Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 165: Sinh Con 2



Lý Mẫn sinh con, Tiêu Kiệt Minh bắt đầu nghỉ phép ở nhà chăm sóc vợ con.

Từ sau khi Lý Mẫn sinh con xong, mẹ Tống luôn chú ý tới tình hình của con dâu, dẫu sao mang thai đôi thường sinh sớm hơn, đặc biệt là bụng của Đường Tiêu Tiêu rất to.

Buổi trưa trước ngày dự sinh nửa tháng, Đường Tiêu Tiêu vừa ăn trưa xong vào nhà vệ sinh nhưng mới vào còn chưa được một phút, cô đã đi ra.

"Mẹ, hình như con vỡ nước ối rồi." Một nhà ba người đều nhìn cô.

"Ông nó đi lấy túi đồ đi sinh với đồ đạc tôi đã dọn sẵn, Cảnh Chi đi đỡ Tiêu Tiêu với mẹ." Cũng may mẹ Tống phản ứng rất nhanh.

Bốn người đâu vào đấy đi xuống lầu, cha Tống xách đồ, Tống Cảnh Chi đi dắt xe, Đường Tiêu Tiêu ngồi trên xe đạp còn mẹ Tống ở bên cạnh đỡ cô.

"Con thấy thế nào? Có thể nhịn được nữa không?" Mẹ Tống có kinh nghiệm, chú ý tới phản ứng của cô.

"Mẹ, con không sao, vẫn có thể nhịn được." Cô gật đầu.

Viện gia chúc cách bệnh viện thành phố không xa, tuy đẩy bằng xe đạp nhưng cũng không mất nhiều thời gian. Khi Đường Tiêu Tiêu đến nơi, cô còn chưa mở đến hai ngón tay.

Cho đến khi cô sắp bị đẩy vào phòng sinh, cô vẫn nắm tay mẹ Tống không chịu buông.

"Mẹ, con sợ, con sợ lắm." Cô rơi nước mắt.

"Bác sĩ, tôi có thể đi cùng vợ tôi không?" Tống Cảnh Chi hỏi.

Bác sĩ còn chưa kịp nói, Đường Tiêu Tiêu đã khóc lóc từ chối: "Tôi không muốn anh ấy, tôi muốn mẹ ở với tôi."

"..." Tống Cảnh Chỉ nhìn về phía vợ mình, hóa ra mẹ chồng còn hơn chồng sao?

"Bác sĩ, tôi có thể ở lại với con gái không? Tôi đảm bảo sẽ không gây phiền phức cho mọi người." Mẹ Tống nói.

Bác sĩ nhìn cả nhà, chưa từng thấy mối quan hệ mẹ chồng và nàng dâu nào tốt như vậy, liên gật đầu.

"Mẹ..." Tống Cảnh Chi nhìn mẹ mình, muốn nói lại thôi.

"Yên tâm, mẹ sẽ chăm sóc cho Tiêu Tiêu thật tốt." Mẹ Tống vỗ nhẹ tay con trai.

Trong khi chờ mở ngón tay, Đường Tiêu Tiêu đau đến mức mồ hôi ướt đẫm lưng, mẹ Tống vừa lau mồ hôi cho cô vừa nói: "Con nên để cho thằng nhóc thúi kia đến xem dáng vẻ sinh con vất vả như thế nào."

"Con không muốn, đều nói dáng vẻ lúc sinh con rất xấu, con muốn anh ấy nhớ đến dáng vẻ xinh đẹp của con. Mẹ, lát nữa sinh con xong, mẹ nhớ thu dọn cho con một chút nhé."

Đường Tiêu Tiêu nhịn đau, cô luôn nhớ tới lời của mẹ Tống, khi sinh con phải dùng sức.

Nghe được lời cô nói, không chỉ mẹ Tống cười mà ngay cả những bác sĩ và y tá trông coi cô đều nở nụ cười.

Cơn đau trước sinh là cực độ, Đường Tiêu Tiêu đau đến mức muốn đập vào tường, bác sĩ nói chưa được dùng sức nên cô vẫn chịu đựng, chỉ là nước mắt không ngừng chảy ra cho thấy cô đau đến mức nào.

Mẹ Tống vẫn luôn vuốt tóc và lau nước mắt cho cô, bà ấy cũng rơi nước mắt theo. May mà đứa trẻ trong bụng không làm phiền cô quá nhiều, hai tiếng sau, bác sĩ bắt đầu để cô dùng sức.

"Thấy đầu rồi, tiếp tục đi."

Đường Tiêu Tiêu dùng hết sức, cảm thấy như có thứ gì đó chui ra khỏi cơ thể mình.

"Ra rồi, ra rồi, đứa đầu là một cậu nhóc."

Đường Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm nhưng cô chưa kịp hồi lại sức thì một cơn co thắt khác lại bắt đầu.

"Mẹ, con không còn sức nữa."

Mẹ Tống nắm tay cô, nước mắt lăn dài: "Con gái, chúng ta không thể nhụt chí được, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé."

Mẹ Tống động viên cô, theo ra hiệu của bác sĩ, bà ấy đưa một miếng socola vào miệng cô.

Dưới sự động viên của mẹ chồng, Đường Tiêu Tiêu dùng hết sức bình sinh, cuối cùng sau khi đứa đầu ra ngoài được mười lăm phút, cô đã sinh được một cô con gái.

Từ nay về sau, cô và Tống Cảnh Chi đủ nếp đủ tẻ.