"Hả? Có thể kích hoạt công thức nấu ăn mới luôn à?" Khương Tiêu Tiêu vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. "Tôi cứ tưởng khi nào thăng cấp mới có công thức mới chứ."
"Nói chung, công thức nấu ăn mới sẽ chỉ xuất hiện khi điểm thành tích đạt đến một giá trị nhất định." Thất Thất đáp. "Nhưng nếu có một nhóm người cụ thể hoặc một người đặc biệt khen tặng, món ăn họ thích cũng sẽ được kích hoạt."
"Ừ, vậy sau khi đóng quán chúng ta đi mua đậu nành với sữa nhé." Khương Tiêu Tiêu hào hứng nói. "Tôi cũng rất thích sữa đậu nành."
Sữa đậu nành được nấu từ đậu nành cùng với sữa bò, sữa không thể nấu lâu vì dễ mất chất dinh dưỡng, vậy nên trước khi nấu phải đổ vào một chút nước, làm đậu nành đặc lại, dùng rây lọc nhiều lần để loại bỏ bã đậu, sau đó cho đường phèn vào nấu, để nguội một lát rồi đổ sữa tươi vào.
Sau khi nấu xong sữa đậu nành, Khương Tiêu Tiêu tự múc một ly, mùi sữa thơm nồng nàn hoà quyện với mùi thơm êm dịu của đậu nành, đường phèn cũng không ngọt ngấy như đường trắng, làm tăng thêm vị ngọt sảng khoái của sữa đậu nành, món này xem ra còn ngon hơn sữa đậu nành cô mua ở siêu thị lúc trước, không hổ danh là công thức nấu ăn mà hệ thống cung cấp.
"Ồ, có thêm sữa đậu nành à." Quả nhiên, sữa đậu nành vừa được thêm vào thực đơn thì mẹ của một anh bạn nhỏ đã lập tức chú ý. "Mười tệ một ly sao? Hơi đắt nhỉ."
"Quán dùng sữa tươi làm nên đắt hơn một chút." Khương Tiêu Tiêu cười nói.
"Mẹ ơi, con muốn uống sữa đậu nành!" Anh bạn nhỏ nũng nịu ngẩng đầu lên.
"Được rồi, vậy một ly sữa đậu nành, một chén hoành thánh nhỏ, thêm một lồng bánh bao súp." Người mẹ quyết đoán gọi món.
Sữa đậu nành được phục vụ trong ly sứ màu trắng, màu sữa hơi ngả vàng, càng nhìn càng đặc biệt thơm ngon, Khương Tiêu Tiêu cẩn thận mang ra bàn, lại đưa cho anh bạn nhỏ thêm một cái muỗng.
Anh bạn nhỏ cẩn thận múc một muỗng sữa đậu nành uống vào, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: "Mẹ, món này còn ngon hơn mua trong siêu thị đó, mẹ cũng uống đi!"
Người mẹ cũng cúi đầu uống một ngụm, gật gù: "Ừ, đúng là ngon hơn so với mua ở siêu thị, vị ngọt cũng vừa phải, cho hỏi món này có thể mang đi không?"
"Tạm thời quán chưa chuẩn bị ly mang về." Khương Tiêu Tiêu ngượng ngùng nói. "Thêm mấy ngày nữa thì sẽ bán mang đi ạ."
Quả nhiên sữa đậu nành rất được nhóm bạn nhỏ yêu thích, sau đó Khương Tiêu Tiêu đặt mua một số ly dùng một lần, rất nhiều khách hàng cũng thích mua một ly mang đi sau khi ăn sáng để làm đồ uống.
"Món này còn ngon hơn cái loại mà tôi hay mua ở quán trà sữa, lại còn rẻ nữa chứ." Cô gái công sở nói, hiện tại mỗi lần ghé qua cô đều mua về một phần bánh bao súp cho bạn thân, sau đó mua thêm hai ly đậu nành mang đi.
Sữa đậu nành trong quán trà sữa thường được pha từ bột sữa đậu nành, Khương Tiêu Tiêu suy nghĩ, còn món này là cô làm dựa trên công thức mà Thất Thất cung cấp, đây là sữa đậu nành cấp bốn hoàn toàn do chính tay cô làm.
Quán ăn sáng của Khương Tiêu Tiêu thường mở cửa từ sáu giờ rưỡi sáng cho đến mười giờ, đến khi hết khách thì cô sẽ đóng cửa rồi ra ngoài đi chợ, hiện tại cô cũng hay mua ở một vài sạp hàng cố định, chủ sạp thường sẽ chừa lại nguyên liệu cho cô, nên cô cũng không phải lo lắng là đi trễ thì không mua được gì.
Sáng nay, Khương Tiêu Tiêu đang chuẩn bị đồ đạc thì chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, cô nhìn đồng hồ, bây giờ mới sáu giờ, cứ tưởng bản thân sinh ra ảo giác.
Bên ngoài trời vẫn còn âm u, lại có tiếng gõ cửa lần nữa, lần này âm thanh có vẻ lớn hơn, Khương Tiêu Tiêu lau tay, đi tới cẩn thận mở cửa gỗ ra, phát hiện là một cô bé, thoạt nhìn thì mới tám chín tuổi.
"Ai đó? Một mình em thôi sao?" Khương Tiêu Tiêu nhìn trái nhìn phải, thấy ngoài đường yên ắng không một bóng người. "Quán ăn của chị chưa mở cửa, người nhà của em đâu?"
"Mẹ em đi làm từ sáng sớm nên dẫn em tới đây, để em tự ăn sáng xong rồi đến trường." Cô bé ngẩng đầu nhìn cô. "Chị có thể cho em vào không? Bên ngoài đáng sợ quá."
"À, em vào nhà ngồi đi." Khương Tiêu Tiêu nghiêng người để cô bé đi vào rồi đóng cửa lại.
"Em muốn ăn sáng món gì? Quán chị có sữa đậu nành, hoành thánh nhỏ và bánh bao súp, nhưng mà bánh bao súp thì chưa hấp xong, em muốn ăn thì phải đợi một lát." Khương Tiêu Tiêu hỏi cô bé.
Cô bé ngoan ngoãn trèo lên ghế tựa ngồi xuống, nhìn thực đơn suy tư: "Em muốn ăn hoành thánh nhỏ."
"Được, chờ chị một lát nhé." Hoành thánh nhỏ đã được gói một nửa, Khương Tiêu Tiêu nấu cho cô bé một chén trước rồi quay lại gói hoành thánh.
Cô bé từ từ ăn hết hoành thánh nhỏ, uống hết nước súp, ngồi trên ghế tựa nhỏ giọng hỏi: "Chị ơi, em có thể ngồi ở trong quán một lát không? Bây giờ tới trường thì còn sớm quá, không có ai cả."
"Được chứ." Khương Tiêu Tiêu nói. "Em cứ ngồi chơi một lát rồi hãy đi học."
Cũng gần đến giờ mở quán, Khương Tiêu Tiêu đặt miếng hoành thánh cuối cùng xuống, mở cửa lớn, treo biển hiệu mở cửa lên.
"Cô gái à, bác tới ủng hộ cháu đây!" Chẳng mấy chốc, có một giọng nói to truyền đến, là bác chủ quán ăn vặt ở đầu đường.
"Một chén hoành thánh, một lồng bánh bao súp." Bà chủ ngồi xuống bàn bên cạnh, vừa quay đầu lại thì bắt gặp cô bé ngồi trước mặt. "Này, Thiến Thiến, tuần này mẹ cháu lại đi làm sớm nữa sao?"
Cô bé hiển nhiên cũng nhận ra bà, gật đầu dạ một tiếng.
"Mẹ cháu dẫn cháu tới đây rồi đi làm luôn à? Cháu ăn sáng chưa đấy?" Bà chủ quán tiếp tục hỏi.
"Ừ, may mà có quán ăn sáng mở cửa sớm, nếu không cháu lại phải chờ tiệm bánh ngọt kế bên mở cửa." Bà chủ quán vừa nói, bên này vừa gắp một cái bánh bao súp. "Ái chà, cô gái trẻ, tay nghề của cháu không tồi đó, cũng ngang ngửa bà Khương luôn đấy, cháu học nghề từ bà ngoại luôn sao?"
"À dạ, cũng chung một thầy mà ra." Khương Tiêu Tiêu uyển chuyển trả lời, dù sao hai người đều học từ hệ thống, coi như có chung một sư phụ mà.
"Ừ, bí phương gia truyền ha." Bà chủ quán gật gì, tự cho là mình đã có đáp án.
"Chị ơi, em đi học đây ạ." Thiến Thiến ngồi một lát thì đứng dậy, nói chuyện với Khương Tiêu Tiêu.
"Ừ." Khương Tiêu Tiêu gật đầu.
"Chị ơi, ngày mai em có thể đến đây tiếp được không?" Thiến Thiến dè dặt hỏi.
"Đương nhiên là được." Khương Tiêu Tiêu cười nói. "Ngày nào chị cũng dậy sớm mà, em đến đây thì cứ gõ cửa là được."
Thiến Thiến nhẹ nhõm tươi cười: "Cảm ơn chị, ngày mai lại gặp.".
||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||
Nhìn Thiến Thiến rời đi, bà chủ quán thở dài: "Nó cũng là một đứa trẻ đáng thương."
"Vì sao thế ạ?" Khương Tiêu Tiêu còn chưa kịp hỏi, cô gái nhân viên văn phòng ngày nào cũng điểm danh đều đặn ở quán ăn này đã giành phần hỏi trước.
"Đứa nhỏ này xuất thân từ một gia đình đơn thân, một mình mẹ nó vừa phải quan tâm con bé vừa phải làm việc trong nhà máy, trên cơ bản thì một tuần làm ca sáng, một tuần làm ca tối, một tuần làm giờ hành chính." Bà chủ quán kể. "Lúc trước làm ca tối thì con bé sẽ đến quán của bác ăn cơm chiều, sau đó mẹ nó mới tới rước về nhà rồi lại vội vã đi làm, còn ca sáng thì giờ làm khá sớm, mẹ con bé sẽ đưa nó tới khu này, để nó chờ ở ngoài tiệm bánh ngọt, khi nào mở cửa thì tự mua một cái bánh mì ăn rồi đi học."
"Ôi, cực quá nhỉ." Cô gái cảm thán. "Cha con bé đâu?"
"Ai mà biết, chưa gặp bao giờ." Bà chủ quán uống ngụm súp hoành thánh cuối cùng, tính tiền rồi đi về.
"Làm mẹ đơn thân đúng là cực khổ thật." Cô gái thở dài.
"Phải đó." Khương Tiêu Tiêu nhớ tới lúc nhỏ phải chạy ngược chạy xuôi cùng mẹ, khi đó một mình mẹ dắt theo cô, vừa phải kiếm tiền vừa phải chăm sóc cho cô. "Cuộc sống thật sự rất cực khổ."
Ngày hôm sau, cô bé lại ghé quán, thời gian vẫn là độ sáu giờ, vẫn ăn một chén hoành thánh nhỏ như hôm qua, sau đó ngồi ở trong quán thêm một lát rồi đi học.
Cứ như vậy liên tục một tuần, cho đến ngày thứ năm, cô bé nói với Khương Tiêu Tiêu trước khi đi học: "Cảm ơn chị, tuần sau mẹ em có thể chuyển ca rồi, em không cần phải đi sớm nữa."
"Vậy thì tốt rồi." Khương Tiêu Tiêu cười nói. "Đi đường cẩn thận."
"Cô chủ, cho hai phần bánh bao súp, hai ly sữa đậu nành mang về!" Cô gái làm công sở vội vàng chạy vào.
"Hôm nay cô tới trễ vậy." Khương Tiêu Tiêu vừa đóng gói vừa trò chuyện.
"Chậc, không biết tại sao đồng hồ báo thức lại không reo, hôm nay tôi cũng định không ăn sáng, nhưng thật sự bây giờ ngày nào không uống một ly sữa đậu nành của quán cô thì ngày đó lại khó chịu." Cô gái nhận lấy phần bánh bao súp và sữa đậu nành đã được đóng gói chỉn chu, vội vội vàng vàng rời khỏi.
Mười giờ sáng, đồ ăn trong quán hầu như đã bán hết, Khương Tiêu Tiêu đang chuẩn bị đóng cửa để ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn thì nghe có tiếng bước chân xoèn xoẹt vội vàng truyền đến, cô quay đầu lại, phát hiện là một cô gái mang dép lê.
"Hả, cô chủ sắp đóng cửa à?" Cô gái ôm ngực thở hổn hển lấy hơi. "Tôi còn tưởng hôm nay mình tới hơi sớm, sẽ kịp ăn sáng ở quán cô đó."
Tới hơi sớm? Khương Tiêu Tiêu nhìn đồng hồ, cảm thấy định nghĩa sáng sớm của cô gái này thật là khác biệt.
Có điều có khách là được, Khương Tiêu Tiêu lại mở cửa ra: "Cô vào đi, trong quán cũng còn một ít hoành thánh nhỏ đấy."
Cô gái tên Du Du, sống ở một khu dân cư gần đó, là người làm việc tự do tại nhà, ngày nào cũng làm tới tận khuya cho nên sáng sớm dậy rất muộn, có điều lần đó cô tình cờ ăn thử mấy món ở quán ăn sáng, thế là từ đó cô liền cố gắng dậy sớm hơn để tới đây.
"Cô chủ à, cô không thể mở cửa lâu hơn được à? Làm gì có quán ăn nào bán ba tiếng một ngày chứ?" Cô gái vừa ăn hoành thánh nhỏ vừa tức tối.
"Tôi nấu đồ ăn sáng mà, giờ cũng sắp trưa rồi, tôi còn mở cửa làm gì?" Khương Tiêu Tiêu nói. "Chưa kể tôi còn phải đi mua nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai, buổi chiều còn phải chuẩn bị này nọ, đâu phải chỉ mở cửa hai tiếng một ngày."
"Ừ, cũng phải, hôm nay tôi còn chưa được ăn bánh bao súp nữa." Du Du uống sạch nước canh. "Cô lấy cho tôi một ly sữa đậu nành nữa nhé, còn sữa đậu nành không?"
Khương Tiêu Tiêu nhìn đáy nồi: "Còn một chút thôi, có điều không đủ một ly đâu." Cô rót sữa đậu nành vào ly, đậy nắp lại rồi đưa cho Du Du. "Đây, còn có hơn nửa ly thôi, cô cầm đi, uổng công cô chạy tới đây."
"Ôi, thật là khổ quá đi, thời buổi này ăn một bữa ăn sáng cũng không dễ dàng mà." Du Du lấy sữa đậu nành, đi theo Khương Tiêu Tiêu ra ngoài khoá cửa. "Cảm ơn cô chủ, có mình tôi thôi mà còn phiền cô hâm nóng canh nữa."
"Khách hàng là Thượng Đế mà." Khương Tiêu Tiêu thoải mái không bận tâm, dù sao cô bán được càng nhiều thì điểm thành tựu càng tăng, cô cũng không muốn bỏ lỡ bất kỳ vị khách nào cả.