Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 209: Xin Hứa Sẽ Hoàn Thành Nhiệm Vụ 2



Tất nhiên, những kỹ năng này không chỉ là các kỹ năng có thể sử dụng trong hoạt động phòng cháy chữa cháy, mà thậm chí còn liên quan đến võ thuật và phương diện sinh tồn, đây cũng là lý do vì sao toàn đội của Tống Cảnh Chỉ ở lại tổng cục.

Suy cho cùng, không ai có thể bảo đảm chắc chắn được rằng sẽ có vấn đề gì xảy ra trong lúc làm nhiệm vụ hay không, muốn cứu người khác thì phải cứu mình trước. Nếu ngay cả bản thân còn không cứu được thì làm sao cứu được dân?

"Nói cách khác, nhiệm vụ của các cậu không còn là ra ngoài làm nhiệm vụ nữa, mà là bồi dưỡng ra nhiều lính cứu hoả ưu tú cho đất nước." Từ Thương Hải đưa hai tài liệu trên bàn cho Tống Cảnh Chỉ.

"Trên đó ghi số lượng những lính cứu hoả thiệt mạng hàng năm kể từ khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa tới nay, phía dưới có ghi số tử vong do các loại tai hoạ mỗi năm."

Tống Cảnh Chi mở ra xem qua, đầu ngón tay anh run rẩy, nét mặt có phần đau khổ rầu rĩ.

"Đồng chí Tống Cảnh Chi, bây giờ tổ chức giao nhiệm vụ này cho đồng chí, hy vọng đồng chí có thể dẫn dắt đội ngũ của mình để hạn chế tối đa những con số này." Ngụy Dũng và Từ Thương Hải cùng đứng lên, làm động tác chào quân đội với anh.

"Xin hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Tống Cảnh Chi đáp lễ lại hai người.

Đã phân xong nhà trong viện gia chúc, ban đầu họ suy xét đến việc nhà anh có hai đứa con nhỏ, lại từ nơi khác đến, người lớn trong nhà có thể sẽ thường đến thăm người thân nên họ phân cho anh căn nhà ba phòng ngủ.

"Tôi chỉ cần hai phòng thôi là được." Tống Cảnh Chi từ chối.

"Trước đây tôi và vợ từng mua một tứ hợp viện ở Kinh Thị, lúc nào cha mẹ tôi tới, chúng tôi sẽ dọn qua đó ở."

Tống Cảnh Chi cũng không giấu chuyện tứ hợp viện, mà biết đâu tổ chức đã điều tra ra từ lâu, cũng không có gì để giấu giếm.

Nguy Dũng và Từ Thương Hải liếc nhìn nhau, việc Tống Cảnh Chỉ thẳng thắn thừa nhận như vậy là điều họ không ngờ tới. Lúc đưa tất cả thông tin về đội của Tống Cảnh Chi tới tổng cục, đúng là họ đã biết chuyện tứ hợp viện.

Bởi vì sự tôn tại của tứ hợp viện nên bọn họ cũng điều tra luôn về cha mẹ của Đường Tiêu Tiêu và Đường Mục, chứng thực tính hợp lý của tứ hợp viện rồi mới chính thức chuyển thông tin của Tống Cảnh Chỉ về Kinh Thị.

"Nhà đã phân xong rồi, cứ lấy đi. Với cấp bậc của cậu thì phân nhà ba phòng cũng đúng thôi." Từ Thương Hải đưa chìa khoá cho anh, không cho anh cơ hội từ chối.

"Rõ." Tống Cảnh Chi cầm chìa khóa, thực ra anh cũng chỉ muốn mượn chuyện này để nói về tứ hợp viện.

Thời điểm ra khỏi văn phòng chính uỷ, Ngụy Dũng cũng đi theo anh.

"Đội huấn luyện cứu hoả này mới được thành lập, nếu có yêu cầu gì thì nhớ nói cho kịp thời, tôi và chính uỷ Từ sẽ giải quyết giúp các cậu." Ngụy Dũng vừa võ bả vai anh vừa nói.

"Dạ được."

"Đi đây." Văn phòng của Ngụy Dũng ở bên cạnh. Viện gia chúc của tổng cục cứu hoa Kinh Thị chỉ dành cho người trong tổng cục ở, những người trong đại đội khác đều có nhà riêng ở viện gia chúc.

Viện gia chúc có tổng cộng năm căn hộ, mỗi căn hộ có năm tầng, mỗi tầng có sáu hộ gia đình sống.

Tống Cảnh Chi vào viện gia chúc, tìm đến căn hộ đầu tiên ở tầng một của toà nhà thứ hai - đây là ngôi nhà mới của anh.

Tống Cảnh Chi dùng chìa khoá mở cửa phòng, trong phòng có đặt vài dụng cụ đơn giản, gói hàng từ Tân Thị gửi tới đặt trên sofa ngoài phòng khách.

Trên bàn trà còn có chìa khoá xe đạp, sau khi kiểm tra sơ qua một lượt, anh cầm chìa khoá xe đạp ra ngoài.

Nhà để xe đạp nằm ngay trước cửa vào viện gia chúc, cũng gần đến giờ cơm trưa, anh lên xe đạp, đi vê phía viện gia chúc xưởng sắt thép.

Dịp tết này cha Đường thường bận rộn với công việc trong xưởng nên ăn trưa ở căng tin, mẹ Đường xin nghỉ hẳn một ngày vì con gái với con rể quay về.

"Anh về rồi." Người mở cửa cho Tống Cảnh Chi chính là cô vợ nhỏ của anh."

"Ừm”" Tống Cảnh Chi cười rồi khẽ nhéo má cô vợ nhỏ, sau đó vào phòng bếp chào hỏi mẹ vợ đang nấu cơm.

"Cảnh Chi về rồi đấy à, sắp có cơm rồi đây."

"Vất vả cho mẹ rồi." Tống Cảnh Chi vội vàng vào phòng bếp bưng đồ ăn giúp.

"Có gì mà vất vả đâu." Sau khi con gái con rể về sống tại Kinh Thị, mẹ Đường vui vẻ hẳn ra.

Đừng nói là một bữa cơm, dù ngày nào họ cũng về ăn thì bà ấy vẫn vui.