tiểu Sư Thúc Tổ. Vậy người trong kia sợ rằng người thân của Tiểu Sư Thúc Tổ. Việc này càng lúc càng rắc rối, hắn cảm thấy sắp xảy ra giông bão lớn rồi.

Tôn nam vội kéo nam đệ tử còn lại đi, trước khi đi còn quay lại nói với Phong Nam:

- Ngươi biết tên Tiểu Sư Thúc Tổ thì ngươi cũng biết thân phận của hắn chứ? Ngươi cứ tiếp tục gọi ‘Nhất Thành huynh đệ’ ‘Nhất Thành huynh đệ’ như vậy thì trước sau gì người Huyết Nguyệt sư viện sẽ đánh chết ngươi cho mà xem.

Phong Nam sủng ngươi đứng ở đó, sau đó rùng mình chạy một cái. Hắn quyết sau này phải tránh gọi Nhất Thành huynh đệ nếu không chọc giận cả thư viện thì xong.

Tôn kéo vị nam đệ tử đi được một lúc thì nam đệ tử kia lên tiếng:

- Sư Huynh, huynh kéo ta đi đâu?

Tôn thấy đã đi đủ xa liền nhỏ giọng nói:

- Ngươi nhanh chóng thông báo việc này về thư viện, nói Tiểu Sư Thúc Tổ sắp đánh nhau với người của Liên Minh Pháp Sư. Bảo các lão sư và viện chủ tìm cách giải quyết, nhanh lên, ta sợ chỉ cần một thời gian nữa, chỗ này không phải là nơi chống quái dị mà là nơi chôn thây của rất nhiều pháp sư.

Tên đệ tử kia đầu tiên nghe thì sửng người, sau đó thì rùng mình. Hắn chỉ để lại một tiếng ‘Vâng’ rồi nhanh chóng rời đi, tìm cách liên lạc với thư viện. Từ lúc vị tiểu sư thúc tổ này xuất thế, danh tiếng không tốt của hắn đã truyền đi xa. Lần này lại có người đụng vào người thân của vị tiểu sư thúc tổ này thì…

Tôn nhìn bóng lưng người kia thì thở dài một hơi. Hắn hy vọng chuyện này sẽ không loạn đến mức như hắn nghĩ.