Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 210: Dọn Đến Viện Gia Chúc 1



Buổi chiêu mẹ Đường giúp trông trẻ để hai vợ chồng son tới viện gia chúc dọn dẹp nhà cửa.

Dưới sự chỉ huy của Đường Tiêu Tiêu, Tống Cảnh Chi dời chiếc giường trong phòng ngủ nhỏ sang phòng ngủ chính, đặt bên cạnh giường lớn. Hiện giờ bọn nhỏ đã được mười tháng, nếu còn để chúng ngủ trong cũi, Đường Tiêu Tiêu sợ bọn nhỏ sẽ leo ra ngoài.

Hai người sắp xếp các đồ vật đã đóng gói và gửi đến đây, cô cũng mang một số vật dụng nhận được từ không gian ra bày trí.

Đường Tiêu Tiêu nhìn căn nhà mới đã được sắp xếp ổn thỏa mà hài lòng gật đầu.

Lúc hai người chuẩn về trở vê nhà họ Đường thì lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến từ nhà bên cạnh.

Cặp vợ chồng son liếc mắt nhìn nhau, thấy cửa nhà kế bên không đóng nên Tống Cảnh Chi bước tới gõ cửa.

Tiêu Kiệt Minh đang quét dọn trong phòng khách quay đầu lại, ban đầu anh ấy hơi sửng sốt rồi nhanh chóng mỉm cười.

"Ôi trời, tôi tưởng hai người đã dọn dẹp xong và rời đi rồi chứ." Lúc bọn họ đến thấy cửa nhà bên cạnh đang đóng cho nên anh ấy nghĩ rằng Tống Cảnh Chi đã tới nhà cha vợ của anh.

"Bọn tôi vừa dọn dẹp xong, đang chuẩn bị đi, chợt nghe được giọng nói của anh nên bọn tôi mới tới xem thử." Thấy Tiêu Kiệt Minh vẫn đang dọn dẹp, Tống Cảnh Chi không vào nhà mà nói ngày mai lại nói chuyện rồi dẫn cô vợ nhỏ của mình rời đi.

Lúc cha Đường tan làm về nhà, vừa nhìn thấy hai đứa cháu ngoại, ông ấy hớn hở ôm lấy bọn họ, không muốn buông tay.

"Chắc là khoảng hai tháng nữa chị dâu con sẽ sinh." Sau bữa cơm tối, mẹ Đường cười nói.

"Mẹ muốn đến chăm sóc chị dâu lúc ở cữ hả?" Đường Tiêu Tiêu nhìn mẹ mình, cô nhớ kiếp trước mẹ cô cũng tới quân khu.

"Tất nhiên rồi, chị dâu con đã cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ, nếu mẹ không tới con bé phải làm sao." Nhớ đến chuyện nhà mẹ đẻ của Hà Vũ Tình, mẹ Đường lại thở dài, một đứa con gái ngoan ngoãn lại bị chính cha ruột ép tới mức phải đoạn tuyệt quan hệ.

"Mẹ, vậy lúc đó mẹ hãy mang vài thứ đến cho cháu trai nhỏ giúp con nhé!"

"Sao con biết là cháu trai chứ? Mẹ còn mong là một cô cháu gái đấy." Mẹ Đường mỉm cười và chọc vào trán con gái.

"Cháu trai cháu gái gì cũng có hết mà." Cô ôm lấy cánh tay mẹ Đường và cười nói.

Hôm sau, Tống Cảnh Chi và Đường Tiêu Tiêu dọn đến sống ở viện gia chúc của đội cứu hoả, mẹ Đường vốn muốn giữ con gái và con rể ở lại thêm vài ngày nhưng lại bị cặp vợ chồng son từ chối.

Dù sao cha Đường và mẹ Đường đều bận đi làm, nếu bọn họ ở lại lâu sẽ làm phiên đến hai người.

Vả lại, sau khi dọn đến nơi ở mới, bọn họ còn phải làm quen với hoàn cảnh xung quanh.

Huống chi Tống Cảnh Chi đến đây là để nhận chức vụ mới, có một số việc anh cần sắp xếp ổn thỏa trước. Hơn nữa trong vài ngày sắp tới, chắc là các đội viên cũng sẽ lần lượt đến nơi, anh phải sắp xếp cho bọn họ. Vừa vào nhà, Đường Tiêu Tiêu lập tức đặt bọn nhỏ xuống bên cạnh mép giường, hiện tại bọn chúng đã có thể vịn mép giường đứng lên, thỉnh thoảng còn đi được vài bước.

"Hai đứa đứng im, không được chạy lung tung nha, mẹ phải dọn dẹp quần áo của các con." Cô dịu dàng nói với bọn nhỏ.

Còn Tống Cảnh Chi thì dọn dẹp phòng bếp, gia vị và lương thực đều do Đường Tiêu Tiêu lấy từ không gian ra.

"Vợ ơi, em có biết đi đâu để bơm bình gas không?" Anh bước tới phòng ngủ và hỏi.

“Anh phải tự đến công ty khí đốt để bơm gas." Đường Tiêu Tiêu mỉm cười nhìn anh.

Hiện giờ bọn nhỏ đã đến tuổi bắt đầu chạy nhảy khắp nơi, hai người sợ đốt than đá sẽ khiến chúng bị thương nên quyết định sử dụng bình gas.

"Tiện thể em nghĩ anh nên viết một bài tuyên truyền về cách phòng cháy khi sử dụng bình gas." Cô nghĩ ngợi chốc lát rồi nói, ở đời sau, cô thường xuyên nhìn thấy những tin tức về các vụ cháy nổ do rò rỉ khí gas trên bản tin.

"Ừ, cái này được." Anh gật đầu, đúng lúc này An An đã vịn mép giường, từ từ nhích tới bên chân anh.