Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 166: Vợ, Em Cực Khổ Rồi! 1



Bên ngoài phòng sinh, sau khi Đường Tiêu Tiêu đi vào, Tống Cảnh Chi đi tới đi lui và không ngừng xoa tay.

"Con dừng lại một chút được không? Đầu cha choáng váng vì con rồi." Cha Tống nhìn con trai mình.

"Cha, con căng thẳng."

"Haizzz." Cha Tống thở dài, đứng dậy khỏi ghế dài và đi ra ngoài.

Cha Tống đi ra khỏi bệnh viện, đi đến một con hẻm bên ngoài bệnh viện và lấy bao thuốc lá trong túi áo ra.

Sau khi đến Tân Thị, vì con dâu mang thai nên ông ấy rất ít hút thuốc. Thỉnh thoảng thèm thuốc, ông ấy ra ngoài mua đồ hoặc đi dạo, hút thuốc xong ở ngoài và đợi mùi khói bay đi mới về nhà.

Ông ấy rút một điếu thuốc ra, định châm lửa bằng que diêm. Nghĩ đến con dâu trong phòng sinh, ông lại bỏ que diêm vào bao diêm, cất bao thuốc lá đi và quay lại bệnh viện.

"Vẫn chưa có động tĩnh gì sao?" Thấy con trai vẫn đứng trước cửa phòng sinh, cha Tống hỏi.

"Vẫn chưa có ạ, cha, sinh con phải lâu vậy sao?" Đã đi vào hơn một tiếng rồi, sao vẫn không có một chút động tính nào chứ?

"Lúc mẹ con sinh con, bà ấy đã mất cả đêm đấy. Giờ đang ở bệnh viện rồi, cứ chờ đi." Tuy nói như vậy nhưng cha Tống cũng không ngôi yên, ông ấy đứng trước cửa phòng sinh cùng Tống Cảnh Chi.

Hai cha con đứng canh cửa phòng sinh như thần giữ cửa, y tá đang ngang qua cũng chịu không nổi.

"Hai người cứ ngồi đợi đi, sinh con không nhanh vậy đâu."

"Được." Tuy ngoài miệng đáp vậy nhưng hai cha con không di chuyển một bước.

Mãi đến hai tiếng sau, cửa phòng sinh mới được đẩy ra, mỗi tay y tá ôm một đứa bé đi ra.

"Y tá, vợ tôi sao rồi?"

"Y tá, con dâu tôi sao rồi?"

Y tá nhìn hai cha con: "Bế trước đi đã, hai đứa nhỏ này nặng thật."

Hai cha con nhà họ Tống chậm chạp đón lấy hai đứa trẻ, anh chưa từng bế con bao giờ.

"Sản phụ rất tốt, một lát nữa sẽ ra ngoài. Chúc mừng mọi người, đã sinh một đôi trai gái, đứa lớn là anh trai." Y tá chỉ vào chiếc chăn màu xanh trong tay cha Tống.

Hai đứa trẻ, đứa sinh trước là anh trai nặng hai ký chín lăm, đứa sinh sau là em gái nặng hai ký chín.

Ở thời này, bào thai được sinh ra với cân nặng như vậy đều được coi là nặng, huống chỉ là sinh đôi.

"Cha, cha bế cháu về phòng bệnh đi, con ở đây chờ Tiêu Tiêu ra ngoài." Tống Cảnh Chi muốn đưa con cho cha Tống nhưng bị ánh mắt của cha Tống ngăn lại.

"Sao không phải là con bế con về phòng bệnh, cha chờ ở đây."

"Cha, đó là vợ con."

"Đó là con dâu của cha."

".." Cuối cùng, hai cha con vừa ôm hai đứa trẻ vừa chờ trước cửa.

Mãi đến hai mươi phút sau, mẹ Tống và bác sĩ đẩy Đường Tiêu Tiêu ra. Tống Cảnh Chi vừa thấy vợ, anh dúi con trong tay vào tay của mẹ Tống.

"Vợ, em sao rồi?" Anh tới trước mặt Đường Tiêu Tiêu.

Ngoại trừ thấy sắc mặt của vợ hơi tái, anh thấy vẫn bình thường, không khác ngày thường là mấy.

Ngày đó sau khi Lý Mẫn sinh xong ra, anh cũng thấy từ bên ngoài, trông cô ấy còn chật vật hơn cả lúc bọn họ đi cứu hỏa.

Cha Tống cũng tiến tới nhìn con dâu, lại nhìn sang vợ mình, tại sao trạng thái của con dâu khi sinh xong lại khác lúc vợ mình sinh con vậy?

Trở lại phòng bệnh, mẹ Tống và Tống Cảnh Chi ở lại phòng bệnh chăm sóc cho Đường Tiêu Tiêu và hai đứa trẻ còn cha Tống nhận trách nhiệm quan trọng là về nhà nấu cơm.

"Ông nhớ đi mua một con gà trống, hầm canh xong đưa tới đây, nhớ phải hớt sạch mỡ đi." Mẹ Tống dặn dò, vì nhiều mỡ không có lợi cho sữa mẹ.

"Tôi biết rồi." Khi mẹ Tống mang thai sinh con, đều do cha Tống chăm sóc.