Vì tránh để cả gia tộc bị tai ương, Thẩm lão gia đã khai trừ Thẩm Luyện ra khỏi tộc phổ, có rất nhiều kẻ nói xuông không biết ngượng mồm, công kích Thẩm lão gia, nói ông vô tình vô nghĩa, hèn nhát sợ chuyện, làm ông chịu áp lực rất lớn, thường xuyên uống rượu giải sầu.
Cho nên nửa năm qua Thẩm lão gia uống say vô số lần, gần như mỗi lần động tới rượu là say ngất đi, lần này cũng không phải ngoại lệ.
Thẩm Mặc đỡ Thẩm lão gia đổ gục trên bàn dậy, dìu ông lên giường, nghe thấy ông hàm hồ nói mớ : - Con à, sao con còn chưa về ...
Thẩm Mặc từ thì ngây người, nghe kỹ lời ông còn có mấy câu đại loại như "song to gió lớn " , "Nhật Bản man di" .v..v..v.. Trong lòng không khỏi áy náy, vốn tưởng rằng đại bá vẫn chưa hay biết gì, nhưng hiển nhiên ông đã thông qua con đường khác biết được hành tung của Thẩm Kinh, chỉ có điều vờ như không biết mà thôi .
Nhìn Thẩm lão gia nằm trên giường ngủ say, nửa năm qua ông rõ ràng già đi rất nhiều, Thẩm Mặc thầm than :" Đại bá thật khổ."
Từ Thẩm gia đại viện ra, y tới bái phỏng Đường sư thúc, nhưng được Thiệu Hưng đồng tri nhiệt tình cho hay, tri phủ đại nhân đã rời đi rồi.
Thẩm Mặc đành lấy chiêu bài tuần án ra hỏi Đường tri phủ đi đâu. Đồng tri đại nhân thành thực đáp, Hồ trung thừa muốn Đường tri phủ suất quân bắc thượng, tham gia vây bắt giặc Oa.
- Vẫn là đám giặc Bắc Tân Quan sao? Thẩm Mặc cả kinh hỏi.
- Đúng thế. Đồng tri đại nhân không hiểu: - Không biết bên trên làm cái gì, chẳng qua chỉ là một trăm tám mươi tên giặc Oa lọt lưới, cần gì phải hưng sư động chúng như thế chứ?
Thẩm Mặc im lặng gật đầu, không thảo luận vấn đề này nữa. Y cảm thấy chẳng phải là vấn đề lớn, dù sao một trăm tám mươi người có lợi hại đến đâu chăng nữa cũng không thể gây nên sóng gió gì.
Tạ tuyệt lời mời cơm của đồng tri đại nhân, Thẩm Mặc về tới nhà thì đã tối rồi. Quả nhiên thấy trong nhà yên tĩnh không ít, có điều Lưu Lão Lục vẫn còn, mấy người còn lại toàn là hạng mặt mày không thành thật. Y không khỏi lấy làm lạ, sao Xuân Hoa lại giữ lại những kẻ như thế.
Gọi thị vệ ở nhà tới hỏi, y mới biết té ra Xuân Hoa cô nương thích nghe nịnh, lại tặng thêm chút đồ vàng vàng trắng trắng là có thể ở lại. Còn về những người bị đuổi đi thì hoặc là ăn nói quá khó nghe, hoặc là không có tiền biếu cho Xuân Hoa, nên mới có chuyện hiện giờ.
Thẩm Mặc cũng không trách Xuân Hoa, vì nàng ta chẳng qua là nha hoàn sai việc nặng nhọc, đầu óc chất phác, thích lợi nhỏ. Đem chuyện này giao cho nàng là nhất định có kết quả đó. Nghĩ một lúc y tổng kết: - Cho nên mới nói, trong nhà không có nữ chủ nhân là không được.
Đám thị vệ cười hăng hắc, xem ra đại nhân nóng lòng muốn đón Ân tiểu thư về nhà lắm rồi.
~~~~~~~~~~~~
Khi trời tối hẳn, cha y và Thẩm An mới về, Thẩm Mặc nhìn ông, thấy đúng là miệng rộp lên, không khỏi đau lòng: - Cha cần gì phải thế?
- Không sao. Thẩm Hạ cầm chén trà lên uống ừng ực: - Cha con đang rất là vui sướng đây. Rồi cười : - Đuổi hết bọn họ đi rồi à?
Thẩm Mặc gật đầu: - Mấy kẻ còn lại cũng sẽ không giữ, chẳng qua đuổi hết một loạt không hay, nên để một thời gian nữa hẳng hay. Y thầm nghĩ :" Đợi Nhược Hạm về, để nàng quyết, chắc chắn không có vấn đề gì." Nhìn từ góc độ này thì y chẳng khá hơn cha mình.
- Con muốn sao cũng được. Thẩm Hạ cười thoải mái: - Cha chỉ cần biết, dù sao đừng để cha thành kẻ xấu là được rồi.
- Chùi đít cho cha, là nghĩa vụ nhi tử phải làm. Thẩm Mặc nói không có lớn nhỏ gì cả.
Thẩm Hạ giận vểnh râu mép lên: - Tiểu tử thối, hiện giờ con là Giải Nguyên, đứng đầu hiếu liêm. Biết hiếu liêm là cái gì không?
Thẩm Mặc nhe răng, giả làm khuôn mặt cười hết cỡ: - Là thế này đấy ạ.
Thẩm Hạ cười ngã ngửa ra đằng sau, không cẩn thận còn bị sặc, ho khù khụ. Thẩm Mặc vội vỗ lưng cho cha, một lúc sau ông mới Thẩm Hạ mới bình phục lại. Thẩm Mặc muốn ngồi về chỗ, nhưng bị cha nắm chặt lấy cánh tay.
Y nhìn cha thấy mặt ông đầy kiêu ngạo và tự hào, Thẩm Hạ nhìn con hồi lâu không nói một lời, mãi mời gật đầu nói: - Khiêm tốn cẩn thận, đừng kiêu ngạo... Rồi buông tay Thẩm Mặc ra, quay đầu sang một bên, sợ bị nhi tử nhìn thấy mình khóc.
Thẩm Mặc thẩm nhủ :" Câu này chắc có thể lý giải là cha đang khen mình nhỉ?" Y cảm giác lòng ấm áp, so với lúc biết tin trúng Giải Nguyên còn cao hứng hơn.
Thẩm Hạ len lén lau nước mắt, lúc này mới quay đầu lại, nắm tay con nói: - Đi, cùng cha uống vài chén.
Thẩm Mặc thầm cười khổ :" Lão trượng nhân bắt ta bồi rượu, đại bá phụ cũng bắt ta bồi rượu, về tới nhà cha cũng bắt bồi rượu, thế là thành tam bồi rồi."
*** Tam bồi thường là nói chốn ăn chơi, bồi khách ăn, uống, giải trí. Dần dần phát triển thành hoạt động mang tính sắc dục, tam bồi tiểu thư là ăn cùng, uống cùng, ngủ cùng...
Xuân Hoa ít nhất còn làm đúng một chuyện đó là giữ lại đầu bếp, hai cha con ngồi xuống, liền có mấy món ăn mang lên. Mặc dù không sao sánh được với lúc ở Tây Khê, nhưng hai cha con ăn là tinh thần, không phải là thức ăn. Dù chỉ có một đĩa lạc thì vẫn vui vẻ như thường.
Thực ra Thẩm Hạ không thay đổi, dù trên bàn đầy món ngon, vẫn cứ nhón hạt đậu cho vào mồm, nhấm một chút rượu, khép mắt lại thỏa mãn vô cùng. Người khác lấy làm lạ, Thẩm Mặc thì quen rồi, còn thấy rất thú vị.
Thẩm Hạ uống hết chén này tới chén khác, nhưng không giống Thẩm lão gia uống rượu giải sầu. Ông thật sự súng sướng, nhi tử trúng Giải Nguyên, chuẩn bị đính hôn, hai đại hỉ liên tiếp, dù ai cũng vui tới không ngủ được.
Uống tới lúc hưng phấn, Thẩm Hạ tự biên ra bài hát, ngâm nga: Ngày lành tháng tốt hôm ấy, khoan khoái xin hỏi đây nhà ai? Thẩm gia viên chứ nhà ai nữa, hoan hoan hỉ hỉ suốt một năm... Có thể thấy ông không trúng nổi cử nhân, cũng là có nguyên nhân.
Uống thống khoái một hồi, Thẩm Hạ mới nói chuyện nghiêm chỉnh với con trai: - Ngày mai cha con ta đi dâng hương mộ gia gia nãi nãi con, để hai lão nhân gia cao hứng, sau đó ngày kia tới Ân gia hạ sính lễ.
Thẩm Mặc gật đầu: - Chuyện này cha định đoạt, con thế nào cũng được.
Thẩm Hạ cười hỏi: - Vậy con chuẩn bị khi nào thành hôn, để ngày kia khi thương lượng với thông gia cha còn có chủ ý.
Thẩm Mặc nghĩ một lúc rồi nói: - Ý cha ra sao?
- Đương nhiên là càng sớm càng tốt, dựa theo thông lệ hàng năm, cuối tháng mười con phải tới Bắc Kinh thi rồi, lần này đi không biết ngày tháng năm nào mới về. Nếu con không làm nhanh gọn chuyện này, thì để Nhược Hạm nó phải đợi tới khi nào?
- Cha không phải có chủ ý rồi sao? Còn hỏi con khi nào làm gì?
- Hỏi con là tôn trọng con, thằng tiểu tử thối. Thẩm Hạ cười nói: - Bên phía Thiệu Hưng chúng ta, bình thường sau đại lễ, nửa tháng tới một tháng là thành hôn ... Ông ngẫm nghĩ một chút: - Muốn làm rôm ra rình rang một chút thì nên có thời gian đầy đủ, vậy tháng sau đi, chọn ngày trung tuần tháng sau, con thấy thế nào?
- Con nói có tác dụng không? Thẩm Mặc bĩu môi.
- Biết thế là tốt. Thẩm Hạ đắc ý: - Dù tương lai có trúng Trạng Nguyên cũng đừng quên cha con ta ai là gia trưởng.
~~~~~~~~~~~
Ngày hôm sau đi cúng tế tổ tiên xong, Thẩm Hạ liền giữ con ở nhà chuyên tâm chuẩn bị sính lễ, Thẩm Mặc nhìn đủ các thứ chất đầy nhà, không khỏi đầu to như cái đấu: - Người ta có thiếu gì đâu, bày vẽ làm cái gì?
Thẩm Hạ trừng mắt lên: - Đây là sính lễ, thiếu một thứ cũng không được.
Thẩm Mặc rụt cổ lại, vén một cái giỏ đậy khăn đỏ, không khỏi bĩu môi: - Tặng lễ thì tặng cái gì nó ra dáng một chút, cha đúng là nhỏ mọn .. Toàn lấy đậu lạc ngũ cốc ra cho đủ sổ ...
Thẩm Hạ lần này nổi giận thật rồi, gõ đầu y một cái đau điếng: - Thằng ranh con không biết một cái gì, cái triều Đại Minh này có Giải Nguyên nào đầu óc chậm chạp như thế không?
Thẩm Mặc vội che đầu: - Con đùa với cha thôi mà, kỳ thực con cũng biết mấy thứ này mang ý nghĩ tượng trưng.
- Đúng thế. Thẩm Hạ gật đầu: - Ta suy nghĩ rất kỹ rồi, Ân gia người ta là nhà đại phú, tặng gì cũng không phải quý hiếm, cho nên phải làm nổi bật đặc điểm của nhà ta.
- Nhà ta thì có đặc điểm gì? Thẩm Mặc không hiểu hỏi.
- Dòng dõi thư hương. Thẩm Mặc đắc ý nói.
- Nhà ta mà cũng là dòng dõi thư hương à? Thẩm Mặc trố mắt: - Con nhớ gia gia còn bán vải, tới cha mới đọc sách mà.
- Không cần quan tâm trước kia, cứ nói hiện giờ thôi. Thẩm Hạ vỗ tay: - Con đi nghe ngóng xem, thành Thiệu Hương có kiếm nổi nhà thứ hai mà cả nhà đều xuất thân tú tài trở lên không?
- Đúng đúng, không có nổi nhà thứ hai. Thẩm Mặc gật gù: - Nhà người ta cả nhà bảy tám người, có nhi có nữ có phụ có mẫu, con đàn cháu đống . Chẳng nhà nào độc mỗi hai cha con như nhà ta.
Thẩm Hạ đỏ mặt nói cùn: - Dù sao cả nhà ta toàn là người đọc sách, đó là điều rất nhiều người hâm mộ chẳng có được, cho nên chúng ta phải chuẩn bị theo cách của người đọc sách ... Cha đọc sách cổ ở phương diện này, sính lễ từ thời Đường tới nay, chỉ cần thứ nào tìm được là ta chuẩn bị. Nói rồi vỗ một quả dừa cười hăng hắc: - Ví dụ thứ này, rất nhiều người không biết nó là cái gì, tới khi đó khẳng định hỏi, Giải Nguyên lang, đây là cái gì?
- Quả dừa. Thẩm Mặc đáp gọn.
- Vậy con có biết nó mang ý nghĩ gì không? Thẩm Hạ trừng mắt lên.
- Có gia có tử. Thẩm Mặc bĩu môi: - Mấy quyển sách cha xem, toàn là do con mua về.
*** Quả dừa = gia tử. Những Gia không phải là nhà, chỉ mượn nghĩa đồng âm.