Gần như cùng lúc đó, Thẩm Mặc và người trong nhóm hoàn thành công việc, đám tiểu thái giám vây quanh y nói: - Từ ca, kể chuyện nữa đi...
Thì ra hành trình lâu ngày cực kỳ nhàm chán, để đốt thời gian, y thường kể chuyện cho tiểu thái giám, đương nhiên y nhớ không tốt, chỉ có thể kể những đoạn có ấn tượng sâu sắc, may là đám thái giám hiểu biết ít, nghe như mê như say, sùng bái vô cùng.
Nhìn bọn họ pha trà rót nước, còn đấm lưng cho mình, Thẩm Mặc cười: - Được rồi, kể một đoạn vậy, muốn nghe đoạn nào.
- Quan gia gia... Thời đó Quan Vũ có địa vị rất cao, theo gót Gia Cát Lượng, được thần thánh hóa, trên từ đế vương, dưới tới dân nghèo, ai ai cũng yêu Quan Vân Trường.
Thẩm Mặc liền chiều ý: - Vậy kể qua năm ải chém sáu tướng nhé.
- Hôm kia kể rồi. Đám tiểu thái giám không chịu.
- Vậy thì "vì nghĩa tha Hoàng Trung"
- Hôm qua nghe rồi.
- Đơn đao phó hội thì sao? Cái này không phải cũng kể rồi chứ?
- Cái này chưa kể. Đám tiểu thái giám hưng phấn.
Vì thế Thẩm Mặc kể chuyện Ngô đòi Thục trả Kinh Châu, Lỗ Túc bày tiệc, Quan Vũ một mình sách đao dự tiệc, chỉ mang mình Chu Thương, khí phách ngời ngời làm mai phục Đông Ngô không dám hành động, cuối cùng ung dung bỏ đi...
Thẩm Mặc hớp ngụm nước trà: Mạo thị Ngô thần nhược tiểu nhi, Đơn đao phó hội cảm bình khi. Đương niên nhất đoạn anh hùng khí, Ưu thắng Tương Như tại Hàm Trì.
*** Dịch nghĩa: Coi thường quần thần nước Ngô như trẻ nhỏ, Đơn đao đi dự Hội như chuyện thường. Khí phách anh hùng buổi ấy, Còn hơn cả Lạn Tương Như ở Hàm Trì
Dịch thơ: Coi rẻ Đông Ngô tựa trẻ thơ Một đao tới hội mấy ai ngờ Anh hùng chí khí lừng trên tiệc Gấp mấy Tương Như ở Hàm Trì
Đám thái giám nghe mê mệt, rất lâu sau mới tỉnh lại, tiếp tục quấn lấy: - Kể nữa kể nữa ...
- Vậy thì kể " nước ngập thất quân" nhé. Thẩm Mặc hiểu tâm lý người nghe vì thế chỉ kể đoạn họ thích, còn đoạn mất hứng như " Mất Kinh Châu", "ba điều ước hàng Tào", không lấy ra kể.
Thẩm Mặc bắt đầu kể đoạn Quan Công dùng kế mượn nước nhấn chìm bảy đạo quân của Tào Tháo, chặt đầu Bàng Đức, bắt sống Vu Cấm ...
Mọi người cứ nghe quên hết trời đất, đột nhiên không thấy có động tĩnh gì, ngẩng đầu lên phát hiện ra "Từ công công" cứ như trúng phải phép định thân.
Mọi người gọi y không đáp, có người lớn gan lên đẩy, đột nhiên Thẩm Mặc hét lớn một tiếng, làm người kia sợ ngã lăn ra đất, kinh khủng nhìn y, lí nhí nói: - Mình có dùng sức đâu...
Thẩm Mặc mặt vàng ệch, hỏi: - Hôm nay chúng ta nghỉ ở đâu?
- Phàn Thành... Đám thái giám trả lời: - Chính là chỗ Quan Công ngập thất quân đấy ...
Vừa dứt lời Thẩm Mặc từ mặt đất nhạy dựng lên, cuống cuồng bỏ chạy, Tam Xích vội vã đuổi theo.
Đám tiểu thái giám đưa mặt nhìn nhau, cuối cùng một người lão thành nói: - Sợ là bị tè ra quần mất rồi.
- Đúng, tè ra quần mất rồi. Mọi người gật đầu.
~~~~~~~~~~
Tam Xích đuổi theo Thẩm Mặc, gấp giọng hỏi: - Đại nhân, ngài đi đâu?
Thẩm Mặc không dừng bước: - Nơi này quá nguy hiểm, phải bảo đại nhanh nhanh chóng đi qua.
- Nhưng ngài ăn mặc thế này nói ai nghe? Tam Xích nhắc.
Thẩm Mặc xoa mặt, muốn khôi phục lại diện mạo, Tam Xích vội nói: - Đừng làm hỏng, phải dùng cái này tháo bỏ. Liền lấy nước đặc chế ra dùng khăn ướt thấm ướt mặt y.
Đó là quá trình kéo dài, để đạt được mục đích phòng nước, trước đó y dùng một canh giờ, muốn tháo bỏ đồ hóa trang cần thời gian đúng như thế.
Thẩm Mặc chỉ đành đứng trong màn mưa, ánh mắt nhìn xung quanh, thấy ánh lửa lấm chấm trong cái lều trông như nấm mọc trên mặt đất, bên tai truyền tới tiếng cười thô hào của binh sĩ, bọn họ vất vả quả lâu, đang tận tình hưởng thụ bữa ăn ngon hiếm có ...
Y đã bình tĩnh lại, kỳ thực Thẩm Mặc không phải là người dễ kích động, nhưng vừa rồi trách bản thân quá ngu xuẩn, tới giờ mới ý thức được nguy hiểm ... Nếu như nguy hiểm là có thật, khả năng làm gì cũng quá muộn rồi, cảm giác này thật tồi tệ.
Vừa đợi Tam Xích làm việc, vừa nghĩ cách đối phó, hai người đối diện đứng trong mưa, tư thế rất ám muội, làm tiểu thái giám đuổi theo không dám tới gần.
Thẩm Mặc phát hiện ra hắn, lấy mũ che mưa của Tam Xích đội lên đầu, ho một tiếng: - Tiểu Linh Đang, ngươi theo tới đây có việc gì?
Nghe thấy giọng Thẩm Mặc, tiểu thái giám kia mới chạy tới, nói: - Từ đại ca, có người tìm huynh.
- Hả? Tam Xích che người Thẩm Mặc: - Ở đâu?
- Bên kia... Nhìn theo hướng tiểu thái giám chỉ, Tam Xích nhìn thấy Hà Tâm Ẩn.
- Xem ra có chuyện lớn rồi. Tam Xích trầm giọng nói.
Thẩm Mặc gật đầu: - Ngươi tới hỏi xem.
Tam Xích liền đi tới, dân luôn cả Tiểu Linh Đang đi, tránh cho hắn khỏi nhìn thấy khuôn mặt loang lổ của Thẩm Mặc.
Không lâu sau, Tam Xích dẫn Hà Tâm Ẩn tới, nhìn thấy mặt của Thẩm Mặc cũng giật bắn mình.
Tam Xích vội giải thích: - Đang bỏ hóa trang... Rồi vội vàng tiếp tục công việc.
- Xảy ra chuyện lớn rồi. Hà Tâm Ẩn luôn mở đầu bằng cách dọa người nghe.
- Ta và tẩu tẩu ngươi truy tung , cuối cùng tìm được dấu vết đám vong mệnh của Nghiêm Thế Phiên, bọn chúng tụ tập ở phía tây sông, đóng giả Sa bang đào cát, chuẩn bị thuyền bè. Hà Tâm Ẩn trầm giọng nói: - Ban đầu ta không hiểu ý bọn chúng, về sau thấy bọn chúng chở gạch gỗ lấp cửa sông thì mới hiểu, thì ra bọn chúng nhân lúc mưa lớn liên miên, nước Hán Giang dâng cao, đợi vương sư tới hạ du liền tháo nước ngồi thuyền lớn xuôi dòng xuống bắt cá.
Thẩm Mặc vỗ vai Tam Xích: - Quả nhiên là thế.
Thấy y không hề bất ngờ, Hà Tâm Ẩn kinh ngạc: - Chẳng lẽ ngươi nghe nói rồi? Hắn phát hiện ra ý đồ của đối phương liền lập tức ngựa không ngừng vó tới tìm người liên lạc của Thẩm Mặc, vất vả lắm mới gặp được y, không ngờ y đã biết rồi.
- Đệ vừa đoán ra thôi, khôi phục lại diện mạo, đệ lập tức tỏ rõ thân phận, thuyết phục các tướng quân quay lại, đồng thời phái tinh nhuệ diệt nghịch tặc.
- Chỉ e không kịp nữa.. Hà Tâm Ẩn nhìn quân doanh chẳng hề có chút chuẩn bị nào: - Thời cơ phá đê đã chín muồi, đối phương có thể ra tay bất kỳ lúc nào. Nghiêm Thế Phiên chọn chỗ cho các ngươi tốt thật, đông thấp tây cao, nam thấp bắc cao, quay đầu không thể, thế nào cũng bị nước nhấn chìm.
Thẩm Mặc phảng phất nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ "nước ngập thất quân", vội hỏi: - Huynh có cách nào hay không?
- Chỉ có một cách, đó là tranh thủ vượt Hán Giang thật nhanh, chỉ cần tới bờ đối diện là thoát.
- Chỉ sợ tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Thẩm Mặc nhìn bờ bắc tối mù: Đệ dám nói Y Vương đang suất lĩnh quân đội của hắn đợi đánh chó rớt xuống nước.
- Vậy ngươi nói xem phải làm sao? Nóng ruột một cái là cái tính xấu của Hà đại hiệp lại trỗi dậy.
- Cứ vượt sông đã rồi hẵng nói, hi vọng chúng ta và Nghiêm Thế Phiên đánh giá quá cao Y Vương.
~~~~~~~~~~~~~~
Lúc này ba người Chu Hiển, Trịnh Ngọc , Tiêu Anh đang ngồi buồn bực trong lều, nước sông dân cao, cây cầu lớn đã bị nước cuốn trôi, đường vượt sông đã mất, hiện giờ phải nghĩ cách khác. Chu Hiển đem nhiệm vụ đáng ghét này giao cho hai vị phó tướng.
"Trời sáng phải sai người đi dựng cầu nổi..." Trịnh Ngọc và Tiêu Anh thầm nghĩ :" Chuyện đắc tối với người khác này sai ai làm đây?" Đang nghĩ xem viên tướng nào dễ bắt nạt để ném củ khoai nóng qua thì bên ngoài có tiếng cãi vã.
Chu Hiển tâm tình không tốt, nghe thấy có tiếng cãi vã càng tức giận: - Kẻ nào huyên náo bên ngoài?
- Công gia, có quan viên muốn gặp ngài. Thị vệ báo: - Không có y vào liền gây sự.
- Không gặp, không gặp. Chu Hiển bực bội: - Không thấy ta đang nghị sự à? Bảo hắn có chuyện gì mai hẵng hay! Nếu vào thời khai quốc, quan văn nào dám xông vào doanh trại đã chặt đầu rồi, còn cần dùng "ngày mai hẵng hay?" Có thể thấy địa vị võ quan thấp thế nào.
Lời chưa dứt đã nghe một giọng vang vang: - Đông Ninh bá, ta là Thẩm Mặc, có chuyện lớn muốn nói với ông.
Vừa nghe tên Thẩm Mặc, Tiêu Anh nuốt nước bọt, hiện giờ tên thù dai Trần Hồng nắm đại quyền, mà Thẩm Mặc là kẻ thù số một của hắn, hét to thế sợ Đông Xưởng không nghe thấy sao?
- Ôi chao, tổ tông của tôi. Tiêu Anh bất chấp ánh mắt muốn giết người của Chu Hiển và Trịnh Ngọc, vội vàng đi ra kéo Thẩm Mặc vào, trách móc: - Ngài không nói nhỏ một chút được à?
Thẩm Mặc bỏ hết quy củ, chắp tay với ba người: - Ba vị nghe ta một lờ, hiện giờ quân ta ở vùng đất thấp. Mưa lớn kéo dài, nước sông dâng cao, vừa rồi có nghĩa sĩ tới báo, hơn một nghìn kẻ lai lịch không rõ lấp cửa sông tích nước, có thể phá đê tháo lũ bất kỳ lúc nào ... Lúc đó quân ta nguy thay.
Chu Hiển mặt biến sắc: - Thẩm học sĩ, tuy ngài là sủng thần của hoàng đế, nhưng nếu làm mê hoặc lòng quân, ta cũng báo hoàng thượng sử theo quân pháp.
- Vậy trước tiên hãy nhổ trại qua sông rồi hẵng nói. Thẩm Mặc kiên quyết: - Qua rồi tùy tướng quân xử trí.
Nghe lời y, Chu Hiển và Trịnh Ngọc nhìn nhau cười: - Xem ra Thẩm học sĩ đọc sách quá nhiều tới si dại rồi ... Theo bọn họ thấy, nếu có nước lớn dâng lên, phải quay đầu mà chạy, chứ sao lại đâm đầu vào sông ...
+++++
Tiếp theo lại tới Changshan, lần này kô dám hứa bom nữa, thực sự là mệt rồi