Tối ngày hôm đó có đủ loại thân thích tới phủ Giải Nguyên, phải chiêu đãi cá thịt một phen. Thẩm Mặc còn phải chúc rượu khách khứa, trong đó ngoài các khách nam như đường huynh đường đệ thúc thúc bá bá, không ngờ còn có bốn vị đại tẩu.
Bọn họ sở dĩ có thể làm trái phép tắc bình thường, ngồi cùng bàn với nam nhân lạ là vì ngày mai họ là người toàn phúc ngày mai đi hạ sính lễ với Thẩm Mặc. Toàn phúc tức là những nữ nhân có lão công có nhi có nữ, hơn nữa vẫn còn công bà và phụ mẫu. Những người như thế được coi là có phúc khí cực lớn, nghe nói do bọn họ đi cùng sẽ có được vận khí tốt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Mặc đi trước, bốn vị đại tẩu hộ pháp trái phải, nam đinh trong tộc gồng gánh lễ vật cùng bà mai ăn mặc lòe loẹt, rầm rầm rộ rộ đi tới Ân gia.
Mặc dù không long trọng như rước dâu, nhưng đây là Giải Nguyên lang đính hôn, người xem náo nhiệt cũng vô cùng đông đảo. Sự chú ý cũng khác nhau, đám trẻ con thì nhìn những rương hòm giỏ lễ vật, nuốt nước miếng ừng ực, cha mẹ chúng thì nhân cơ hội giáo dục: - Nhìn thấy chưa, chỉ có đọc sách thật giỏi, mới có thể cưới được nữ tử xinh đẹp nhất, lương thiện nhất, giàu có nhất. Sau này bữa nào cũng được ăn sơn hào hải vị.
Lại có các hán tử hết sức hâm mộ: - Sao ta lại không trúng được cử nhân chơi nhỉ? Cho dù không cưới được đại tiểu thư, lấy tiểu nha hoàn cũng có phúc lắm rồi.
Liều có người cười nhạo không thương tiếc: - Thôi đi, đời này ngươi giỏi lắm cưới được Ngũ cô nương.
Nhưng những người đó hâm mộ cũng được, ghen tị cũng được, chẳng qua cũng chỉ nói mà thôi. Thực sự đau lòng rơi lệ, không còn thiết sống là những si nam oán nữ.
Thẩm Mặc từ nhỏ có danh thần đồng, mười ba tuổi để để loại loạt giai thoại truyền thuyết "dát vàng trong bình " "chặt cây giữa sông" "đấu trí tri huyện". Các cô nương tiểu thư trong thành Thiệu Hưng lớn lên cùng những câu chuyện đó, các nàng tới tuổi cập kê thì y thành Tiểu tam nguyên rồi lại trúng Giải Nguyên, trong lòng các nàng, y là nhân vật không khác gì sao Văn Khúc.
*** Sao Văn Khúc một trong 28 tinh tú, biểu trưng cho văn vận, đào hoa ..v..v..v...
Hơn nữa y lại mặt mày thành tú, cực kỳ phù hợp với tiêu chuẩn mỹ nam tử đương thời, thêm vào sự tích dùng binh tại Hóa Nhân Than, trong lòng các cô nương, thực sự là công tử tuấn tú văn võ song toàn, là đấng lang quân số một. Nhất là những đại tiểu thư đại môn bất xuất, nhị môn bất mại, cả ngày không có việc gì, vụng trộm xem Tây Sương Ký, càng tưởng tượng y là Trương Sinh, còn bản thân ư .. Đương nhiên là Oanh Oanh tiểu thư tài mạo song toàn rồi.
Ngày hôm nay với Ân tiểu thư và Thẩm Mặc là ngày đại hỉ, nhưng là ngày tan nát trái tim của vô số tiểu thư. Trong lầu trúc, khuê phòng có không ít đại gia khuê tú mấy ngày nay đã lấy nước mắt thay cơm, không còn thiết sống. Không ít nàng sức khỏe kém, tẩu hỏa nhập ma, nửa sống nửa chết trên giường, còn rên rĩ: - Thẩm lang, Thẩm lang, thiếp có chỗ nào không bì được với Ân tiểu thư, sao chàng không liếc nhìn thiếp một cái.
Cha mẹ liền khuyên nhủ: - Con à, đừng thương tâm, Đại Minh ta thiếu cái gì chứ không thiếu nam nhân, ngày mai cha mẹ gọi cả trăm người tới, cho con thoải mái lựa chọn.
- Con không chọn. Các cô nương tiểu thư tuyệt vọng lắc đầu: - Người có tài hoa như Thẩm lang khẳng định là bậc đại thúc rồi, trẻ tuổi anh tuấn như Thẩm lang thì không có tài hoa như thế . Cho nên Thẩm lang là độc nhất vô nhị.
Nhìn dáng vẻ si dại đó, cha mẹ các nàng tim như sát muối, hận không thể bắt tên Giải Nguyên câu hồn người khác kia về lập tức bái đường thành thân với nữ nhi. Đương nhiên biết điều đó là không thể, liền phẫn nội chửi mắng: - Ông trời ơi là ông trời, sao ông lại sinh ra cái thứ hại người như thế, sao y không ngã vỡ cái mặt hại người đó đi chứ.
Không ngờ khuê nữ nằm trên giường bật ngay dậy, mày liễu dựng ngược, giọng cao vút: - Mặc dù cha mẹ sinh ra con, nhưng con không cho phép cha mẹ bôi nhọ Thẩm lang của con.
Cha mẹ tức phát điên: - Y hại con thành thế này rồi, còn nói thay cho y nữa.
- Con đau khổ thế nào cũng được, nhưng cha mẹ không được bôi nhọ Thẩm Lang. Cô nương cố chấp nói, cho nên cha mẹ các nàng chỉ đành thở vắn than dài nhìn khuê nữ si si dại dại. Trong lòng thầm tỉnh xem vị đạo nhân nào tài phép, mời tới đuổi tà ma cho khuê nữ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nữ hài tử dù sao cũng kín đáo một chút, không đi phá hỏng chuyện tốt của Thẩm lang, chỉ đánh trong mộng nhớ chàng trăm lần nghìn lần. Những si nam ngày đêm tương tư Ân tiểu thư thì phản ứng kịch liệt hơn nhiều.
Phải biết rằng Văn Trưng Minh tiền bối gọi nàng là " Thiệu Hưng đệ nhất mỹ nữ", là tình nhân trong mộng của vô số nam tử si tình.
Tất nhiên số lượng nam tử si tình chắc chắn hơn hẳn nữ tử si tình. Điều này không có nghĩa là sức hấp dẫn của Thẩm Mặc kém Ân tiểu thư, mà vì nam nhân là thứ động vật như thế, dù có kết hôn hay chưa, đều tơ tưởng tới cô nương nhà người ta, cho nên những người hâm mộ Ân tiểu thư có quá nửa là đã kết hôn.
Khi tin hôn ước của Ân tiểu thư truyền đi, người Thiệu Hưng buổi tối không dám ra đường, sợ gặp phải một tên tan nát sắc tâm say vất vưởng đâu đó thì khốn. Những kẻ này hận không thể lột da Thẩm Mặc, giả mạo Giải Nguyên lang, đi thành thân với Ân tiểu thư.
Đương nhiên cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, Giải Nguyên lang thêm vào Chiết Giang tuần án giám quân đạo, thâm phận này của Thẩm Mặc đủ để khiến những kẻ kia thu lại mưu tính xấu xa. Nhưng mối hận này nuốt không trôi, bọn họ liền khích bác đám mọt sách tới làm khó Giải Nguyên lang.
Đám thư sinh không đồng ý: - Chúng tôi làm sao gây khó dễ cho Giải Nguyên lang được?
- Hổ dữ không địch nổi bầy sói. Đám bại hoại liền xúi bẩy: - Sức người có hạn, các vị nghĩ cách để y một chọi trăm, chẳng lẽ trí tuệ trăm người không thắng nổi sao?
Có kẻ nói: - Ta nghe nói đối từ khó hơn ra vế đối nhiều, các vị đọc bao nhiêu sách như thế, có lẽ sáng tạo ra được câu đối "có quỷ cũng thua" cho hắn, chắc chắn y không đối được.
Đám thư sinh động lòng, nhưng cũng có chút do dự: - Như thế thắng không vinh dự.
- Ngốc lắm. Đấm bại hoại ra sức khích bác: - Thói đời này chỉ luận thắng thua mà thôi, nếu các vị thắng Giải Nguyên lang sẽ nổi danh như cồn. Còn sợ họ không đồng ý, lại bốc phét: - Khí ấy thanh danh vang xa, khảo quan đánh giá cao hơn một bậc, khoa thi sao đảm bảo đỗ đạt.
Từ xưa tới nay, người đọc sách là dễ kích động nhất, hơn nữa văn nhân khinh thương nhân, nhất là đám tú tài nghèo thi nhi lần không trúng, càng ghen tị với Thẩm Mặc như nước sông cồn cuồn, liên miên bất tuyệt. Không cần khích cũng muốn gây khó cho y rồi, nghe thế liền sục sôi kích động, cả đám liền về nhà nghiền ngẫm tìm tòi những câu đối khó khăn kỳ quái, gây khó dễ cho Giải Nguyên lang.
~~~~~~~~~~~~~~
Cho nên khi đội ngũ đính hôn qua một con đường phải qua để tới Ân gia, liền bị hàng trăm sĩ tử lam sam chặn đường.
Thấy có chuyện, tiếng chiêng trống tức thì dừng lại, chỉ nghe tên sĩ tử đứng đầu chắp tay nói: - Thưa sư huynh, bọn học đệ học thức kém cỏi, xưa nay luôn coi sư huynh là thần tượng, hay tin hôm nay là ngày đại hỉ của sư huynh, không khỏi vui mừng, đặc biệt dẫn đồng mồn tới chúc mừng.
Đám sĩ tử đồng loạt chắp tay chúc mừng Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc cười đáp lễ, trong lòng thầm lẩm bẩm :" Hình như đám này không có ý tốt." Quả nhiên liền nghe tên cầm đầu nói tiếp: - Đồng thời có chút thỉnh cầu, xin Giải Nguyên lang xem qua.
Chỉ thấy đám tú tài đó lấy đống cuộn giấy từ trong ống tay áo ra, rải câu đối ra, nhưng chỉ có vế trên, còn vế dưới để trống. Liền nghe tên cầm đầu nói: - Bọn học đệ tài hèn, khó khăn lắm mới nghĩ ra được vế thượng liên, nhưng không nghĩ được về hạ lên. Hẳn sư huynh đại tài, nhất định có thể giúp bọn để giải được, liền lớn gan mang về thượng liên tới, xin sư huynh chỉ giáo, cũng để cho hương thân phụ lão thấy được phong thái của Giải Nguyên lang.
Bách tính thì chỉ sợ không có náo nhiệt mà xem, nghe thế vỗ tay reo hò, muốn Giải Nguyên lang giáo huấn bọn chúng một phen.
"Xem ra đúng là trên đời này làm cái gì cũng không dễ." Thẩm Mặc thầm than :" Lấy được vợ đẹp thì phải hạ gục người ham mộ nàng trước, đúng là làm người ta hao tâm tổn trí." Có điều hôm nay y không thể nói được chữ không, nếu không sẽ bị người ta chê cười.
Thẩm Mặc đành thở dài: - Tại hạ tài học nông cạn, đành cố sức thử xem.
Thấy y tiếp chiêu, đám đông reo hò ầm ĩ, chỉ hận đám sĩ tử không báo trước, nếu không chuẩn bị bàn, mang ít trà ngon tới, vừa ăn vừa xem có phải là khoái không?
Đám sĩ tử đứng hàng một bên đường, hai tay giơ câu đối, xin Giải Nguyên lang chỉ giáo.
Tên sĩ tử cầm đầu đích thân bê bút mực nói với Thẩm Mặc: - Mời sư huynh.
Thẩm Mặc nhìn qua hắn một cái, mỉm cười: - Học đệ tên là gì?
Hắn ta rất trẻ, trông qua còn ít hơn Thẩm Mặc vài tuổi, hiển nhiên bị đám già đời lợi dụng đẩy ra đứng mũi chịu xào, nghe thế đáp: - La Vạn Hóa.
Thẩm Mặc mỉm cười: - Đệ đúng là tinh nghịch. Rồi cầm bút lông, đi tới câu đối đầu tiên.
Mặc dù biết Giải Nguyên lang là bậc đại tài, nhưng nhìn đám tú tài chuẩn bị mà tới, hiển nhiên là âm mưu lấy nhiều bắt nạt ít ... Bao nhiêu vế đối như vậy, chỉ đọc một lượt cũng làm người ta phát ngán rồi, huống chi là đối hết.